Lê Lâm không muốn giải thích với hắn, cũng chẳng muốn nói chuyện với hắn. Có bao nhiêu người có thể mang theo nhiều bí bảo đến chứ? Tất cả đều bị hủy khi vượt giới.
Lúc này, Lê Lâm cúi đầu chú ý tình huống bản thân, cuối cùng nhịn không được phải kêu lên. Nàng rất giận và xấu hổ, bởi vì quần áo của nàng rách tung tóe, rất nhiều chỗ để lộ da thịt trắng noãn.
“Ngươi… đã làm gì ta?” Bất kỳ cô gái nào, phản ứng đầu tiên chính là bối rối.
“Cái gì cũng làm hết.” Sở Phong bình tĩnh đáp.
"Ngươi ngươi ngươi..." Lê Lâm thất sắc, nhưng dù sao nàng cũng không phải người bình thường, trong nháy mắt đã buộc mình phải tỉnh táo lại, cẩn thận cảm nhận, cũng không cảm thấy có gì bất thường.
Đồng thời, nàng nghĩ đến cái tên khốn kiếp này dùng nàng làm ghế ngồi hôm qua, sau đó nghiên cứu thuyền lớn năm màu, còn có những món trên người nàng, nam châm các loại hết một đêm, vô cùng nhập tâm, cũng không có thời gian làm loạn với nàng.
Lúc này, nàng muốn đứng dậy, không muốn ngồi như vậy nữa, nhưng căn bản không có khả năng. Nàng đã bị dây xích kim loại màu bạc trói chặt, muốn động cũng động không được.
“Không đúng, trong cơ thể ta có cái gì đó? Là cái gì?” Nàng bỗng nhiên biến sắc, sắc mặt trắng bệch.
“Ta suy nghĩ hơn nửa đêm, dùng thủ đoạn của nhà nghiên cứu trận vực cắm vào cơ thể của cô rất nhiều nam châm phù văn. Ừm, về sau ngươi tốt nhất đừng nên sử dụng năng lượng cảnh giới Tiêu Dao. Bằng không, bọn chúng sẽ nổ tung, biến ngươi thành máu thịt be bét.” Sở Phong cáo tri.
Đối với Lê Lâm mà nói, quả thật như sấm sét giữa trời quang. Nàng đã bị hạn chế tu vi?
Sở Phong cảnh cáo: “Nam châm trận vực chỉ có ta mới có thể lấy ra, vì thế ngươi đừng làm loạn. Bằng không, ta cũng không cam đoan ngươi có thể gãy tay gãy chân hay không.”
Lê Lâm thất thần. Nàng đã dùng ý chí cường đại của mình để trảm đạo, sớm vượt giới đến đây, nhưng rồi lại bị như thế này?
“Yên tâm đi, tốc độ tiến hóa của ta rất nhanh, cái gọi là nước lên thì thuyền lên, ngươi sẽ khôi phục lại thôi. Ta đang cần một tùy tùng thánh nữ cường đại.” Sở Phong cười tủm tỉm.
“Ngươi còn làm gì nữa hay không?” Năng lực chịu đựng của Lê Lâm vẫn rất ổn, nhanh chóng tỉnh táo và trấn định lại.
“Ta giúp ngươi chụp một quyển chân dung, gợi cảm và xinh đẹp đến mức khiến người ta phải thán phục. Đáng để sưu tầm.”
“Ngươi…” Lê Lâm tức điên lên. Cái khác thì không sao, nhưng sau khi biết việc này, nàng vô cùng kinh sợ, liên tục nguyền rủa.
Sở Phong im lặng. Hắn chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, làm sao hắn có thời gian để làm mấy cái chuyện đó chứ. Đêm qua hắn nghiên cứu ấn trấn vực, hao tổn tinh thần rất lớn.
Phản ứng của cô gái này cũng quá mạnh rồi. Cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu, thánh nữ có đôi khi cũng chẳng khác gì con gái bình thường. Hiện tại cảm xúc của Lê Lâm kích động đến rối tinh rối mù, muốn liều mạng với hắn.
“Yên tâm đi, ngươi hãy lo mà làm thị nữ của ta cho thật tốt. Hồng Tụ Thiêm Hương cái gì, về sau ta sẽ cam đoan xóa hết mấy tấm hình đó, một tấm cũng không giữ lại, ngươi vẫn là thánh nữ như cũ.”
Sở Phong nói, sau đó bỗng nhiên hiểu ra, cái gọi là thánh nữ tất nhiên phải hoàn mỹ. Một khi có chuyện không tốt truyền đi, đoán chừng khi nàng trở lại thánh địa, nàng cũng không thể làm thánh nữ được nữa. Cho nên cảm xúc của nàng mới kích động như thế.
“Ngươi đừng hòng nghĩ cách đối phó ta. Ta đã mã hóa album ảnh. Một khi ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như vậy đó cứ cách một khoảng thời gian sẽ tự động gửi đi khắp thế giới.”
Sở Phong lắc lư. Hắn thật sự không có làm những chuyện này, nhưng lại nói như thể làm thật.
Quan trọng nhất chính là, Lê Lâm cái gì cũng không để ý, nhưng mấy chuyện này lại quá để ý. Mặc dù rất nghi ngờ, cũng nghiêm túc đối phó, đồng thời cảnh cáo Sở Phong, nếu có gì ngoài ý muốn, cho dù chết nàng cũng phải cá chết lưới rách.
“Có cần thiết hay không? Ngươi không nhìn thấy tinh cầu này của chúng ta sao? Có minh tinh nào mà không chụp ảnh chân dung, không ra ngoài chào hỏi người khác chứ? Theo lý, ngươi là minh tinh lớn nhất tinh cầu của các ngươi, nhưng ngươi lại sống bảo thủ như vậy, cũng quá khổ rồi. Haiz, thật lạc hậu. Tinh cầu của các ngươi còn quá nguyên thủy, khu vực man hoang.” Sở Phong lắc đầu, làm ra vẻ rất ưu việt.
Lê Lâm nghiến răng nói: “Ngươi còn không biết chúng ta đã có mạng internet bao nhiêu năm rồi đấy.”
Tinh cầu của nàng là tinh cầu cao cấp, trình độ tiến hóa văn minh rất phồn thịnh và phát đạt. Mặc dù khoa học kỹ thuật chỉ là phụ trợ, nhưng nàng cảm thấy vẫn bỏ xa nơi này.
Bây giờ, nàng lại bị một tên thổ dân xem thường nơi mà nàng sinh ra, gọi nó là tinh cầu man hoang. Nàng thật sự không chịu đựng được.
“Được rồi, thánh nữ đến từ tinh cầu đẳng cấp cao, thị nữ của ta, chúng ta lên đường.” Sở Phong nói với nàng, sau đó cởi sợi dây xích màu bạc trên người nàng xuống.
“Ta cảnh cáo ngươi, đừng nghĩ cách đối phó ta. Bằng không, nam châm trong cơ thể ngươi sẽ nổ tung. Đến lúc đó sẽ rất thê thảm.” Sở Phong một lần nữa cảnh cáo.
Có một thị nữ cường đại như vậy ở bên cạnh, hắn quyết định lợi dụng đầy đủ sức mạnh của nàng để làm một số chuyện lớn. Bằng không thì quá lãng phí rồi.
Sắc mặt Lê Lâm lúc trắng lúc xanh. Nàng thật muốn một bàn tay đập chết hắn, nhưng lại không dám vọng động, hoàn toàn cảm nhận được bên trong cơ thể có cái gì đó, sợ nó nổ tung.
Sau một khắc, Sở Phong chỉ huy Lê Lâm điều khiển con thuyền lớn năm màu, tiến hành nhảy vọt không gian, xuất hiện ở Đông Hải.
Còn hắn thì thảnh thơi nằm trên xích đu, không hao phí năng lượng của mình, để Lê Lâm điều khiển con thuyền. Hắn không chỉ xem nàng là thị nữ, mà còn phải dùng hết sức lực của nàng.
“Dựa theo tấm bản đồ trên thuyền, Bồng Lai hẳn nằm trên vùng biển này, cẩn thận tìm cho ta.”
Hơn nửa ngày sau, hai người đã tìm được một hòn đảo rất lớn được sương trắng bao phủ, rất mông lung, người bình thường không cách nào tiếp cận được.
“Hôm nay xem như xác định trước. Tìm được địa điểm chính xác, lần sau ngươi sẽ đến gây họa cho chỗ này.” Sở Phong nói.
Sắc mặt Lê Lâm đờ ra, vốn đã không muốn để ý đến hắn, nhưng bây giờ không nhịn được mà trợn trắng mắt.
Sau đó, Sở Phong quả quyết đánh lén, dùng Xử đánh cho nàng bất tỉnh, một lần nữa giam lại.
Trước khi Lê Lâm chìm vào hôn mê, nàng rất kinh sợ. Nàng thật sự là thánh nữ thê thảm nhất lịch sử, đồng thời nàng cũng ý thức được tên khốn kiếp này nhất định có bí mật không muốn để cho nàng biết.
Sau đó, Sở Phong ngựa không dừng vó lấy hòn đá của núi Bất Diệt ra, chăm chú cảm nhận, sau đó nhanh chóng chạy đến.
Hắn leo lên một hòn đảo, chính là hoàng ngưu, cóc Âu Dương Phong biến mất.
Hắn rất nhớ bọn họ nên đến xem thử.
“Bọn họ có thể ra không?” Sở Phong chấn kinh. Bởi vì hắn phát hiện có chữ viết. Lần trước hắn đã đến một lần, có để lại lời nhắn. Hiện tại phát hiện có tin nhắn trả lời.