Hai bên đều có tiếp xúc cơ thể với nhau. Nếu người không rõ tình huống còn tưởng rằng tình nhân đang thân mật.
Nhưng thực tế đầu lưỡi Sở Phong muốn thè ra, cổ thiếu chút nữa bị đôi tay trắng nõn kia vặn gãy.
Đồng thời, mi tâm của hắn đau nhức vô cùng, là bị công kích tinh thần. Lê Lâm muốn trảm diệt tinh thần của hắn.
“Đi chết đi. Cho rằng ta sợ ngươi sao?” Sở Phong hét lớn.
Oành một tiếng. Khi phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm phát động, lỗ chân lông toàn thân dâng lên kim quang. Hắn giống như bất diệt kim thân, toàn thân tản ra ánh sáng chói mắt.
Lê Lâm cười lạnh. Phương pháp hô hấp đúng là đáng sợ, khiến cho nàng chấn kinh, nhưng dù sao nàng cũng là đại cao thủ cảnh giới Quang Tưởng, tầm mắt và thủ đoạn dĩ nhiên là cao siêu.
Nàng tin rằng cho dù đối phương có làm vậy cũng vô dụng. Nhục thân cứng rắn như kim thân sáu trượng thì làm được gì? Bây giờ nàng sử dụng kim xà nhu thuật chuyên dùng để phá cường công.
Đương nhiên, nếu đối phương là tiến hóa giả cùng cấp với nàng, vậy đó lại là chuyện khác. Đến lúc đó, phương pháp hô hấp tuyệt thế kia sẽ diễn dịch được tác dụng lợi hại hơn nhiều.
Oành.
Nhưng trong lúc nàng ta đang tràn ngập tự tin, kim quang toàn thân Sở Phong đột nhiên thu lại. Phương pháp hô hấp thay đổi. Hắn đã sử dụng phương pháp thần bí mà hoàng ngưu dạy cho hắn.
Cơ thể của hắn lập tức được sương trắng bao phủ, nhanh chóng mềm dẻo, lại vận dụng Giao Ma Thể Thuật nằm trong giao ma quyền.
Sau một khắc, Sở Phong giống như một con giao long thoát ra được, sau đó quay ngược bẻ cổ, cánh tay, bàn chân của Lê Lâm, dây dưa với vị thánh nữ có thực lực kinh người này.
Sóng lớn lật trời, hai người rơi xuống biển xanh, kịch liệt chém giết, cuối cùng hoàn toàn quấn lấy nhau.
Sở Phong gào thét, đem hết khả năng áp chế cô gái này. Nhưng người khác nhìn vào lại rất mập mờ, thậm chí có thể nói là hương diễm, nhưng hắn lại không có tâm tư để trải nghiệm.
Chỉ một sơ sẩy là có thể sẽ bị giảo sát.
Hắn tin rằng địa vị của cô gái này rất lớn, rất không đơn giản.
Tứ chi hai người dây dưa, giống như hóa thành một người. Cánh tay trắng như tuyết của Lê Lâm ôm chặt lấy cổ của Sở Phong, hận không thể lập tức xoắn đứt.
Sở Phong thì miệng mũi phun ra kiếm khí, đồng thời Hỏa Nhãn Kim Tinh không ngừng phóng ra ánh sáng năng lượng muốn giết chết Lê Lâm.
Nhưng Lê Lâm không chỉ có võ công đáng sợ, đồng thời còn hiểu được bí kỹ tinh thần cao thâm, không những thể hiện được màn sáng năng lượng ngoài thân để ngăn cản, ngay cả lực tinh thần cũng xông ra, ngưng kết thành tấm chắn.
Đồng thời nàng cũng vận dụng bí kỹ đánh chết Sở Phong.
Trong biển xanh, sóng biển ngập trời.
Năng lượng sôi trào, dâng lên dọc theo lỗ chân lông của hai người. Từ đằng xa nhìn lại giống như mỹ nữ kim xà quấn lấy giao long, năng lượng phun trào.
Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên đã kinh động rất nhiều sinh linh trong biển..
Một con cá mập kéo đứt được sáu đạo gông xiềng hoài nghi nói: “Long tộc Nam Hải lại muốn gây giống đời sau sao?”
Một con ba ba to như hòn đảo nhỏ hiện lên, ồm ồm nói: “Tộc Giao Long gây giống hậu đại, cũng như sức chiến đấu của bọn họ, kinh thiên động địa.”
Khu vực này xuất hiện không ít sinh linh, đứng từ xa thăm dò. Mặc dù nhìn không rõ, nhưng đã đạt thành nhận thức chung. Giao long đang sinh sôi hậu đại.
Thần giác của Lê Lâm rất nhạy cảm, tất nhiên nghe được toàn bộ, đỏ bừng cả mặt, cảm giác oán hận.
“Các ngươi nói đúng, hài tử bổn vương sắp xuất thế.” Sở Phong rống to, thở hổn hển. Bởi vì cổ của hắn sắp gãy, gương mặt cũng đỏ bừng, năng lương toàn thân sôi trào.
Sau đó, hắn cụng thẳng đầu vào trán Lê Lâm.
“Kích tình như lửa, nhưng tại sao lại giống chiến đấu hơn nhỉ. Chẳng lẽ đây chính là yêu hận dây dưa trong truyền thuyết?”
“Trốn đi, giao long sinh sôi hậu đại. Nếu còn thăm dò nữa, lát nữa chắc chắn chúng ta sẽ bị thanh toán.”
Một đám sinh vật biển bỏ trốn mất dạng, biến mất sạch sẽ trong chớp mắt.
Lúc này, Sở Phong rõ ràng chiếm thượng phong. Bởi vì hắn thi triển thủ đoạn giao long, trên đầu phát sáng, có sừng rồng năng lượng hiển hiện, lực công kích bá đạo vô song.
Kim Xà Công danh chấn tinh không, nhưng so ra vẫn kém Giao Ma Thể Thuật.
Ầm ầm ầm…
Hắn va chạm thật mạnh, năng lượng nhục thân sôi trào. Cặp sừng giao long trên đầu rất khủng bố, đánh tan màn sáng hộ thể của Lê Lâm, đâm thủng tấm chắn tinh thần, đụng Lê Lâm mắt trợn trắng, cảm giác đau đau nhức kịch liệt, thấu tận xương tủy.
Cuối cùng, Lê Lâm bị Sở Phong đụng ngất, trực tiếp xụi lơ, cánh tay và đôi chân dài thả ra, trượt từ trên người Sở Phong trượt xuống.
“Mẹ nó, mệt chết ta.” Sở Phong thở mạnh, sau đó mang theo xà mỹ nữ lướt biển xanh bơi về phía xa.
“Chúc mừng Long vương gia gây giống hậu nhân thành công.” Từ đằng xa, một con hải thú nịnh bợ.
Thánh nữ Lê Lâm ngâm trong nước, váy áo rách rưới, lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết, ngay cả chiến y đặc biệt cũng bị rách nhiều chỗ khi chiến đấu.
Sở Phong chẳng thèm để ý con hải thú kia, một cánh tay kẹp lấy Lê Lâm nhanh chóng đi xa.
…
Trong ánh trời chiều, sóng biển nổi lên từng trận, đánh vào đảo nhỏ, tóe lên từng đợt bọt nước óng ánh.
Hòn đảo rất nhỏ, không có thực vật, chỉ toàn là đá, ổ gà lởm chởm, vô cùng thiếu sức sống.
Lê Lâm đã tỉnh, cảm giác đầu đau như muốn nứt ra. Phút cuối của trận chiến khiến cho nàng bị tổn thương không nhỏ. Tên thổ dân kia đụng vào đầu nàng thật mạnh, sừng rồng năng lượng đã làm tổn thương nàng rất nặng.
Cho đến bây giờ, bên tai của nàng vẫn còn tiếng ông ông, gần như là ù tai, mắt muốn nổi đom đóm.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, khôi phục lại tri giác, lập tức cảm nhận được sự không ổn. Nàng đang nằm dưới đất, mà mặt đất toàn là đá, cấn cho nàng đau nhức toàn thân.
“Sao?” Một khắc này, Lê Lâm tỉnh táo lại không ít. Mặc dù vẫn còn ù tai, mắt vẫn còn bị hoa, nhưng linh giác của nàng đang khôi phục nhanh chóng.
Cơ thể của nàng bị khóa lại, nhất là hai tay và hai chân, thậm chí là cổ, đều bị quấn bởi một sợi dây xích kim loại màu bạc, là bí bảo thuộc về nàng, một linh tác, nhưng bây giờ lại dùng để trói buộc nàng.
Tiếp theo, Lê Lâm cảm thấy eo của mình rất ấm. Khi tri giác đã hoàn toàn khôi phục, nàng lập tức dựng tóc gáy, toàn thân nổi một lớp da gà, thiếu chút nữa hét lên.
Nhưng nàng rất giỏi khắc chế, đồng thời quay đầu lại, quả nhiên dự cảm của nàng không sai, cũng giống như nàng đã cảm giác được.
Tên thổ dân kia đang ngồi trên lưng của nàng, coi nàng là băng ghế hay là nệm êm vậy? Trên hòn đảo toàn là đá vụn như thế này, khắp nơi mấp mô, hoàn toàn không có chỗ để nghỉ ngơi cho tốt.
Nhưng có lẽ nào lại như thế?
Đường đường là một thánh nữ, đệ nhất nhân đạo thống của một tinh cầu mạnh nhất, nhưng Lê Lâm nàng lại biến thành một tấm nệm êm, một cái băng ghế ngồi, bị người ta ngồi bằng mông?
Đáng hận nhất chính là, tên thổ dân kia đang trầm tư, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, rất nhập tâm.