“Tìm được rồi, bên trong hải dương.” Lúc này, cạnh chiến xa bằng đá vực ngoại, đạo đồng cầm bảo kính trong tay, lộ ra nét mặt vui mừng, bẩm báo thánh nhân Quân Đà.
Lúc này, vực ngoại lại đến thêm một người. Một đại hán mặt đen, tay vác kiếm sắt, chân đạp tinh không, từ biên giới Thái Dương Hệ đuổi đến Trái đất.
Khi người cất bước, vô cùng đáng sợ, tinh không chung quanh đều run rẩy. Không hề nghi ngờ, đây cũng là một vị thánh nhân. Khi đến, gương mặt chân thật hiện ra, cũng không bị hỗn độn bao phủ.
“Xin chào thánh nhân Đoan Mộc.” Âm Cửu Tước lên tiếng. Mặc dù nó là Á thánh, nhưng thân phận ở đây lại không đáng chú ý. Đối mặt với ba vị thánh nhân chân chính, ngày thường nó phải thấp hơn một cái đầu, huống chi bây giờ nó đã bị phế.
“Ừm.” Đoan Mộc gật đầu.
Ba vị thánh nhân ở đây, vực ngoại tràn ngập thánh khí. Khu vực trở nên hoàn toàn khác biệt. Ngay cả Trái đất cũng bắt đầu hiện lên hoa văn, có trận vực đang thức tỉnh.
Lúc này, biên giới Thái Dương Hệ có một lỗ sâu ổn định, không chỉ mọc ra một gốc dây leo thiên tinh mà còn có một hoa sen hư không hiển hiện, chập chờn phát sáng, chấn động tín hiệu sinh vật.
Đây là mạng lưới internet bao trùm, tiến thêm một bước tăng cường.
Đồng thời, cách Trái đất không xa, một gốc tinh thụ bay đến cắm rễ trong hư không. Tinh thụ không cao lắm, phát ra ánh sáng, phóng thích tín hiệu từ sinh học, tăng cường mạng lưới internet.
Bên trong tinh không, rất nhiều người đang chăm chú nhìn Trái đất, thậm chí không thiếu thánh nhân, cho nên mạng lưới internet hoàn toàn bao trùm Thái Dương Hệ.
Ba vị thánh nhân Quân Đà, Vũ Văn Thành Không và Đoan Mộc đều có thể nhìn thấy. Bọn họ cũng không ngăn cản, hiển nhiên bối cảnh của mạng lưới internet đó vô cùng thâm bất khả trắc.
Bằng không, nếu người bình thường dám thăm dò, sớm đã bị bọn họ một chỉ hủy diệt.
Sâu trong tinh không, không ít sinh mệnh bên trên tinh không nhận được tin tức.
“Tin nóng hổi, tin nóng hổi, thánh nhân ra tay, dẫn bạo tinh không, rúng động tinh hải, đưa tin độc nhất vô nhị, đang truyền trực tiếp.”
“Trên bình đài Nguyên Thú có trực tiếp, pháp giá của ba đại thánh nhân đến đất chết để giết một thổ dân, chấn động tinh hải, đừng bỏ qua.”
Không nói cái gì khác, nội thánh nhân ra tay không nhất định sẽ chấn động tinh không. Nhân vật như vậy chính là chân long trong hỗn độn, người bình thường rất khó nhìn thấy, càng không cần phải nói có thể quan sát bọn họ chiến đấu.
Chỉ trong nháy mắt, không ít địa phương trong các tinh hệ lớn đều sôi trào.
“Tinh hệ mà ba đại thánh nhân giáng xuống cũng không phải địa phương bình thường, đã từng xếp thứ mười một trong toàn bộ vũ trụ. Trong thời điểm sáng chói nhất, có thể so sánh với mười vị trí đại tướng đầu tiên.”
Có bình luận viên trên bình đài Nguyên Thú cảm thán, nhưng gã rất nhanh ngậm miệng lại, bởi vì gã bị cảnh cáo, nếu muốn chết thì cứ tiếp tục nói tiếp.
Sự việc này rất nhiều người biết, nhưng tuyệt không thể nói ra trong trường hợp công cộng được.
Người xem trực tiếp, có không ít người biết được nội tình, không khỏi ít một hơi khí lạnh.
Đây chỉ là việc nhỏ xen giữa, không tính là gì. Mọi người càng thêm mong đợi ba đại thánh nhân giáng xuống nơi đó sẽ khiến gợn sóng nổi lên như thế nào?
Hơn nữa, bên trong các tinh hệ, rất nhiều thế hệ trẻ bước lên tinh lộ chạy đến nơi đó, chắc hẳn bây giờ sẽ rất đặc sắc, phát sinh không ít sự việc.
Bất luận là tiền bối cường giả đỉnh phong một giáo hay là thanh niên hào hoa phong nhã, ai nấy cũng đều nhận được tin tức. Tất cả đều động dung, trước lên mạng xem tin tức trực tiếp.
Rất nhanh, mọi người đều biết cổ thánh Quân Đà muốn giết chết một thổ dân. Điều này lập tức dẫn phát một trận sóng to gió lớn. Thân phận người kia rất lớn, nhưng vì một hậu đại mà làm như vậy.
“Quân Đà sợ huyết thống của mình bị đoạn tuyệt, bao che cho con cháu. Ông ấy muốn cho tất cả mọi người nhìn vào, cảnh cáo các phương không được làm hại hậu nhân của ông ấy.”
“Lão gia hỏa này bá đạo mà cường thế. Năm đó, lão ta đã quấy lên một trận gió tanh mưa máu. Lần này hơn phân nửa là có thâm ý khác, có thể là muốn dẫn “dư nghiệt” ra.
“Ừm, ta cũng có nghe. Lần trước Âm Cửu Tước đã từng náo loạn một trận, nhất định phía sau có người ủng hộ. Không phải là Quân Đà kia chứ? Lúc đó ông ta chỉ muốn thăm dò, bây giờ muốn chân chính ra tay?”
Chỗ sâu trong tinh hải, Yêu thánh, Kim Thân Bồ Tát đều đang chăm chú nhìn.
Rất nhanh, cái tên thổ dân Sở Phong truyền khắp tinh không. Người còn chưa ra khỏi Thái Dương Hệ, nhưng đã được người ta biết trước.
Cái này cũng có thể gọi là “danh chấn tinh không”.
“Nghe nói có không ít thần tử, thánh nữ đều lên đường tiến về tinh cầu kia. Thật muốn nhìn xem bọn họ bây giờ thế nào, phải chăng có thể tăng cường sức mạnh nơi đó hay không?”
Một số người trẻ tuổi càng thêm chú ý, ánh mắt sốt ruột, muốn tìm hiểu tình huống của một số thánh tử gần đây.
“Chẳng lẽ bọn họ gặp khó, bị một thổ dân áp chế? Bằng không, vì sao không chỉ có thánh nhân Quân Đà mà còn có pháp giá hai vị thánh nhân đến?”
Ánh mắt một số thanh niên lấp lóe. Nếu có thể nghe được tiếng kêu kinh ngạc của đám thần tử, thánh nữ, bọn họ sẽ càng thêm vui vẻ. Đây chính là một thói hư tật xấu nào đó.
Cho nên, hiện tại rất nhiều người đều đang chờ mong.
“Ồ, đó chính là ba đại thánh nhân. Ta nhìn thấy rồi, bọn họ được hỗn độn bao trùm, thật đáng sợ.”
“Có thể nhìn thấy chân dung của Kiếm thánh Đoan Mộc rồi.”
....
Nhất thời, chỗ sâu trong tinh hải sôi trào. Bởi vì rất nhiều người tràn đến bình đài Nguyên Thú, bắt đầu quan sát trực tiếp.
Bên ngoài Trái đất, lão đạo đồng một tay cầm bảo kính, một tay cầm thánh phù, tản ra ánh sáng lung linh. Xem ra là bảo vật vô thượng.
Bình luận viên của bình đài Nguyên Thú là người có kiến thức rộng rãi. Nếu không, làm sao có thể giải thích được sự kiện ba thánh nhân ra tay chứ. Sau khi nhìn thấy thánh phù, người này hít vào một hơi khí lạnh.
“Đây là bí bảo được thánh huyết rót vào, dĩ nhiên không phải máu của bản thân thánh nhân Quân Đà, mà là thánh nhân mà ngày xưa ông ấy giết để lại. Dùng thánh phù này tiến vào Trái đất, bản thân sẽ không bị nhiễm nhân quả, không tao ngộ tinh cầu phản phệ.”
Quả nhiên, đạo đồng kia ra tay, tế ra thánh phù, khiến cho nó bay thẳng vào tầng khí quyển, hướng đến một hải vực nào đó trên Trái đất mà chém tới.
Oành.
Thiên băng địa liệt, trận vực Trái đất bị xúc động, trực tiếp chặn đánh, rất nhiều phù văn nổi lên.
Lúc này, tinh không rúng động. Thánh phù đó quá mạnh, còn trận vực trên Trái đất cũng kinh khủng dị thường. Cả hai phát sinh va chạm kịch liệt.
Oành.
Cuối cùng, ánh sáng lóa mắt, giống như cửu thiên lạc lôi, rất nhiều quang mang hừng hực hướng đến Đông hải, vô cùng chói mắt.
Cùng lúc đó, tinh thụ bên ngoài Trái đất phát sáng. Mạng lưới internet bao trùm Đông Hải, thu hết mọi hình ảnh ở đó. Người vực ngoại rốt cuộc đã nhìn thấy được Sở Phong.
Sở Phong vừa rời khỏi núi Bất Diệt, thoải mái nằm trên xích đu, để Lê Lâm điều khiển chiếc thuyền năm màu. Hắn chuẩn bị trở về lục địa, đến tế đàn Thái Sơn.