Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 901 - Chương 917: Thiên Đường Địa Ngục (1)

Thánh Khư Chương 917: Thiên đường Địa ngục (1)

Tâm tư của hai người không giống nhau, đồng thời còn cười to, ra vẻ nhường nhịn nhau, không thèm để Sở Phong vào mắt.

Đằng sau, hai mắt Ngạc Hải u lãnh. Mặc dù gã ta cũng ngang ngược, nhưng gã cũng sẽ không liều mạng, cũng sẽ chọn một vị trí có lợi, muốn vào phút cuối cùng trảm thủ cấp Sở Phong.

Cuối cùng, người của đảo Bồng Lai cũng đã động. Trần Phác và Trần Phong cùng một chỗ lao về phía trước.

“Ngươi cảm thấy mình rất mạnh sao? Trên thực tế là rất buồn cười.” Trần Phác nhìn Sở Phong, lạnh lùng nói: “Ngươi cảm thấy mình có thể ưng kích trường không, thật ra cũng chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng. Nào, để lão phu giúp ngươi tỉnh lại một chút, xem mình ngốc đến cỡ nào.”

Miệng lão già này đúng là bén, châm chọc Sở Phong là ếch ngồi đáy giếng.

Trước khi đại chiến, Sở Phong lại càng bình tĩnh hơn: “Cậy già lên mặt, tự cho là đúng. Một khắc ngươi nhìn thấy đầu mình bay lên, ngươi sẽ cảm thấy xấu hổ vì mình đã nói như vậy.”

“Nhiều lời vô ích, bắt lấy hắn.” Trần Phong hành động, nhanh như một đạo thiểm điện đánh giết về phía trước. Lão ta là tiến hóa giả cảnh giới Tiêu Dao. Nếu thật có thể đến gần Sở Phong, tất nhiên là có thể giết chết hắn.

Xoẹt!

Sở Phong lui nhanh, tiến vào bên trong trận vực bốn cột đồng thau.

“Còn muốn lợi dụng trận vực? Muộn rồi.” Lúc này, Trần Phác cũng đã động, vọt vào bên trong, không sợ trận vực phục kích.

Xoẹt!

Trong quá trình này, hai lá cờ nhỏ cắm trên mặt đất giống như hai con địa long vạch phá bãi cỏ, đi theo hai người tiến vào bên trong trận vực.

Một khắc này, khu vực quả nhiên yên tĩnh lại. Trận vực đã mất đi hiệu lực, không thể vây khốn bọn họ.

“Cờ phá vực.”

Thánh tử Lý Thanh nhận ra được lai lịch của hai lá cờ nhỏ. Chúng được luyện chế không phải để đối phó với cao thủ trận vực mà là để làm tan rã trận vực.

Nói như vậy, nhà nghiên cứu trận vực sẽ không dễ dàng luyện chế ra nó để cho người khác. Bởi vì thứ này sẽ phá hỏng trận vực của bọn họ.

“Haha, Sở Phong tiểu hữu trốn đi đâu? Sự tự tin của ngươi đâu rồi?” Trần Phác cười khẽ.

Xoẹt!

Sau một khắc, Sở Phong dừng bước, chung quanh đều là nam châm, hàng trăm hàng ngàn miếng, tạo thành hoa văn chói lọi.

Đây là sự chuẩn bị cẩn thận của hắn, muốn ở nơi thích hợp bày ra một trận vực cỡ lớn lừa giết đối thủ.

Nhưng bây giờ hắn không thể không lấy ra dùng sớm hơn. Bởi vì hắn cũng không nghĩ đến trên người hai lão giả Bồng Lai lại có cờ phá vực. Vật này vốn không được phổ biến cho lắm.

“Sao?” Trần Phong giật mình, chợt dừng bước.

Dưới chân của ông ta, một lá cờ tam giác to chừng bàn tay lấp lánh ô quang. Mặt cờ cũng không phải bằng vải mà cùng một chất liệu với cột cờ, đều là nam châm đen nhánh.

Đây là một loại nguyên liệu rất quý và hiếm. Chỉ một khối nhỏ thôi cũng có thể khiến cho từ trường đột biến, quấy nhiễu sự sắp xếp và tổ hợp các loại năng lượng.

Lúc này, cờ phá vực phát sáng, muốn phá vỡ mặt đất nhưng không được dễ dàng cho lắm.

Bất kỳ vật gì cũng có cực hạn. Khi trận vực đủ mạnh, cờ phá vực cũng sẽ mất đi hiệu lực. Sở Phong một hơi tế ra từ trong bình không gian một trăm nghìn khối nam châm để bố trí trận vực, tất nhiên sẽ khiến cho hiệu dụng của cờ phá vực giảm mạnh.

Ban đầu, Trần Phác và Trần Phong lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng rất nhanh đã trấn định lại, rót năng lượng vào lá cờ của mình, giúp cho ô quang của chúng tăng mạnh.

Tiếp theo, hai lá cờ nam châm một lần nữa di chuyển. Mặc dù không nhanh, nhưng có thể xung kích bên trong trận vực, hướng đến Sở Phong.

Nhưng nhất thời vẫn không đến gần được. Sở Phong vẫn có thể tránh né.

Oành! Oành! Oành!

Trần Phác ra tay, giữa lòng bàn tay có chùm sáng năng lượng bay ra, muốn oanh sát Sở Phong ở đằng xa.

Nhưng chung quy vẫn có phù văn trận vực, cũng không để cho trận vực nơi này mất đi hiệu lực. Cho nên lão ta nhất thời khó mà làm gì được Sở Phong.

Bên ngoài, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú. Tiến hóa giả bản thổ thán phục tạo nghệ trận vực của Sở Phong, đồng thời cũng kính sợ Bồng Lai, không nghĩ đến bọn họ có thể phá giải trận vực như vậy.

Một số người thở dài. Khó trách Bồng Lai dám tự cho mình là chính thống. Không chỉ có thực lực bản thân cường đại mà còn có rất nhiều bí bảo cổ đại, khiến cho người ta có cảm giác thâm bất khả trắc.

Trần Phác cười nhạt: “Sở Phong, ngươi còn có thể trốn đi đâu? Trận vực này như một cái giếng, chúng ta cuối cùng cũng sẽ bắt được ngươi. Ngươi dám nhảy ra khỏi miệng giếng sao? Đạo hữu vực ngoại sẽ lập tức bắt ngươi lại.”

Mọi người nhìn thấy, phạm vi hoạt động của Sở Phong thu nhỏ lại, sắp bị đến gần, sớm muộn gì cũng sẽ bị hai lão giả kia ngăn chặn, tình huống càng nguy cấp.

Bên ngoài trận vực, Chu Thành Khôn đứng ngồi không yên. Gã nhìn thấy Sở Phong dần dần bị ép đến góc chết, gã muốn lao xuống tiến hành tuyệt sát, cắt đầu Sở Phong nhận lấy thánh nhân đồng chương.

Ngạc Hải cũng ngo ngoe muốn động. Cơ hội đang ở trước mắt.

“Đạo hữu, ta đến giúp các người.” Rốt cuộc, Chu Thành Khôn nhịn không được vọt vào trước tiên. Có hai lá cờ phá vực, trận vực này không làm khó được gã. Chỉ là tốc độ của gã chậm lại mà thôi.

Ngạc Hải liếm môi, đầu lưỡi trắng hồng, hàm răng trắng đến rét lạnh. Gã ta cũng bước vào, muốn đoạt thủ cấp của Sở Phong.

Trên thực tế, sau lưng bọn họ, khoảng chừng mười mấy người đều bắt đầu hành động, đến gần biên giới trận vực, ánh mắt nóng bỏng, chuẩn bị săn giết.

Lý Thanh muốn ngăn cản, nhưng nhìn thấy thánh nữ Lê Lâm chẳng có bất kỳ biểu hiện gì, y cũng đành ngậm miệng, yên tĩnh quan sát tình thế phát triển. Một mình y cũng chẳng thay đổi được cái gì.

Trần Phác cười ha hả, nói: “Nếu hai vị đạo hữu cũng tiến vào, vậy thì kết thúc trò đi săn này. Chỉ là một tên con trời chọn giả mạo, tính là cái gì chứ, lập tức tru sát hắn.”

Nói đến đây, lão ta và Trần Phong lại lấy ra một lá cờ tam giác màu đen, dài chưa đến bàn tay, được luyện chế từ huyền từ, xoẹt xoẹt hai tiếng cắm vào mặt đất.

Một khắc đó, toàn bộ trận vực đều trở nên yên tĩnh. Ký hiệu trận vực không còn lấp lánh nữa, hoàn toàn bị định trụ.

Hai lão già này lại mang đến bốn lá cờ phá vực, vẫn luôn giữ lại ở đằng sau. Ban đầu bọn họ chỉ trêu đùa Sở Phong, hiện tại mới lộ ra át chủ bài.

“Chẳng thú vị gì cả, có chậm rãi giày vò ngươi, kết quả của ngươi cũng như vậy. Tốt nhất nên sớm lấy tính mạng của ngươi cho rồi.” Trần Phác mỉm cười nói.

“Ngươi chẳng qua chỉ là con ếch ngồi đáy giếng. Ngươi cho mình là con trời chọn thật sao? Ta nói cho ngươi biết, loại thân phận đó chẳng có liên quan gì đến ngươi.” Trần Phong lại càng chế nhạo.

Nhưng hai người bọn họ cũng không tiến lên, nhường cơ hội chém đầu cho người vực ngoại.

Bởi vì, người chung quanh nhìn vào quá nhiều, ánh mắt hừng hực. Bên trong trận vực có Ngạc Hải và Chu Thành Khôn, tất cả đều muốn chém đầu Sở Phong đổi lấy thánh nhân đồng chương.

Mặc dù Trần Phong và Trần Pháp rất muốn, nhưng vẫn sáng suốt lựa chọn lui lại phía sau, không muốn bị hai ba chục vị hàng lâm giả cảnh giới Tiêu Dao vây công.

Bình Luận (0)
Comment