Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 904 - Chương 920: Đại Ma Vương (2)

Thánh Khư Chương 920: Đại ma vương (2)

“Còn không chịu dừng bước?” Sở Phong cầm đầu Chu Thành Khôn, Ngạc Hải lên, nhìn hơn mười cao thủ cảnh giới Tiêu Dao kia.

“Đừng.” Chu Thành Khôn rất suy yếu nhưng vẫn còn kêu rên, kêu gọi những người kia dừng bước.

Ngạc Hải cũng thiếu chút nữa sụp đổ. Gã ta thật sự không muốn chết, cũng lên tiếng yêu cầu những người kia rút lui.

“Sở Phong, ngươi thu tay lại đi. Nếu không, ngươi sẽ không có kết quả tốt.”

Mười mấy người kia dừng bước, nhưng cũng có một người áo đen mở miệng uy hiếp, yêu cầu hắn buông tha cho Chu Thành Khôn và Ngạc Hải.

Ầm.

Sở Phong không nói hai lời, bổ vào đầu Chu Thành Khôn một kiếm, dẫn đến gã hình thần câu diệt.

“Ngươi… dám làm như thế sao? Thật can đảm.” Người áo đen là do một con hổ đen biến thành, lúc này giận tím mặt. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người của tộc Âm Tước nhất định sẽ trách hắn ta, cho rằng là vì hắn ta bức bách mà dẫn đến Chu Thành Khôn chết thảm.

"Phốc!"

Nghe Hắc Hổ quát tháo lần nữa, Sở Phong một kiếm bổ ra, trảm diệt Ngạc Hải, vô cùng quả quyết.

Mặt Hắc Hổ tái đi. Cái nồi này lưng của hắn ta vác không nổi. Cao thủ hai tộc đều bởi vì hắn ta quát tháo mà bị Sở Phong chém giết một cách gọn gàng.

“Cái này… chuyện này không liên quan đến ta.” Hắn ta nói với người chung quanh.

“Cũng bởi vì ngươi bức ta, cho nên ta không thể không ra tay.” Sở Phong không mặn không nhạt nói.

Lông tơ Hắc Hổ dựng lên. Nỗi oan này hắn ta nhất định không gánh: “Ta tất sát ngươi. Chư vị, chúng ta hãy liên thủ làm tan rã trận vực vốn không trọn vẹn của hắn đi.”

Lúc này, Trần Phong để lại ấn trấn vực cho Trần Thịnh trông coi, còn ông ta thì bước ra khỏi khu vực ô quang, gương mặt dữ tợn, gần như vặn vẹo, lạnh giọng nói: “Sở Phong, ta sẽ nghiền xương ngươi thành tro.”

Mười mấy người kia đều động, cùng nhau đến gần, muốn liên thủ phá vỡ trận vực không còn quá nhiều uy hiếp.

Lý Thanh muốn ngăn cản, nhưng y ngạc nhiên phát hiện, thánh nữ Lê Lâm cũng đang di chuyển, ánh mắt lóe lên, giống như muốn săn giết Sở Phong.

“Cuối cùng hắn cũng sẽ bị giết chết. Còn không bằng đưa đầu cho ta đổi lấy thánh nhân đồng chương.” Đây là lời mà Lê Lâm nói, đồng thời nàng ta cũng đã tiếp cận dải đất kia.

Rốt cuộc chỉ có Lý Thanh và sáu người là còn ở lại, hai mặt nhìn nhau, chung quy cũng không ngăn cản, cũng không tiến lên ra tay.

Từ đằng xa, tiến hóa giả Trái đất đều cảm thấy, áp lực Sở Phong quá lớn, rối tung lên. Hắn không nên giết chết Chu Thành Khôn, Ngạc Hải và Trần Phác như vậy, nên giữ làm con tin thì hay hơn.

Bọn họ nghĩ, Sở Phong nhất định sẽ lâm vào tuyệt cảnh.

Oành.

Mười mấy người cùng nhau xông lên, đánh tan trận vực. Rất nhiều nam châm nổ nát vụn, hai cây cọc Tỏa Long bay tứ tung ra ngoài.

“Sở Phong, cái tên nghiệt súc này, hãy nạp mạng cho ta.” Trần Phong gầm thét, là người đầu tiên lao đến, muốn oanh sát Sở Phong.

Hắc Hổ kêu lên: “Khoan đã, ta nhất định phải bắt sống hắn, rửa sạch oan khuất cho ta. Chu Thành Khôn và Ngạc Hải chết chẳng liên quan gì đến ta.”

Mặc dù Trần Phong rất muốn lập tức tru sát Sở Phong, nhưng đối mặt với cao thủ vực ngoại, ông ta kiên trì không nổi, đành dừng bước lại.

“Haha, hãy để cho ta.” Tiến hóa giả đến từ Đại Địa Ma Hùng lên tiếng, hóa thành hình người thân cao ba trượng cùng với một đoạn tháp thiết, lúc này bước lên phía trước, chuẩn bị ra tay.

Một cô gái cười khẽ, váy áo màu đỏ nhìn rất tiên diễm, nhẹ nhàng cất bước, mắt to ngập nước, ngay cả đuôi lông mày cũng mang theo mị thái, nói: “Đừng cãi cọ nữa. Để ta giết hắn là được.”

Một người khác phản bác: “Hồng Lăng, ngươi cũng là Nhân tộc, giết đồng loại không tốt đâu, vẫn nên để chúng ta ra tay.” Đây là một gã khổng lồ màu vàng, cao chừng mười trượng, vươn một tay chộp tới Sở Phong.

Nhưng gã lại bị người ta ngăn cản.

………

Không hề nghi ngờ, cách đây không lâu, cảnh tượng Chu Thành Khôn và Ngạc Hải tranh chấp một lần nữa tái hiện. Lần này cường giả tham gia còn nhiều hơn trước.

Hiện tại không còn trận vực, cũng không có nguy cơ. Bọn họ tất nhiên muốn đoạt đầu người, chỉ vì đổi lấy thánh nhân đồng chương.

“Các ngươi xem ta như không khí à?” Sở Phong lên tiếng, khóe mắt hiện lên sát khí, nhìn tất cả mọi người.

Một số người lộ ra vẻ khinh miệt, trực tiếp quát lớn.

“Xem ra, cũng chỉ có các ngươi, cũng không còn ai tiến lên nữa. Vậy ta không chờ nữa.” Sở Phong lẩm bẩm.

“Tiểu tử, ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng. Không có trận vực, một bàn tay của ta cũng có thể đập chết ngươi.” Hắc Hổ gào thét, nhảy lên phía trước, trực tiếp ra tay.

Mắt Sở Phong phát ra chùm sáng, vô cùng lạnh lẽo, trực tiếp để mắt đến gã, sau đó nghênh kích.

“A, ngươi có gan thì hãy ra tay với ta.” Hắc Hổ cảm thấy tôn nghiêm bị khiêu chiến. Bởi vì Sở Phong không lợi dụng trận vực, mà chém giết bằng nhục thân với gã.

Oành!

Hai người va vào nhau, quyền phong hạo đãng, hổ trào sắc bén, liên tiếp cứng đối cứng.

Phốc!

Cơ hồ trong nháy mắt, Hắc Hổ đã kêu thảm. Gã bị đánh sụp, bị nắm đấm rất bạo lực của Sở Phong đánh nổ.

Hắc Hổ đến chết cũng cảm thấy choáng váng, biểu hiện như thấy quỷ.

Xoẹt.

Hào quang màu đỏ lấp lánh. Người ra tay là cô gái tên Hồng Lăng. Nàng ta vốn muốn chặn đánh Hắc Hổ, không để cho gã giết chết Sở Phong. Nàng ta muốn cướp đầu người, kết quả nhìn thấy Hắc Hổ chết thảm, bàn tay của nàng ta lập tức chộp về phía Sở Phong.

Ầm ầm ầm.

Mấy lần va chạm, Sở Phong thi triển Ngưu Ma Quyền, cuồng bạo vô cùng, đánh chết cô gái tên Hồng Lăng. Mi tâm của nàng ta bị sừng trâu xuyên qua, nhưng thật ra lại là quyền động.

“Chỉ một tên thổ dân…” Trong lúc đang nói chuyện, Đại Địa Ma Hùng liền im bặt, vô cùng ngạc nhiên. Cứ như vậy mà trong khoảnh khắc Hắc Hổ và Hồng Lăng đều bị giết chết?

Lúc này, Sở Phong đã tìm đến y, lăng không mà đến, như một con giao long hoành không, huy động ma quyền và xoắn ốc kình oanh sát y.

Hai người giao thủ kịch liệt, nhưng sau mười chiêu, Đại Địa Ma Hùng bị Sở Phong dùng xoắn ốc kình và ma quyền xé rách thành hai nửa, máu văng khắp nơi.

Xảy ra chuyện gì vậy? Tất cả mọi người đều chấn kinh.

Cảnh giới Gông Xiềng giết chết sinh linh cảnh giới Tiêu Dao. Hắn muốn nghịch thiên sao?

Hơn nữa cũng không dựa vào trận vực, cũng không cậy vào bí bảo, mà là tay không giết chết.

“Sở Phong, ngươi tính là gì chứ, dám biến thành kẻ địch của Bồng Lai chính thống ta. Lão phu sẽ chặt ngươi làm trăm mảnh…” Gương mặt Trần Phong méo mó, tràn đầy vẻ dữ tợn. Ban đầu ông ta còn nguyền rủa, kết quả tiếng mắng suy yếu dần, sau đó là im bặt. Trong khoảnh khắc giữa sân ngã xuống ba cao thủ cảnh giới Tiêu Dao. Cảnh tượng quá quỷ dị, đều phát sinh trong nháy mắt, khiến ông ta phải run rẩy.

Đúng lúc này, Sở Phong để mắt đến ông ta, tiến lên một bước lao về phía người muốn hạ sát hắn.

“Trên người hắn có áo cà sa. Nghĩ không ra đó lại là bí bảo của Phật môn, bên trong có trận vực Chúng Sinh Bình Đẳng.” Lúc này thánh nữ Lê Lâm đến gần, nói ra nguyên nhân trong đó.

Các cao thủ cảnh giới Tiêu Dao nghe xong, đều khẽ giật mình, sau đó tỉnh ngộ, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment