“Vô sĩ, không biết xấu hổ đến mức như các ngươi đúng là hiếm gặp. Các ngươi không cảm thấy ngượng sao?” Sở Phong chế nhạo, sau đó quay sang nhìn Trần Thịnh, nói: “Đây là hai gia gia của ngươi, hay là nô bộc của ngươi? Ngươi hãy bảo bọn họ đi xem camera giám sát chỗ này đi, rồi bảo bọn họ ngậm miệng lại.”
“Ngươi muốn chết.” Trần Thịnh hận Sở Phong thấu xương, quay sang thỉnh cầu hai lão giả: “Nhất định phải bắt hắn. Thẩm vấn xong, ta sẽ nghiền hắn thành tro.”
“Rốt cuộc cũng đã tháo bộ mặt giả dối xuống rồi. Thẹn quá hóa giận sao? Đến đi, muốn giết ta thì cứ ra tay. Nói thật, hôm nay ta dự định sẽ diệt sạch toàn bộ các ngươi.”
Sở Phong nói đến câu sau, ngôn ngữ bá đạo, không còn che giấu, nói ra quyết tâm muốn giết bọn họ.
“Ngươi, thằng nhãi ranh cuồng vọng.” Trần Phong chịu không nổi, sắc mặt trở nên âm trầm, tay chỉ thẳng vào Sở Phong.
Sắc mặt Trần Phác cũng trở nên lạnh lùng, cao giọng dạy dỗ: “Thanh niên bốc đồng là chuyện tốt, nhưng cứng quá dễ gãy. Ngươi cảm thấy tạo nghệ trận vực của mình siêu phàm muốn làm gì thì làm sao? Ngươi tưởng mình vô địch thiên hạ à? Nên biết rằng, trên đời này có rất nhiều thứ ngươi còn chưa hiểu rõ. Có những vật và người mà ngươi cần kính sợ. Nếu ngươi đã chấp mê bất ngộ, hôm nay lão hủ sẽ bắt ngươi lại, để ngươi biết được thế nào là trời cao đất rộng, đất dày bao nhiêu, và ngươi vô tri nông cạn đến cỡ nào.”
Sở Phong bình tĩnh hỏi: “Khi còn bé, mẹ ngươi không nói ngươi sao? Ngươi dối trá đến mức buồn nôn như vậy, chắc lúc sinh ngươi ra, mẹ ngươi buồn nôn lắm.”
“Thằng nhãi ranh, ngươi dám làm nhục ta.” Trần Phác giận tím mặt. Ông ta cũng không chịu không được, sát khí nhảy vọt, rốt cuộc không che giấu nữa.
“Rốt cuộc cũng đã tháo mặt nạ xuống rồi.” Sở Phong trào phúng.
Chung quanh, bất luận tiến hóa giả bản thổ hay là sinh linh đến từ vực ngoại, khi nhìn Sở Phong thì chẳng còn gì để nói. Tuy nhiên, ai cũng đều sợ hãi rút lui. Bọn họ biết đại chiến sắp bộc phát rồi.
Trần Phác và Trần Phong đều tế ra một lá cờ nhỏ, cắm trên mặt đất, khiến trận vực ba động ở nơi này yên tĩnh lại.
“Trận vực tính là gì chứ? Còn trẻ thì cứ xốc nổi, thiếu lòng kính sợ người khác, rất dễ ngã nhào.” Trần Phong cười nhạt.
Trần Phác cũng theo vào, muốn bắt Sở Phong lại.
Nhưng bọn họ cũng không nôn nóng ra tay.
Lần này, Chu Thành Khôn đang bị thương cảm nhận được sự thay đổi của nơi này, ánh mắt bắn ra chùm sáng kinh người. Gã đã uống thuốc, đã khôi phục hơn phân nửa tinh lực, đồng thời cũng đã nối lại xương gãy.
“Tính luôn phần của ta, để ta giết hắn.” Gã lạnh giọng nói. Gã hận Sở Phong thấu xương. Không có trận vực, gã tự tin mình có thể một tay bóp chết tên thổ dân này.
Lúc này, gã đã tế ra bản thể, toàn thân hiện lên màu đỏ thẩm, rất giống Chu Tước, mang theo lửa nóng hừng hực lơ lửng giữa bầu trời.
Sở Phong nhìn gã chằm chằm, cảm giác rất giống với hung cầm màu đỏ lơ lửng bên ngoài Trái đất ngày đó. Trước đó, hắn đã vận dụng Hỏa Nhãn Kim Tinh, cho nên mới có chỗ hoài nghi.
Nhưng toàn thân Chu Thành Khôn đều màu đen, huyết thống âm tước nhiều hơn một chút, không đỏ như lửa như Âm Cửu Tước đang chuyển hóa thành Chu Tước.
“Tên hung cầm to béo mấy ngày trước ngoài Trái đất có quan hệ gì với ngươi?” Sở Phong hỏi.
“Là tổ thượng của ta, Âm Cửu Tước.” Chu Thành Khôn đáp, nhưng sắc mặt khó coi. Cái gì là to béo? Rõ ràng là bàng bạc khiếp người, hình thể to gần bằng phân nửa Trái đất mà.
Gã tràn ngập ngạo ý. Năm đó, Âm Cửu Tước chinh phạt tinh cầu này, chém giết vô số nghịch loại. Về sau, nam phụ lão ấu trong đám thổ dân nhìn thấy Âm Cửu Tước đều phải run rẩy.
Gã và Chu Tước Vũ cùng nhau bước lên tinh lộ, chính là đi theo dấu chân năm đó của Âm Cửu Tước, đi cùng một đường, từ núi Chung Nam giết ra. Gã cũng muốn giết nghịch loại trên tinh cầu này, phục chế huy hoàng của tổ tiên, quật khởi ở đây.
Sở Phong lạnh giọng nói: “Hậu đại của kẻ tàn bạo nhất trong kỵ sĩ Tinh Không. Hôm nay ngươi không cần rời đi. Ngươi chết chắc rồi.”
“Haha, nghịch loại như ngươi, hãy nạp mạng đi.” Sát khí Chu Thành Khôn vọt lên, tiếng cười lạnh nghe chói tai.
“Haha...” Ngạc Hải đến từ tinh cầu Ngạc Long Tinh nghe xong cũng cười to: “Con trời chọn trong đám thổ dân, ngươi thật đúng là tùy tiện.”
“Tính cho ngươi một suất, đến đây đi.” Sở Phong nhìn gã.
Lúc này, cao thủ cảnh giới Tiêu Dao đến từ vực ngoại, tuần tự có một số người lộ ra sát ý. Mặc dù không có hành động nhưng đã nheo mắt lại, tràn ngập hàn khí lạnh thấu xương.
Bởi vì, trong số những người này có người là hậu duệ kỵ sĩ Tinh Không, còn có một số chỉ muốn chém đầu Sở Phong đổi lấy thánh nhân đồng chương. Nhưng trước kia chỉ vì tạm thời đạt thành “nhận thức chung”, cho nên mới ẩn nhẫn không thể ra tay.
Sở Phong đảo qua người Bồng Lai, nhìn Chu Thành Khôn, Ngạc Hải, vô cùng trấn định: “Muốn ra tay thì cứ việc tiến lên. Đến một người thì ta giết một người, đến hai người thì ta giết hai người. Ta không ngại đại khai sát giới ở đây. Mặc kệ ngươi có thân phận gì, dám đặt chân qua đây, ta huyết tẩy toàn bộ.”
“Thằng nhãi ranh, đừng có phách lối.” Lão giả đến từ Bồng Lai hét lớn.
“Haha.” Chu Thành Khôn cười to, hóa thành một con hung cầm màu đỏ thẫm, mang theo khói đen, quang diễm lưu động nhìn chằm chằm Sở Phong.
“Tự tuyệt sinh lộ.” Mái tóc xanh của Ngạc Hải rối tung, giọng nói lạnh lẽo.
Lời nói của Sở Phong vừa rồi là nhằm vào tất cả mọi người. Hắn dám một thân chiến bầy địch, khiến ai nấy đều cười lạnh, nhìn hắn giống như đang nhìn người chết.
Từ đằng xa, mặt biển như một khối bảo thạch màu lam vô biên vô hạn, yên tĩnh không gợn sóng.
Gần đó, bên trong tử trúc lâm, trên bãi cỏ xanh rất lớn, sát cơ hiển hiện. Một trận chiến đẫm máu sắp diễn ra.
Sở Phong một mình đứng ở nơi đó, đối mặt với rất nhiều cường địch cảnh giới Tiêu Dao. Hắn thu hồi trường mâu màu đỏ sậm, đổi thành kiếm khí thanh đồng, vô cùng trấn định.
“Đạo hữu muốn giết hắn? Vậy thì xin mời.” Trần Phác lên tiếng, nhìn Chu Thành Khôn hiển hóa bản thể, rất khách sáo mời gã ra tay trước.
Chu Thành Khôn vỗ cánh, ánh lửa bừng bừng, nói: “Tên nghịch loại này tất nhiên không thể dung hắn sống được. Nhưng hắn làm nhục người Bồng Lai các ngươi quá đáng, vẫn là các ngươi đến trước đi. Chiến một nửa trận thì ta sẽ nhảy vào.”
“Như vậy được không? Đạo hữu xác định không trảm hắn một kiếm trước sao, để hắn biết được mình nông cạn vô tri?” Trần Phác hỏi.
“Không cần, ngươi tới trước đi.” Chu Thành Khôn nói.
Hai người nói chuyện một cách khiêm tốn trước mặt mọi người, ngôn ngữ tùy tiện.
Trần Phác là thật lòng lấy lòng Chu Thành Khôn. Đúng như lời Sở Phong nói, bọn họ đối nội cường ngạnh, tự cho mình là chính thống, nhưng đối ngoại thì mềm yếu, không tiếc lấy lòng.
Chu Thành Khôn muốn giết Sở Phong, nhưng lại không muốn liều mạng. Vừa nãy gã đã từng bị thua thiệt. Gã chỉ muốn chiếm được vị trí có lợi nhất, trong thời khắc mấu chốt bổ xuống một đao.
Đầu Sở Phong rất đáng tiền. Ai có thể giết chết hắn, người đó có thể có được thánh nhân đồng chương.