Lê Lâm cầm bí bảo Xử trong tay, không nhắm vào cà sa nữa, mà oanh sát thẳng Sở Phong. Nàng ta đã tránh ra ngoài ánh sáng màu đỏ, duy trì được năng lượng cấp độ Tiêu Dao.
Cũng may còn có cọc Tỏa Long đến kịp thời, mặc dù chỉ có hai cây nhưng vẫn có thể ngăn cản nàng ta như cũ.
….
Trong lòng mọi người rúng động. Sở Phong đại khai sát giới, quét ngang bầy địch, vừa nghịch chuyển tình huống bản thân. Kết quả thánh nữ Lê Lâm đột nhiên ra tay, hắn lại tiếp tục gặp phiền phức.
Trong số tiến hóa giả bản thổ, tâm trạng của tông sư Hình Ý Quyền Từ Thanh trở nên phức tạp, lúc thì nắm chặt nắm tay, lúc thì buông ra nhìn chằm chằm Sở Phong.
Y luyện được quyền xuất thần thông, lý giải đối với Hình Ý Quyền hiếm người sánh bằng. Sau khi nhìn cái chuông lớn, y biết đây là do Hình Ý Thập Nhị Chân Hình biến thành.
Từ Thanh lập tức hiểu ra, người hạ độc thủ với y lúc trước chính là Sở Phong. Hắn đã đánh y bất tỉnh, cướp đi Hình Ý Chân Giải của y, còn ném y vào thùng rác.
Lẽ nào lại như thế? Đúng là có thể nhẫn mà không thể nhục.
Nếu không phải kiêng kỵ thực lực Sở Phong, hiện tại hắn đã xông lên, tuyệt đối không bỏ qua cho người này, một côn đánh chết hắn. Quá xấu hổ và đáng hận mà.
“Ngươi đường đường là Sở ma vương, nhưng không cảm thấy ngại khi đánh lén sau lưng người khác sao? Dám dùng binh khí đánh vào ót của ta.” Thiếu chút nữa Từ Thanh đã chửi ầm lên.
Y vẫn luôn yên tĩnh, làm việc cẩn thận, nhưng bây giờ lại xao động.
Ầm.
Lúc này, giữa sân lại phát sinh thay đổi. Sáu khối huyền từ đều bị Sở Phong diệt trừ. Ánh sáng màu đỏ trên tấm áo cà sa càng thịnh hơn, hoàn toàn giải phóng ra bên ngoài.
Thánh nữ Lê Lâm hơi biến sắc. Nàng ta lợi dụng bí bảo Xử để thoát khỏi ánh sáng màu đỏ, thoát ly khỏi chiến trường vọt đến chỗ xa, đứng bên trên bãi cỏ xanh.
Sở Phong truy kích, thu lấy sáu khối huyền tử, đồng thời cà sa cũng thu nhỏ lại quấn trên người hắn, tràn ngập ánh sáng màu đỏ. Đây là phòng ngự mà hắn có thể dựa vào nhất.
Đồng thời, đường cong màu vàng trên tấm áo cà sa bay ra, giống như sợi tơ bay thẳng đến chỗ thánh nữ Lê Lâm, quấn quanh người nàng ta.
Đây không phải vật thật mà là chùm sáng màu vàng óng, lượn lờ bên trên phần eo của Lê Lâm, gần như trói buộc.
Lê Lâm thôi động bí khí Xử, muốn cắt đứt chùm sáng vàng óng nhưng thất bại. Đó là ánh sáng thần. Tuy không gây thương tổn được cho nàng ta, nhưng nó cứ quấn chặt, khiến nàng ta khó mà thoát khỏi.
Mọi người kinh ngạc. Hai người này thông qua một tấm áo cà sa, sau đó bị buộc cùng một chỗ.
“Buông tay.” Lê Lâm lên tiếng.
Mặc dù nàng nhìn rất bình tĩnh, nhưng từ sau trong đáy mắt có thần mang hiện lên, muốn lập tức thoát khỏi. Nàng là thánh nữ bước ra từ một tinh cầu, quấn chung một chỗ với một người đàn ông thì còn thể thống gì nữa.
“Thả cái gì mà thả. Hôm nay ta đã đạt thành nguyện vọng, bắt được một thánh nữ về làm thị nữ bên cạnh.” Sở Phong đánh tới phía trước. Hắn muốn lợi dụng trận vực cà sa, thực hiện chúng sinh bình đẳng chiến với nàng ta một trận, sau đó bắt xuống.
Tất cả mọi người nghe xong đều nghẹn họng nhìn trân trối. Họ không nghe lầm chứ? Sở đại ma vương muốn bắt thánh nữ về làm thị nữ?
“Ầm!” Lê Lâm xuất kích, cơ thể mỹ lệ tản ra ánh sáng thánh khiết, thi triển bí pháp, huy động bí bảo Xử oanh sát Sở Phong.
Nhưng khi hai người đến gần nhau, trận vực Chúng Sinh Bình Đẳng lại mở ra, khiến nàng ta giết không được Sở Phong.
Ầm ầm ầm!
Sau mấy lần va chạm, hai người tách ra, bị chùm sáng màu vàng óng kết nối lấy.
“Hôm nay đến đây thôi, như thế nào?” Lê Lâm lên tiếng. Nàng ta chẳng muốn dây dưa với Sở Phong. Đối với một thánh nữ mà nói, cái này giống như lui một bước dài.
“Trước đây ngươi ra tay với ta, bây giờ thấy không thể làm gì thì muốn đi thẳng một mạch sao? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?” Sở Phong không chịu buông tha.
“Mặc dù bên trong áo cà sa của ngươi ẩn chứa trận vực Chúng Sinh Bình Đẳng, nhưng chỉ có tác dụng trong một thời gian nhất định. Ngươi tin rằng có thể tiếp tục được sao? Khi nó “làm lạnh”, khi đó ngươi sẽ hiểu được hậu quả.” Lê Lâm vạch trần trước mặt mọi người.
Từ đằng xa, sắc mặt đám người Lý Thanh trở nên khác thường. Nếu là như vậy, tuyệt đối là cơ hội khó có được. Bọn họ tin rằng Sở Phong không có khả năng lưu lại hậu thủ khác.
Nhưng Lý Thanh vẫn bình tĩnh như cũ, từ đầu đến cuối không hề có ý định ra tay.
“Trước khi làm lạnh, ta đủ sức bắt được ngươi.” Sở Phong nói.
“Nếu là trận vực siêu cấp như Phổ Độ Chúng Sinh, ta sẽ nhận thua. Nếu là trận vực tấn công Kim Thân Sáu Trượng đánh đâu thắng đó, ta cũng sẽ nhận thua. Ngươi chỉ dựa vào một trận vực Chúng Sinh Bình Đẳng thiếu hụt mà muốn bắt ta, ngươi hơi bị tự phụ rồi đấy.”
Lê Lâm vẫn bình tĩnh như trước. Làn da trắng như tuyết, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười lãnh ý. Tên thổ dân đối diện tuyên bố muốn bắt sống nàng ta làm thị nữ, đây tuyệt đối là một sự khinh mạn đối với thánh nữ, càng còn là sự đùa giỡn.
“Đừng nói gì nữa hết. Ngươi hãy xem ta bắt ngươi trước khi trận vực làm lạnh, xem ngươi có còn cười đến cuối cùng được nữa không.” Sở Phong xuất kích. Hắn dựa vào mối liên hệ của chùm sáng màu vàng giữa hai người, bắt đầu tấn công.
Ầm ầm ầm.
Lê Lâm có cảm giác chiến trận này không thoải mái gì cả, thực lực bị kéo xuống, suýt chút nữa tao ngộ nguy hiểm đến mấy lần. Bất đắc dĩ, nàng phải bay lên không để tránh né.
Lúc này, Trần Thịnh bị thanh trường mâu màu đỏ cắm trên mặt đất cũng đã tỉnh lại, cả người toàn máu, vô cùng suy yếu, vừa hay nhìn thấy Sở Phong truy kích thánh nữ Lê Lâm, không khỏi mở to mắt.
Phụt!
Sở Phong há miệng phun ra kiếm khí Canh Kim được nuôi trong phổi, chém đầu của Trần Thịnh, đồng thời vận dụng lực tinh thần thu hồi chiến mâu.
Sau đó, hắn tạm thời bỏ qua Lê Lâm, không ngừng ra tay với luồng ô quang giữa sân, tế ra rất nhiều nam châm.
Bên trong ô quang có ấn trấn vực, khiến Sở Phong nóng lòng muốn đoạt được. Hắn cảm giác lần này đến núi Phổ Đà đúng là thu hoạch không nhỏ. Nếu có được ấn trấn vực, hắn sẽ có cơ hội leo lên tế đàn Phong Thiện Chi Địa, đoạt được tạo hóa kinh thiên.
Bản thân hắn không dám trực tiếp xông vào ô quang, bởi vì hắn đang sử dụng trận vực Chúng Sinh Bình Đẳng. Nếu hắn nhảy ra, hắn sẽ bị trấn áp, chỉ có thể đứng bên ngoài làm lạnh nó.
Lê Lâm nhân cơ hội này muốn bỏ chạy, kết quả phát hiện mình bị kim quang buộc thể, kéo không ra khoảng cách với Sở Phong.
Xoẹt.
Cuối cùng, ô quang ảm đạm, ấn trấn vực đã được “làm lạnh”, hóa thành một thạch ấn màu đen, yên tĩnh không gợn sóng.
Vèo một tiếng, Sở Phong thu nó vào trong bình không gian. Thứ này quá quan trọng, tâm trạng của hắn kích động vô cùng, so với hái một giỏ dị quả còn hưng phấn hơn.
Nên biết rằng, một khi leo lên tế đàn Thái Sơn, ở đó có bàn đào, có thảo hoàn đan, giá trị không thể tưởng tượng được.
Dựa vào tạo nghệ trận vực của hắn bây giờ, cộng thêm ấn trấn vực, hắn rất có thể sẽ thành công.