Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 902 - Chương 918: Thiên Đường Địa Ngục (2)

Thánh Khư Chương 918: Thiên đường Địa ngục (2)

Xoát một tiếng, Chu Thành Khôn hạ xuống đầu tiên, một lần nữa hóa thành hình người, thân cao một trượng, mái tóc màu đỏ, ánh mắt lộ hung quang, đưa tay chộp tới Sở Phong.

“Thổ dân, trước kia ngươi dám làm tổn thương ta. Hiện tại ta một tay cũng đủ bóp chết ngươi, ngươi tính là cái gì chứ.” Gã rống to, lửa giận bừng bừng.

Ầm.

Trong thời khắc mấu chốt, Ngạc Hải đến sau mà tới trước, chạm một chưởng với Chu Thành Khôn, trực tiếp đánh lui gã mấy bước. Ngạc Hải muốn chém đầu Sở Phong, tuyệt sẽ không nhường cho.

“Ngạc Hải.” Ánh mắt Chu Thành Khôn trở nên rét lạnh.

“Chu huynh, xin lỗi, ta cũng muốn có được thánh nhân đồng chương. Đầu của hắn là của ta.” Ngạc Hải nhe cái miệng rộng cười toe toét, nhanh chóng đánh bàn tay trái về phía Sở Phong, hàn quang lấp lóe, hóa thánh móng vuốt sắc bén, muốn lấy đi sinh mạng Sở Phong.

Đồng thời, gã còn nhe răng cười với Sở Phong, nói: “Chỉ là một thổ dân, loại mặt hàng như ngươi mà có thể đổi được một tấm thánh nhân đồng chương, đúng là kiếm lợi lớn.”

Oành.

Chu Thành Khôn giơ cánh tay phải, hóa thành cánh chim âm tước đỏ thẫm ngăn cản đằng trước, không cho phép gã giết chết Sở Phong trước. Giữa hai bên chạm nhau phát ra luồng năng lượng chói mắt.

“Hắn là của ta. Tên nghịch loại này chỉ có thể để ta giết.” Chu Thành Khôn lạnh giọng nói.

Ngạc Hải lại cười, hàm răng trắng nhỡn: “Không, vẫn nên để ta. Trên người Chu huynh còn có vết thương, hãy lo mà tịnh dưỡng. Ta thích nhất là ngược sát tên thổ dân này, ngươi hãy thỏa mãn chút nguyện vọng này của ta.”

Gã ta đang cảnh cáo Chu Thành Khôn, trên người Chu Thành Khôn đang bị thương, không phải là đối thủ của gã ta.

Hai người nhanh chóng giao thủ, thỉnh thoảng đưa tay chộp đến Sở Phong, muốn chém rụng thủ cấp hắn trước tiên.

Trong mắt bọn họ, Sở Phong chỉ là một vật phẩm, không có quyền tự chủ. Ai cũng muốn đoạt vào tay, lấy đầu của hắn đi đổi tạo hóa.

Tiến hóa giả bản thổ nhìn thấy cảnh này, tâm trạng đều rất nặng nề.

Sở Phong là người nổi bật trong số các tiến hóa giả bản thổ, nhưng bây giờ lại trở thành món hàng cho hai hàng lâm giả tranh đoạt, quả thật có chút đáng buồn.

Khương Lạc Thần biến sắc, nắm chặt nắm đấm, vì Sở Phong mà thở dài.

Cho dù những thành viên tài phiệt không hòa thuận với Sở Phong lúc trước, hiện tại cũng có cảm giác thấy thỏ chết cáo khóc than.

Tông sư Hình Ý Quyền Từ Thanh mặt vẫn không thay đổi, chỉ đứng nhìn.

Công chúa Lâm không khỏi sợ hãi, cau mày quan sát Sở Phong. Lần này nàng cũng không đưa ra kết luận quá sớm như ở núi Lư Sơn.

Vèo vèo vèo.

Vốn bên ngoài trận vực đang có hơn mười cường giả đứng nhìn, hiện tại tất cả đều vọt vào. Bởi vì bọn họ tin rằng trận vực này đã bị định trụ.

Bọn họ đều là tiến hóa giả vực ngoại cảnh giới Tiêu Dao, người nào mắt cũng đỏ như lửa xông về phía trước muốn tranh đoạt thủ cấp Sở Phong, cũng không kiêng kỵ gì cả.

Bởi vì đám người Chu Thành Khôn, Ngạc Hải đang dò đường, sắp thành công chém đầu con mồi, chứng minh nơi đây an toàn.

Sở Phong bị ép đến một góc. Hắn đạp lên một cây cọc Tỏa Long, mặt không biểu hiện nhìn Chu Thành Khôn và Ngạc Hải ngang ngược, cùng nhau tranh đoạt hắn.

Cho đến khi mười mấy người kia xông vào, hắn mới cười gằn, giẫm mạnh dưới chân. Một tiếng nổ phát ra, mặt đất bắn ra tia lửa.

Cột Tỏa Long là kỳ vật, xuất thân từ Nam Hải, trải qua nhiều lần lò bát quái Thái Thượng nấu luyện, trước mắt đã lột được hai lớp khăn che, thăng cấp hai lần.

Hiện tại, hắn cũng chỉ vận dụng bản Quỷ Đả Tường thăng cấp lần đầu tiên, còn có một tầng trận vực chưa dùng đến.

Oành một cái. Bốn phương vị phát sáng, mơ hồ có tiếng rên từ trong đó truyền ra, quang mang bùng lên. Khu vực này lập tức sụp đổ.

Trận vực có phân chia mạnh yếu. Hiện tại cọc Tỏa Long thần bí đang tản ra ánh sáng bừng bừng, di chuyển dưới đất, khiến cho khu vực trở nên long trời lở đất. Trong tích tắc, bốn cờ phá vực trên mặt đất rạn nứt toàn bộ, sau đó mặt cờ gãy mất.

Huyết quang nở rộ. Sở Phong không chút do dự, cầm kiếm khí thanh đồng trong tay bổ tới Chu Thành Khôn, khiến cho một cánh tay của gã bay lên.

“A…” Chu Thành Khôn kêu thảm. Bởi vì gã như sa vào đầm lầy, rất khó động đậy. Đây mới là sự huyền bí của cọc Tỏa Long.

Phốc phốc phốc!

Sau một khắc, Sở Phong huy động liên tục ba kiếm, đều bị Chu Thành Khôn chật vật dùng cánh tay và chân cản trở. Điều này đồng nghĩa với việc tứ chi của gã bị chặt đứt xuống đất.

Oành.

Sở Phong huy động quyền trái, một quyền nện xuống người gã, trực tiếp đánh xuyên qua bụng gã, máu tươi chảy đầm đìa, đồng thời kiếm khí thanh đồng bên tay phải gọt luôn cái đuôi đang đung đưa của Ngạc Hải, huyết quang nở rộ.

Ầm ầm ầm.

Chu Thành Khôn kêu thảm, âm thanh suy yếu. Gã bị nắm đấm của Sở Phong đánh nổ, cơ thể chia năm xẻ bảy, đầu lăn trên mặt đất.

“Ngươi cho rằng mình da dày thịt béo thì ta không đánh nổi à? Trước kia chẳng qua ta không muốn vạch mặt, làm mất mặt Lý Thanh mà thôi. Nhưng, nếu ngươi đã là hậu nhân của Âm Cửu Tước, vậy thì ta lưu lại tính mạng cho ngươi làm gì.”

Sở Phong đánh xuống mấy quyền đã giết chết được Chu Thành Khôn, chỉ để lại một cái đầu vùng vẫy giãy chết.

Đồng thời, kiếm khí thanh đồng của Sở Phong cũng không nhàn rỗi. Khi nói chuyện cũng đã cắt luôn tứ chi của Ngạc Hải, khiến cho gã ta kêu rên không thôi.

Ầm.

Tiếp theo, gã xông về phía trước, hai chân đá mạnh, đập tan tên cá sấu hình người hung ác này. Sau khi ngã xuống, cũng chỉ còn một cái đầu lâu lăn trên mặt đất, mắt lộ vẻ hoảng sợ nhìn hắn.

Hơn mười sinh linh xông vào trận vực toàn thân phát lạnh, tất cả đều run rẩy.

Cách đó không xa, Trần Phác và Trần Phong đều tê cả da đầu.

Trần Phong lấy ra một thứ, liều mạng thôi động, phát ra ô quang bao trùm bản thân lão.

Sở Phong kinh ngạc xông về phía trước, vẫy tay một cái, mặt đất nổ vang. Một cây cọc Tỏa Long hiện lên, được hắn ôm lấy, liều mạng đập tới phía trước.

Bởi vì hắn đoán được vật đó là vật gì. Hai lão gia hỏa Bồng Lai kia quá ác độc, chuẩn bị đầy đủ, quả nhiên là vì diệt hắn mà đến. Nếu không thể ngăn cản, phiền phức sẽ rất lớn.

Cột Tỏa Long còn thô to hơn cả cây cột bình thường, được Sở Phong xem như binh khí, rất khủng bố đập xuống, ô quang lay động, thiếu chút nữa nổ tung.

Bịch một tiếng, cuối cùng Trần Phác bị đánh rơi, thoát khỏi phạm vi ô quang. Lập tức sắc mặt ông ta trắng bệch, bờ môi run rẩy, run giọng nói: “Sở Phong tiểu hữu, có chuyện gì từ từ nói.”

Phập!

Một kiếm Sở Phong vung ra, trực tiếp chém đầu của ông ta xuống, nhấc đầu lâu của ông ta lên rồi rút lui.

Trần Phác mất đi cơ thể, đầu còn đang lắc lư, đồng thời phát ra tiếng kêu rên oán giận.

“Im miệng.” Trong quá trình rút lui, hắn đánh cho cái đầu lâu hai bạt tai, lập tức khiến nó yên tĩnh lại. Trong nháy mắt, hắn đã thu được ba cái đầu, tình thế nghịch chuyển.

Gần đó, tất cả mọi người đều rúng động.

Đối với Trần Phác, Chu Thành Khôn, Ngạc Hải mà nói, điều này quá thống khổ rồi, chỉ còn cái đầu lâu kéo dài hơi tàn. Quả nhiên là nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục.

Trên thực tế, người nào xông vào trận vực cũng đều có suy nghĩ này. Tất cả đều rùng mình.

Bình Luận (0)
Comment