Lê Lâm nhịn không được muốn phát động công kích, nhưng sợi dây xích màu bạc lập tức phát sáng trên người nàng, trói chặt nàng, khiến cho nàng không cách nào giãy dụa, nhất là khi nàng vận dụng lực tinh thần, mi tâm rất đau, gần như muốn nứt ra.
Ầm.
Lúc này, tên thổ dân kia cũng không quay đầu lại, vẫn đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhưng trong tay lại cầm bí bảo Xử của nàng, đập một cái vào ót của nàng, động tác vô cùng tự nhiên, thành thạo.
Lê Lâm trợn trắng mắt, một lần nữa bất tỉnh. Trước khi ngất đi, nàng thật sự xấu hổ và giận dữ vô cùng, cực kỳ hận tên thổ dân này. Nàng đang trải qua chuyện gì thế?
Nhất đại thánh nữ, nhưng lại thê thảm đến như vậy.
Đợi đến khi nàng tỉnh lại lần nữa, bầu trời đã đầy sao và ánh trăng, mặt biển sóng nước lấp loáng, bọt nước thỉnh thoảng đánh vào hòn đảo nhỏ. Nàng phát hiện mình vẫn còn nằm trên mặt đất, nhưng cách vị trí ban đầu mấy mét, không còn ở chỗ cũ nữa.
Nhưng vẫn khiến nàng nổi giận như cũ.
Nàng vẫn bị xem là băng ghế mà dùng. Lần này còn khó coi hơn lần trước. Tên thổ dân kia ngồi lâu nên đổi vị trí, đặt nàng lên một tảng đá tương đối nổi, khiến cho bụng của nàng khá đau nhức, nhưng ngược lại thuận tiện cho tên thổ dân kia làm ghế và bàn.
Sở Phong chống cằm ngồi im tại chỗ, đang nghiên cứu thứ gì đó. Vẻ mặt này như đang làm nhục nàng, khiến cho nàng tức đến muốn nổ phổi.
Thật sự là không chịu được mà.
“Còn dám công kích ta, ngươi sẽ tiếp tục ăn khổ.” Sở Phong cũng không quay đầu lại nói. Trong tay hắn có một tấm hải đồ, trước mặt hắn còn có một chiếc thuyền năm màu dài hơn một thước, đồng thời trên mặt đất còn có rất nhiều đồ vật thất loạn bát tao.
Sau khi Lê Lâm nhìn thấy, ánh mắt hiện lên sát khí. Bởi vì ngoài chiếc thuyền kia, những cái khác vốn thuộc về nàng, bây giờ nó lại bị đổi chủ.
Đồng thời, nàng cảm thấy run rẩy, vì những thứ như dây chuyền vàng hộ thể, vốn là vật nằm bên trong cơ thể của nàng, nhưng cũng bị lấy đi.
“Ngươi đứng lên cho ta.” Lê Lâm cố khắc chế lửa giận trong lòng, cũng không phát tác, tận lực để cho giọng nói của mình bình thản và nhẹ nhàng.
“Đừng quấy rầy ta.” Sở Phong đáp lại. Kết quả hắn dùng Xử đập cho nàng một cái, sao trời nở rộ, Lê Lâm trợn trắng mắt, một lần nữa hôn mê.
Trước mắt nàng biến thành màu đen. Suy nghĩ sau cùng của nàng chính là nguyền rủa. Với ý chí cường đại và tính nhẫn nại của mình, hiện tại nàng cũng không chịu được, rất muốn mắng người.
Tên thổ dân này quá vô liêm sỉ, coi nàng là nệm êm, lại còn thô bạo như thế, không cho nàng cơ hội lên tiếng nói chuyện, động một chút là dùng Xử nện nàng.
Sáng sớm, mặt trời đỏ rực nhô lên khỏi mặt biển, ánh mặt trời thần thánh vẩy xuống mặt biển xanh, vô cùng xán lạn.
Lê Lâm mở mắt lần nữa. Nàng có cảm giác ót của mình đau vô cùng. Liên tiếp bị món binh khí mà mình mang đến đập trúng hai lần, tư vị thật khó chịu.
Ánh bình minh ấm áp rơi xuống người nàng, nhưng trong lòng nàng lại lạnh lẽo vô cùng. Nàng chưa từng cảm thấy mình xui xẻo như vậy, bi thảm như vậy, thật muốn tự sát cho rồi.
Nhưng làm sao nàng có thể cam tâm được chứ? Nàng muốn báo thù.
Cái tên khốn kiếp lại đổi vị trí khác cho nàng, nhưng vẫn dùng nàng làm ghế, vẫn đặt mông ngồi lên người nàng.
Nàng cảm thấy mình chính là thánh nữ thảm nhất trong lịch sử. Khi đệ tử bình thường của đạo thống nàng hành tẩu bên ngoài đều có người chú mục, càng không nói đến đệ tử thứ nhất dòng chính, tương lai kế thừa một đại thánh địa, người mạnh nhất của một tinh cầu.
Khó có được lúc Lê Lâm không nói gì. Nàng không muốn bị tên khốn kia nện ngất lần nữa.
Lúc này, nàng chỉ lẳng lặng nghiêng đầu nhìn, đồng thời còn rất cẩn thận, động tác không dám quá lớn.
Lê Lâm hoàn toàn nhận ra, thân tàu phát ra ánh sáng năm màu trong ánh bình minh, hẳn là bảo thuyền của tiên đảo Bồng Lai. Hôm qua, đám người Trần Thịnh, Trần Phác điều khiển nó dừng sát bờ biển núi Phổ Đà.
Nàng suy đoán, sau khi tên Sở ma vương không có tiết tháo, khốn kiếp này bắt nàng về, hắn đã ngựa không dừng vó, chạy đến núi Phổ Đà trộm lấy thuyền lớn năm màu này đi.
Trên thực tế, đúng là như vậy. Sở Phong truy kích Lê Lâm, vội vàng lên đường mà quên mất chiếc thuyền kia. Chờ sau khi hắn làm xong mọi chuyện mới sực nhớ ra, phát hiện vẫn chưa ai động đến chiếc thuyền đó, dường như mọi người không muốn kết thù oán với người của Bồng Lai.
Sau đó, hắn quyết định ăn cắp.
Bây giờ, chiếc thuyền đã thu nhỏ còn một thước, ánh sáng năm màu vẫn lưu động như cũ.
Đêm qua, Sở Phong dành phân nửa thời gian để nghiên cứu chiếc thuyền này. Nó có thể thực hiện được bước nhảy không gian, thật sự quá tiên tiến.
Nhưng nhìn hào quang của nó lập lòe như vậy, hẳn đây là một món đồ cổ, được đào móc bên trong một di tích nào đó, phần thân có không ít chỗ phát ra khí tức mục nát. Nếu muốn dùng lâu thêm một chút, nhất định phải đại tu.
Sở Phong cũng không định làm như thế. Hắn không phải đại sư luyện khí, không biết những phương pháp để làm. Trừ phi là tiến vào lò bát quái thái thượng, thuận tiện nấu luyện, xem có thể tu bổ được hay không.
“Tỉnh rồi à?” Sở Phong nghiêng đầu nhìn nàng, nói: “Đừng kêu nữa, phối hợp một chút, cam đoan sẽ không đánh ngươi bất tỉnh nữa đâu.”
Không biết làm sao Lê Lâm nghe những lời này cảm thấy rất khó chịu, hận đến nghiến răng.
Lúc này, Sở Phong mới đứng dậy, duỗi người đón ánh mặt trời, biểu hiện rất thư thái.
Còn mặt Lê Lâm thì đen lại. Nàng rất muốn nguyền rủa. Eo của nàng bị ngồi sắp gãy, mất đi cảm giác và còn đau nhức nữa.
“Phơi nắng mặt trời đi.” Sở Phong đưa tay kéo nàng lên, để nàng ngồi tại chỗ đón ánh bình minh, làm ra vẻ rất tốt bụng.
Nhưng Lê Lâm chỉ muốn nện hắn, muốn giết người.
Bởi vì đạo hạnh của nàng đã bị phong ấn, bị sợi dây xích màu bạc trói lại, nhục thân bất lực. Ngay cả cái mông cũng đang ngồi trên một tảng đá chẳng lấy làm bằng phẳng cho lắm, cấn khó chịu vô cùng.
Đảo này chính là như vậy, không có những tảng đá lớn bằng phẳng. Bằng không, Sở Phong cũng không bắt nàng ra làm ghế mà dùng.
Đối với tù binh xinh đẹp mà cường đại này, hắn cũng chẳng có tâm tư thương hoa tiếc ngọc, chỉ lợi dụng một cách hợp lý mà thôi.
Lê Lâm nhìn thấy trên tay Sở Phong có một vòng tay màu đen, được làm từ đá không gian, vốn cũng thuộc về nàng.
Nhưng bây giờ nàng chỉ có thể đưa mắt mà nhìn. Tất cả những gì của nàng đều đã đổi chủ.
Trên mặt đất có một số món đồ thất loạn bát tao, ví dụ như váy dài, nội y, lại càng khiến nàng nổi bão. Hiển nhiên đây là những món đồ mang tính tư mật, nhưng lại bị Sở Phong lật ra hết, lại còn vứt trước mặt nàng.
“Mấy món này trả cho ngươi.” Sở Phong mỉm cười nói, đồng thời hắn còn hoài nghi hỏi: “Này, không gian vòng tay của ngươi lớn đến như thế, thân lại là thánh nữ, tại sao lại không có nổi một món bí bảo vậy. Ngươi có phải là truyền nhân đạo thống mạnh nhất hay không?”
Lê Lâm nghe xong, tim như muốn chảy máu. Sau khi nàng bị bắt làm tù binh, đúng là phải chịu đủ mọi kích thích.