Một lát sau, một đám người vẫn còn muốn săn bắt Sở Phong. Qua một lát, trên đồng cỏ vết máu loang lổ, hơn mười vị cường giả như sa vào đầm lầy thoát không ra.
Ngay cả Trần Phác cũng bị một kiếm của Sở Phong bêu đầu, tình thế nghịch chuyển nhanh chóng khiến người ta phải líu lưỡi.
Nhưng cũng chính vào lúc này, Sở Phong lại lui nhanh, so với lúc tấn công còn quả quyết hơn, đẩy tốc độ đến cực hạn, muốn rời xa khu vực này.
Ầm ầm!
Đồng thời, đất đá cuồn cuộn. Hắn vận dụng thủ đoạn trận vực dẫn dắt mấy cây cột Tỏa Long, muốn cùng một chỗ mang đi.
Tất cả tiến hóa giả bản thổ Trái đất đều ngạc nhiên. Tại sao trong tình huống đang chiếm cứ ưu thế, Sở Phong lại quay đầu đi, không tiếp tục tấn công nữa?
Giữa sân, một luồng ô quang nở rộ, không ngừng lan tràn mãnh liệt bốn phương tám hướng, bao trùm vị trí trận vực Sở Phong bố trí trước kia.
Cho đến lúc này, mọi người mới ý thức được vì sao Sở Phong lại quả quyết như thế. Ban đầu, luồng ô quang này rất chậm, kết quả về sau thanh thế kinh người, như lũ quét vỡ đê không thể ngăn cản.
Trong chớp mắt, dải đất kia bị ô quang bao phủ.
Sở Phong hao hết khí lực cũng chỉ mang ra được hai cọc Tỏa Long, đồng thời còn mang theo ba cái đầu ra ngoài.
Con ngươi thánh tử Lý Thanh co vào, nhìn chằm chằm luồng ô quang đang tràn ngập gữa sân, vừa kinh sợ vừa cảm thán: “Ấn trấn vực lại có loại quái vật này sao.”
Thánh nữ Lê Lâm cũng động dung, nhìn chăm chú hình ảnh giữa sân.
Trong tay Trần Phong có một khối thạch ấn, toàn thân đen nhánh tràn đầy vết rách. Nó đang phát sáng, bao phủ một khu vực.
Răng rắc.
Khi ô quang triệt để bao trùm trận vực do Sở Phong bố trí, bên trên thạch ấn xuất hiện một vết nứt, xem ra có thể vỡ ra bất cứ lúc nào. Đây là một vật cổ.
Đây chính là nguyên nhân mà Sở Phong phải lui nhanh. Hắn đã nhanh chóng nhận ra đây là một ấn trấn vực, có ghi chép bên trong điển tịch ở trận vực mặt trăng.
Tên cũng như ý nghĩa, ấn này có thể trấn áp trận vực.
Ấn trấn vực bình thường đều xuất phát từ chuyên gia trận vực danh tiếng. Thứ này rất khó mà luyện chế, yêu cầu nguyên liệu rất cao, hẳn là thiên tài địa bảo, mà bên trong lại khắc ký hiệu lít nhít, phức tạp mà huyền ảo.
Rất nhiều đại sư trận vực đã dốc hết tâm huyết cả đời cũng không thể chế tạo được một khối ấn trấn vực.
Trong lòng Trần Phong cảm thấy đau đớn. Thạch ấn này là cổ vật Bồng Lai, thời cổ đại đã từng bị dị bảo đánh trúng, thiếu chút nữa hủy đi. Bên trên có vài vết nứt. Từ đó về sau, cứ mỗi lần dùng sẽ có một vết nứt. Theo như bọn họ ước định, nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng được ba bốn lần mà thôi.
Hôm nay, dùng một lần đã hết sạch, Trần Phong sao có thể không đau lòng? Nó là loại cổ khí còn trân quý hơn cả cờ phá vực.
Đương nhiên, ông ta còn đau lòng huynh đệ Trần Phác của mình, bị Sở Phong chém đầu, lại còn cầm luôn cả đầu đi, khiến ánh mắt của ông ta đỏ lên.
“Sở Phong, mau trả đầu Trần Phác lại đây.” Ông ta cố gắng hòa hoãn nói.
Sinh linh cảnh giới Tiêu Dao sau khi bị chém đầu có thể không chết trong một khoảng thời gian ngắn. Nếu có thể kịp thời cứu chữa, kết nối thủ cấp và cơ thể cùng một chỗ, tất nhiên sẽ còn sống sót.
Sở Phong nhìn chằm chằm thạch ấn màu đen trong tay ông ta, ánh mắt nóng lên, rất muốn đoạt được từ trong tay kẻ địch.
Ấn trận vực rất quý, có thể trấn áp trận vực, là khắc tinh của rất nhiều nhà nghiên cứu trận vực.
Đương nhiên, nếu trận vực đủ cường đại, có ấn trấn vực cũng vô dụng. Hết thảy đều chỉ tương đối.
Hơn nữa, ấn trấn vực có thời hạn nhất định, dùng một lần là phải “làm lạnh” mấy ngày.
Chủ yếu là do phù văn bên trong quá rườm rà và phức tạp. Một khi vận chuyển, nguyên liệu hao tổn cho thạch ấn rất lớn. Nếu cứ tiếp tục sử dụng nữa, sẽ khiến cho thạch ấn sụp đổ.
Sở Phong cảm thấy khối ấn trấn vực này cực kỳ không đơn giản. Nếu không phải bị rạn nứt, nó chính là một trọng khí, cao hơn các loại binh khí và bí bảo khác.
Nếu hắn có thể đoạt được, hắn có thể dựa vào cái này để tiến vào một số mật địa bên trong danh sơn đại xuyên, hái lấy dị quả thần thánh.
Nơi mà hắn muốn đi nhất chính là Phong Thiên Chi Địa, bên trên tế đàn có bàn đào, thảo hoàn đan. Nếu có được ấn trấn vực, cộng thêm thủ đoạn trận vực của hắn, nói không chừng có thể leo lên tế đàn lấy đi những tế phẩm hiếm thấy.
Lúc đó, hắn có thể tiến hóa một cách điên cuồng.
“Trả ta cọc Tỏa Long.” Sở Phong lên tiếng đưa ra yêu cầu với Trần Phong.
Kết quả, có hai cây cọc Tỏa Long bị ấn trấn vực phát tán ô quang giữ lại, không thể mang đi.
Lúc này, hơn mười vị cường giả như sa vào đầm lầy kia đã khôi phục lại, có thể hành động, không hề bị ảnh hưởng bên trong ô quang. Cả đám đều lộ ra lãnh ý, nhìn chằm chằm Sở Phong.
Sau một khắc, tất cả đều xông ra ngoài, cùng đánh về phía Sở Phong.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Sở Phong mang hai cây cột Tỏa Long chui vào lòng đất, đồng thời tế ra nam châm mà hắn đã khắc xong bỏ trong bình không gian, bắt đầu phát sáng ở chỗ này.
Trong chớp mắt, hơn mười người đều dừng bước, không dám vọng động. Trước đó đã có vết xe đổ, đầu Chu Thành Khôn và Ngạc Hải vẫn còn trong tay Sở Phong.
“Sở Phong, mau thả huynh đệ của ta ra.” Trần Phong lên tiếng lần nữa.
Sau đó, ông ta bí mật truyền âm với mười mấy người kia: “Hắn thiếu hai cây cọc Tỏa Long, trận vực bố trí bị tàn phá, không đủ gây sợ. Một người trong các vị tấn công cũng đủ khiến hắn tan rã, có thể trong nháy mắt giết chết hắn.”
Quả nhiên, mười mấy người đều lộ ra sắc mặt khác thường, cùng nhau đến gần.
Mặt Sở Phong lạnh lại: “Tất cả dừng lại cho ta. Nếu không, đừng trách ta không khách sáo.”
Sau đó, hắn cầm đầu của Trần Phác, một hơi tát mười mấy cái vào miệng. Âm thanh vang lên điếc tai, cả cái đầu muốn mục nát.
“Ngươi…” Đầu óc Trần Phác choáng váng. Lão ta đã mất đi phần thân, rất suy yếu. Bây giờ còn bị bạt tai, lão ta cảm thấy bị sỉ nhục.
Lão ta rất muốn phát cuồng, vận dụng lực tinh thần tiến hành công kích, nhưng không biết vì sao, chỉ cần đến gần Sở Phong, tinh thần của ông ta liền bị áp chế, giống như lục bình không rễ.
Cuối cùng, lão ta kinh ngạc, phát hiện ra nguyên nhân, thì ra trong người Sở Phong có mặc tấm áo cà sa.
“Còn muốn tập kích ta?” Sở Phong cúi đầu nhìn lão ta: “Ngươi lúc nào cũng tự cho mình là đúng, chỉ điểm giang sơn. Ngươi đã quên ta đã nói gì với ngươi sao? Khi đầu ngươi rơi xuống đất, ngươi sẽ cảm thấy những lời mà ngươi nói với ta sẽ rất buồn cười.”
“Các ngươi còn không chịu dừng bước?” Sở Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn mười mấy người kia đang đến gần.
Sau đó, hắn bịch một tiếng, một cước đá đầu lâu của Trần Phác ra ngoài, văng thành bốn mảnh giữa không trung.
“A, đau chết ta.” Trần Phong kêu to, trừng muốn rách cả mí mắt. Ông ta cổ động mười mấy người đến gần Trần Phong, bức bọn họ tập sát Sở Phong, kết quả Sở Phong quả đoán, một cước đá chết huynh đệ của ông ta.