Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 916 - Chương 932: Vô Địch Dưới Tinh Không (1)

Thánh Khư Chương 932: Vô địch dưới tinh không (1)

Từ Đông bán cầu đến Tây bán cầu, từ Bắc hải đến Nam hải, sinh linh các nơi đều rúng động. Bởi vì âm thanh truyền chỉ vang lên khắp nơi trên thế giới, giọng nói non nớt nhưng lạnh lùng và bá đạo.

“Lần này Sở Phong lại gây họa bao lớn rồi?” Lão đầu tử Lục Thông đã rời khỏi cung Ngọc Hư ngẩng đầu lên nhìn lên trời, gương mặt tràn ngập vẻ lo lắng. Ông biết lần này đã xảy ra vấn đề lớn rồi.

Danh sơn, bên trong không gian chồng chất, trên các tinh lộ, sinh linh đến từ các tinh hệ khác đều chấn động thật mạnh. Bọn họ đã sớm có cảm giác, nhưng không nghĩ đến chuyện này lại thật sự phát sinh.

“Lần này không phải Á thánh Âm Cửu Tước, mà là một vị thánh nhân viễn cổ chân chính. Thật sự kinh khủng. Mặc dù sau trận chiến viễn cổ đó, Quân Đà đã ẩn cư, nhưng tên tuổi của ông ta vẫn vang dội trong tinh không.”

Có Thánh tử biết rõ nội tình nhịn không được mà cảm thán. Trước khi sự việc phát sinh, y đã được hàng lâm giả bẩm báo Quân Đà sẽ đến.

“Sở Phong huynh đệ gặp đại họa rồi. Lần này là thánh nhân chân chính đột kích, vậy phải làm sao bây giờ? Vượt quan sẽ rất khó đây.” Ẩn núp trong lòng đất, Mã vương với cái đầu bóng loáng cau mày lên tiếng, gương mặt hiện lên sự lo lắng.

Lão Lạt Ma, đám đại yêu Ngao Vương núi Côn Luân đều có mặt, tất cả đều cau mày thật chặt.

Bọn họ từ một hàng lâm giả biết được, lần trước chỉ là Á thánh Âm Cửu Tước muốn giết Sở Phong, còn lần này lại là thánh nhân viễn cổ chân chính, không thể đánh đồng được.

Vị thánh nhân Quân Đà này quá cường thế, đến bên ngoài Trái đất chỉ để hạ chỉ muốn giết Sở Phong, còn không cần người khác ra tay?

Đến cấp bậc đó, bản lĩnh đã thông thiên. Cho dù không cách nào tiến vào Trái đất, nhưng muốn giết một người, đoán chừng cũng chẳng phải việc khó. Điều này khiến mọi người bất an trong lòng, sợ Sở Phong sẽ bị giết chết.

“Cũng may chúng ta lựa chọn rất chính xác, không quá gần gũi với con trời chọn thổ dân đó. Người này nhất định sẽ chết sớm.” Có cường giả Nguyên Từ Tiên Quật Bắc cực lên tiếng.

Nơi này cũng có cao thủ, năm đó từ trảm đạo tiến nhập thế giới, tu dưỡng hai mươi năm, rốt cuộc cũng dần dần khôi phục.

Nhóm người công chúa Lâm nghe nói cũng đều than nhẹ. Lần này có thánh nhân chân chính đến, Sở Phong có thể trốn qua một kiếp hay không?

“Haha...Haha!” Từ chỗ sâu trong Lao Sơn, hoàng tử Đại Tề xuất hiện, khí vũ hiên ngang nhưng từ sâu trong đáy mắt lại rất lạnh lẽo, sát ý tràn ngập.

Tề Vũ thân là thiên tài hoàng triều tiến hóa, thân phận cao quý. Lần trước toàn quân bị diệt, y vốn đã có sát cơ với Sở Phong và Lâm Nặc Y.

“Đáng tiếc, ta vốn còn định tự mình ra tay, xem ra không đợi được đến ngày đó rồi.” Y cảm thấy rất tiếc nuối. Bây giờ y còn chưa cách nào ra khỏi không gian chồng chất đó.

“Tổ thượng của ta cũng đến.” Lư Sơn, thánh tử Bách Hóa Vũ Văn Phong cau mày. Y cảm thấy rất bất an. Đã từng ăn thiệt trong tay Sở Phong, bây giờ còn chưa tự tay giết chết tên thổ dân đó, uy danh gần đây của y bị hao tổn rất nhiều.

Y hơi lo lắng, không biết thánh nhân trong tộc sẽ nghĩ như thế nào? Nhân khẩu của tộc y không ít, cạnh tranh kịch liệt, có không ít người nhìn chằm chằm vào vị trí thánh tử của y, cũng không giống như tộc Quân Đà, huyết thống gần như đoạn tuyệt.

Thiên hạ khắp nơi không yên, ngay cả người bình thường nghe được âm thanh truyền pháp chỉ cũng bị rúng động thật sâu.

Núi Phổ Đà, Khương Lạc Thần gọi cho Sở Phong, đáng tiếc điện thoại từ đầu đến cuối đều không liên lạc được.

Hiện tại, trước mắt không ai tìm được Sở Phong, bởi vì hắn còn chưa rời khỏi hải vực gần núi Bất Diệt. Ở đó có từ trường rất mạnh quấy nhiễu, có thần bí trận vực, ngay cả Thiên Nhãn Thông cũng không nhìn thấy được.

Vực ngoại như lôi đình nở rộ. Một đạo pháp chỉ phát ra, là bí pháp do đạo đồng thi triển, cầm trong tay một mặt bảo kính chiếu xuống Trái đất.

Trên mặt kính sớm phác họa dung mạo Sở Phong. Lão muốn dò xét hướng đi của hắn để tìm ra hắn.

“Cái gì?”

Đạo đồng cau mày, hai mắt tràn đầy tang thương trở nên thâm thúy. Lão ta từ đầu đến cuối vẫn không tìm thấy Sở Phong, trên mặt kính vẫn không hề có chút phản ứng.

Theo lý mà nói, bảo kính tuần tra này vừa ra, muốn tìm ai, người đó cũng đều không có chỗ che thân, sẽ bị tấm kính cảm ứng đầu tiên mới đúng.

“Chẳng lẽ trên người hắn có trọng bảo, có thể kháng lại bảo kính dò xét?” Lão ta lộ vẻ hoài nghi.

Sau khi rời khỏi núi Bất Diệt, Sở Phong tiến vào biển. Vùng đất này có sương mù màu xám rất đậm, bên ngoài không thể tìm thấy hắn.

Hắn lấy chiếc thuyền năm màu dài hơn một thước ra, đặt lên mặt biển. Chỉ sau một khắc, nó trở nên rất to lớn. Lúc này hắn cũng lay tỉnh thánh nữ Lê Lâm, nói: “Lái thuyền đi.”

Sau khi tỉnh lại, cho dù ý chí của Lê Lâm cường đại, tính nhẫn nại hơn người nhưng cũng không nhịn được lửa giận, muốn liều mạng với hắn, lại bị hắn nện suýt bất tỉnh thêm lần nữa. Đừng nói là thánh nữ, ngay cả thị nữ sai bảo cũng không có thảm như vậy.

“Sự việc lần này khẩn cấp, lần sau sẽ không có đâu. Trước trả lại cho ngươi một nửa quyển album ảnh.” Sở Phong bình tĩnh lên tiếng. Đem một bức ảnh không tồn tại ra nói, đúng là rất có tác dụng.

Lê Lâm cố gắng kềm chế cảm xúc. Thân là truyền nhân mạnh nhất của một tinh cầu, năng lực kềm chế của nàng vô cùng mạnh.

Nhất là, khi nhìn thấy bàn ngọc thạch phong cách cổ xưa kia, tâm trạng buồn bực của nàng có chút thoải mái hơn.

Chiếc bàn vốn thiếu một chân, hiện tại đang có một con rùa bạc bị ép làm chân bàn, dùng để chống đỡ cả cái bàn.

Lê Lâm ngẩn người. Chuyện này đối với thiên tài vực ngoại cũng không phải là chuyện đáng kể. Nhưng đây là em ruột của thần tử Bạch Ngân, lại bị người ta kê dưới chân bàn.

“Con rùa bạc ngươi thành thật cho ta một chút. Nếu để cho bàn đọc sách của ta lung lay, và ngươi còn dám di chuyển nữa, ta sẽ cho nổ tung tất cả nam châm bên trong cơ thể của ngươi.” Sở Phong uy hiếp.

Lúc này, con rùa bạc phát run. Mẹ nó, quá biệt khuất rồi. Đường đường là em ruột thần tử, nhưng lại bị người ta giẫm đạp. Ánh mắt nó lộ hung quang, thật muốn liều mạng.

Sở Phong cúi đầu lườm nó một cái: “Tất cả đều do ngươi tự tìm. Nếu không phải ngươi muốn trảm đầu lâu của ta, tại sao lại đến mức này chứ? Muốn giết ta thì phải có giác ngộ bị bắt. Cũng may mà ngươi còn sống, còn những người khác thì chết hết rồi.”

“Thổ dân tinh cầu man hoang, huyết mạch pha tạp của kẻ thất bại.” Con rùa bạc tru lên trong lòng. Lửa giận của nó vô biên nhưng lại không dám phát tác.

Nó còn không biết mình là hậu nhân của Quân Đà. Nếu biết rõ, khí thế nhất định sẽ khác.

Sở Phong nhìn con rùa bạc này bằng một con mắt khác, quyết định xem nó như thức ăn. Bởi vì nó chỉ là một con linh quy, là vật đại bổ.

Rốt cuộc, hắn dần dần thoát khỏi vùng biển này. Khi quay đầu lại, núi Bất Diệt đã biến mất không thấy.

Mật thổ vô thượng bồi dưỡng Yêu Thánh, lúc nào cũng có thể thay đổi vị trí. Chỉ khi nào cầm trong tay hòn đá của núi Bất Diệt mới có thể cảm ứng được nó, từ từ tìm ra nó.

Bình Luận (0)
Comment