Gã thanh niên hai mắt nham hiểm không chịu được loại trọng quyền này, cho dù đã dốc hết khả năng, không ngừng dùng bàn tay ngăn cản, nhưng vẫn bị đánh đến hai tay bẻ gãy, máu chảy ra.
Ầm ầm ầm...
Tiếp theo, hai cánh tay của hắn ta co rút, trong chớp mắt cánh tay bị Sở Phong đánh nổ, cả người kêu lên đau đớn. Gương mặt vốn trắng nõn giờ chuyển sang trắng bệch, không chút huyết sắc.
Sau đó, hắn ta bị một quyền của Sở Phong đánh xuyên qua lồng ngực. Phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm bộc phát. Kim quang phát ra chói mắt trên nắm đấm Sở Phong, như một mặt trời nở rộ.
Bịch một tiếng. Gã thanh niên này không chỉ cơ thể nổ tung, ngay cả đầu cũng bị nứt, chết ngay tại chỗ.
Hắn ta không cam lòng. Vốn hắn ta là cao thủ cảnh giới Tiêu Dao, nhưng lại không cách nào phát huy thực lực ở đây, bị một tên thổ dân đánh đến cơ thể chia năm xẻ bảy.
“Còn ngươi nữa.” Sở Phong đột nhiên quay người để mắt đến cô gái áo trắng, quyết định giết chết nàng ta.
Quyền quang sáng chói. Sở Phong đang phải chịu áp lực rất lớn, chống lại quần địch, nhưng vẫn truy sát cô gái kia, giống như một thiểm điện hình người bay vọt đến, nhanh đến dọa người.
Sau đó, hắn đuổi kịp cô gái kia, liên tiếp đánh ra sáu quyền như thiểm điện đan vào một chỗ, hừng hực và rực rỡ, khí tức kinh khủng dị thường.
Ầm! Cô gái nổ tung, phát ra tiếng kêu u oán cuối cùng. Trong giờ phút cuối đời, nàng ta phải chịu đựng sự thống khổ và sợ hãi, bị Sở Phong giết chết.
Trần Phong không còn kêu rên nữa, sắc mặt trắng bệch, trốn ở một góc cà sa, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Ông ta nhìn thấy Sở Phong giống như một con hổ ma thời thái cổ, cuốn lên sát khí ngập trời, muốn đại sát tứ phương.
Ông ta cảm thấy hối hận không thôi. Hôm nay Bồng Lai bị tổn thất quá lớn, thật sự không nên nghe theo lời Trần Thịnh mà đến đây “gây sóng gió”. Đây chỉ là tự tìm đường chết.
“Giết!”
Đám người vực ngoại không còn lựa chọn nào khác. Bọn họ bị nhốt ở đây, đã sớm nhìn ra được sát ý của Sở Phong, tuyệt không buông tha cho bọn họ, bọn họ chỉ có thể tử chiến phá vây.
Khi Sở Phong xuất kích cũng gặp chút phiền phức, ví dụ như một con rắn đen có cánh phun ra hàn khí ẩn chứa lực Thái Âm. Mặc dù không nồng đậm cho lắm, thậm chí có thể nói là mỏng manh nhưng vẫn khiến cho hắn không kịp chuẩn bị, một cánh tay hầu như bị đông cứng. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, huyết dịch ngưng kết. Kết quả để người ta bắt được cơ hội, chưởng quyền trảo đồng loạt rơi xuống người hắn, khiến khóe miệng của hắn chảy máu bay thẳng ra ngoài.
Sở Phong đã chú ý đến y, trọng điểm chiếu cố. Hắn lột vảy con rắn đen mọc cánh, thiếu chút nữa đứt thành hai đoạn.
“Chính là ngươi, ừm, ẩn chứa lực Thái Âm, giữ lại làm nguyên liệu nấu ăn.”
Vèo một tiếng, Sở Phong tế ra dây thừng Khốn Linh, không tiếp tục truy sát, trực tiếp sử dụng bí bảo đối phó con rắn này.
Cảnh tượng vô cùng quỷ dị. Một sợi dây thừng màu vàng nhạt bay ra, như con rắn lớn truy kích, quấn lấy con rắn màu đen, cuối cùng trói chặt lấy nó.
Phi xà kinh sợ. Nó đã không tránh thoát được, bị bắt sống.
Ầm.
Một con Huyền Quy màu bạc đánh vào lưng Sở Phong. Hắn có muốn tránh cũng tránh không được, bởi vì chung quanh đều là cao thủ, cùng một chỗ vây công.
Con rùa màu bạc đắc thủ, đụng Sở Phong lảo đảo một cái, xương cốt vang lên răng rắc. Nhưng vì hắn vận chuyển phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm, giống như kim thân phụ thể, thể chất siêu việt cứng cáp hơn người khác, rất khó mà rung chuyển.
Sở Phong chỉ bị thương nhẹ, không thương tổn đến căn cơ, phun ra một ngụm máu rất nhỏ rồi vọt lên, kịch chiến với đám người kia.
“Khi đột phá cảnh giới Tiêu Dao, trải qua kinh nghiệm lúc trước của ta, chắc chắn sẽ rất đói bụng. Sớm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cũng tốt, ngươi cũng được xem là một phần trong đó.” Sở Phong đã để mắt đến con Huyền Quy màu bạc.
Con rùa màu bạc này quá cứng, là sinh linh duy nhất mà Sở Phong chưa đả thương được. Mấy lần đụng trúng nó, ngược lại còn khiến cho hắn bị thương.
Bây giờ được Sở Phong để mắt đến, con rùa bạc lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm.
Sở Phong bóp quyền ấn, hỗn hợp Giao Ma Quyền và Ngưu Ma Quyền hòa cùng một chỗ, đồng thời vận chuyển phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm, nắm đấm phát ra quang mang khiếp người, như nham tương phun trào, năng lượng phóng ra.
Ầm ầm ầm...
Hắn đến gần con rùa bạc, không ngừng oanh kích cùng một chỗ, cuối cùng đánh cho mai rùa xuất hiện vết rách. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không muốn sụp đổ cũng không được.
Xoạt.
Sở Phong sử dụng tấm lưới ngũ sắc lớn, trói con rùa màu bạc lại, bắt sống nó.
Con rùa màu bạc cảm giác biệt khuất vô cùng. Khi sinh linh vực ngoại vượt giới vô cùng nguy hiểm, để bảo vệ bản thân, bí bảo mang trên người đều phải hủy đi. Bây giờ không có binh khí nào có thể dùng.
Sau đó, Sở Phong liếc nhìn đám người còn lại, hiển nhiên sẽ không để một ai còn sống. Hắn sẽ phải đại khai sát giới.
“Nếu không phải nguyên liệu thích hợp nấu ăn, hết thảy đều chết đi.”
Khi Sở Phong nói ra lời này, sắc mặt một đám tái xanh. Hắn xem bọn họ là cái gì?
Oành.
Đại chiến càng lúc càng kịch liệt. Bọn họ đồng loạt ra tay, công phạt Sở Phong.
Một con chuột tinh còn muốn to hơn cả con voi bị một quyền của Sở Phong đánh nổ giữa không trung, răng chuột sắc bén bay hết ra ngoài.
Một người thủy tinh cầm trong tay một bảo kính thủy tinh, có thể hấp thu lửa Thái Dương, suýt chút nữa đã làm Sở Phong bị thương, khiến cả một khu vực bị lửa đốt, ẩn chứa một phần Thái Dương Hỏa Tinh.
Đang.
Tiếng chuông vang lên. Bên ngoài cơ thể Sở Phong hiện ra một cái chuông lớn, ngăn cản ánh mặt trời ăn mòn. Lực phòng ngự của hắn tăng vọt.
Đây là thể hiện của Hình Ý Mười Hai Chân Hình, dung nhập Ngưu Ma Quyền và Giao Ma Quyền, đồng thời vận chuyển phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm, Sở Phong lập tức càng trở nên đáng sợ hơn.
Răng rắc.
Cuối cùng, người thủy tinh này cũng bị Sở Phong xử lý, bị tiếng chuông bên ngoài cơ thể Sở Phong đánh tan.
Từ đằng xa, Trần Thịnh phụ trách trông coi ấn trấn vực, đồng thời cũng quan sát tình hình chiến đấu, sắc mặt đã sớm trắng bệch không còn chút huyết sắc.
Bên trên cà sa đỏ rực, không ngừng có thây người nằm xuống, khiến cho hắn ta lạnh từ đầu đến chân. Khi nhìn thấy Trần Phong bị xé rách, kéo dài hơi tàn, hắn ta một khắc cũng không muốn ở lại, xoay người bỏ chạy.
Nhưng trên cà sa, Sở Phong vẫn luôn chú ý đến tình huống chung quanh, trong nháy mắt ném ra một cây trường mâu màu đỏ sậm, tiếng nổ vô cùng điếc tai.
Phập!
Trần Thịnh bị chiến mâu màu đỏ sậm đóng đinh xuống đất, cơ thể nổ tung, máu tươi tràn ngập bãi cỏ. Hắn ta kêu thảm, sau đó ngất đi, khó mà đào tẩu.
Bên trên cà sa, cuộc chiến càng lúc càng kịch liệt.
Rống.
Gã khổng lồ cao mười trượng dị biến, lỗ chân lông phun máu, nhưng ngoài thân của gã ta lại biến thành màu vàng, thực lực tăng lên một mảng lớn, hóa thành một gã khổng lồ màu vàng.
Hình thể khổng lồ, quyền ấn mạnh mẽ, toàn lực ứng phó Sở Phong oanh sát. Gã đốt cháy chân huyết, hiển hóa huyết mạch tổ tiên, quyết tử chiến.