Đúng lúc này, bầu trời đều là quang mang, như thiểm điện bay múa, rơi xuống phía hắn, khiến hắn lập tức rùng mình.
“Bị thiên lôi đánh xuống sao?” Hắn đột nhiên ngồi dậy, chuẩn bị đối kháng.
Sau khi mở ra Hỏa Nhãn Kim Tinh, hắn một đường tiến lên, bắt lấy thánh nữ, khiến đám thần tử phải kinh ngạc. Hắn lo lắng, phải chăng có ngày sẽ gặp phải sét đánh xuống.
Rầm rầm rầm...
Thiểm điện bay múa, điện quang chiếu xuống, cuối cùng đều diệt vong ngay trên không chiếc thuyền, cũng không chân chính đánh xuống.
Trận vực Trái đất đã có tác dụng, ma diệt toàn bộ.
Sở Phong thất thần.
Cùng lúc này, sau khi rời khỏi hải vực núi Bất Diệt, điện thoại của hắn đã có sóng như bình thường. Tin nhắn bắt đầu ùa vào như đê vỡ.
Sở Phong xem xong, lập tức lạnh từ đầu đến chân. Hắn đã hiểu rõ tình huống bên ngoài, có thánh nhân đến giết hắn.
Hắn ngẩng đầu lên. Nói như vậy, vừa rồi là thánh nhân gây nên?
Cơ thể Sở Phong lạnh buốt, lông tóc dựng đứng. Thánh nhân đích thân ra tay với hắn, thật sự là quá để mắt đến hắn.
Nhưng rất nhanh, mắt hắn sáng lên. Có gì cần phải sợ chứ? Cùng lắm thì chết thôi. Hiện tại cúi đầu cũng không có tác dụng gì. Thánh nhân đã đến, họ tuyệt đối sẽ không thay đổi suy nghĩ.
Nghĩ đến đây, Sở Phong lại ngẩng đầu, tay chỉ thiên khung: “Cái lão rùa đen kia muốn đánh lén ta?”
Một khắc này, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Bất luận là ba đại thánh nhân hay là Âm Cửu Tước và hai đạo đồng, không ai lên tiếng.
Ngay cả trên mạng, bình đài Nguyên Thú, tất cả đều tĩnh mịch.
Bình luận viên cứng họng, không dám đánh giá, cũng không biết nói gì cho phải.
Bởi vì bản thân Quân Đà chính là rùa Tinh Hà. Như vậy thật đúng là...
Nhưng rất nhanh trên bình đài Nguyên Thú, người xem trực tiếp đều ầm ĩ cả lên. Mặc dù bọn họ rất kinh sợ thánh nhân, nhưng bây giờ cách cả một cái mạng lưới, sợ cái gì chứ?
Một số đàn ông cười to, càng có một số cô gái cười đến run rẩy cả người.
Không hề nghi ngờ, Sở Phong còn chưa bước ra Trái đất, đã bị người ta nhớ kỹ tên.
Bên ngoài Trái đất.
“Để ta.”
Lúc này, thánh nhân Bách Hóa Vũ Văn Thành Không lên tiếng, không để cho đạo đồng ra tay nữa, mà ông ta sẽ đích thân ra tay.
Trong quá trình này, cổ thánh Quân Đà ngồi trên chiến xa, từ đầu đến cuối đều không động đậy, cũng không có ý định ra tay.
Ngón tay Vũ Văn Thành Không nứt ra, lăn xuống một giọt máu ba màu, thần thánh vô cùng, ánh sáng vọt lên ngợp trời. Lúc này, nó hóa thành một thanh kiếm, vèo một tiếng lao thẳng qua bầu khí quyển xuống dưới mặt đất.
Cho đến lúc này, bình luận viên trên bình đài Nguyên Thú đã lên tiếng lần nữa.
“Mặc dù tinh cầu kia phi phàm, có trận vực thủ hộ, nhưng nếu thánh nhân muốn giết một người, cũng không phải đại quy mô phá hư vùng đất đó, điều này vẫn có thể làm được. Thổ dân ở đó muốn đối kháng với thánh nhân, căn bản không có khả năng sống sót.
Người nổi tiếng được mời đến bình đài Nguyên Thú cũng phát biểu cái nhìn của mình. Danh khí của những người đó rất lớn, tuyệt đối có khả năng bình luận trận chiến giữa các thánh nhân.
“Các vị, mời xem tiếp. Bất luận thế nào, chàng thanh niên kia phải chết. Thánh huyết vừa xuất hiện, người bị tập kích sẽ chết ngay.”
“Cho nên, chúng ta phải biết kính sợ. Bất luận ở đâu, uy nghiêm của thánh nhân là không thể xâm phạm. Một khi khinh nhờ, cho dù cách đến cửu thiên thập địa, cũng sẽ bị giết chết.”
Mấy vị nổi tiếng lên tiếng bình luận.
Cùng lúc đó, bên trong các đại môn phái tiến hóa, một số đại thế gia tiến hóa, các trưởng lão đang dạy dỗ con cháu của mình.
“Nhớ kỹ, bất luận thế nào cũng không được gây sự với thánh nhân. Tồn tại đó không thể tưởng tượng được đâu. Một ngày còn chưa đến gần cảnh giới đó, ngày đó cũng phải kính sợ. Một khi gặp được, nhất định phải quỳ lạy thật lòng.”
Nhất thời, chỗ sâu tinh hải, đám thanh niên đều lắng nghe trưởng bối dạy dỗ, lòng kính sợ đối với thánh nhân còn nặng hơn.
“Đáng tiếc, con trời chọn này phải chết rồi. Vốn hắn rất giỏi, nhưng hắn lại không biết thánh nhân đáng sợ đến cỡ nào, không thể không ngưỡng vọng.”
Trên bình đài Nguyên Thú, đám người nổi tiếng bàn luận, đưa ra kết luận sơ bộ, chờ đợi Sở Phong chết đi.
Nhưng hết thảy đều không như mọi người đã tưởng tượng. Giọt máu kia vạch phá thiên vũ bên trên Đông Hải, nhưng vẫn bị trận vực ngăn cản. Tiếp nhận sự hủy diệt của nó lại là núi Bất Diệt, giống sa mạc khô hạn gặp được cam lộ, vội tham lam hấp thu.
Vèo một tiếng, thánh huyết ba màu im ắng biến mất, bị núi Bất Diệt hút lấy.
Nên biết rằng, vừa rồi thiên khung vỡ ra, hư không run rẩy. Một thanh kiếm đáng sợ hiển hóa từ huyết dịch, đơn giản chỉ muốn hủy thiên diệt địa, đánh vỡ nơi này.
Nhưng nó lại bị núi Bất Diệt hút hết.
Vừa rồi trong lòng Sở Phong vô cùng bất an, tê cả da đầu. Hắn biết lần này mình gặp nguy hiểm đến tính mạng, đã chuẩn bị tốt dự tính xấu nhất, nhưng đột nhiên áp lực biến mất.
Chỗ sâu trong tinh hải, bình đài Nguyên Thú một lần nữa yên tĩnh.
Bất luận là bình luận viên hay mấy vị nổi tiếng được mời đến nói chuyện đều cứng họng, không nói ra lời.
Trong lúc bọn họ không ai lên tiếng, trên Trái đất, Sở Phong đã bay lên, đứng trên thuyền lớn năm màu nhìn chăm chú vực ngoại.
Hắn liên tục bị thánh nhân oanh sát, nhưng đều bị hóa giải, đột nhiên sức mạnh mười phần. Kính sợ thì như thế nào? Còn không phải bị nhằm vào sao? Chi bằng lưu manh hơn một chút thì tốt hơn.
Cho nên, hiện tại hắn làm ra vẻ rất thâm trầm, bễ nghễ thiên hạ, nói: “Ai có thể làm tổn thương được ta? Ta là vô địch dưới tinh không này.”
Mái tóc Sở Phong bay lên, bễ nghễ ngoại vực.
Cảnh tượng trong nháy mắt truyền đến chỗ sâu trong vũ trụ, dọc theo mạng internet một đường lan tràn, trực tiếp chiếu rọi các đại sinh mệnh trên bình đài Nguyên Thú.
Lúc này, các đại tinh không đều chú mục.
Hiện tại, vực ngoại im ắng, tinh không yên tĩnh.
Lần trước, ai là người nói những lời này, mà nói lúc nào? Quá xưa rồi, mọi người nhớ không ra.
Nhưng hôm nay người nói ra những lời này, chắc chắn sẽ được nhớ kỹ, chú định sẽ truyền khắp tinh không.
Lúc này, thận Sở Phong phát sáng, hai bên sườn xuất hiện đôi cánh năng lượng. Hắn đứng giữa không trung, phía dưới là biển xanh chập chùng, phía trên thì tinh không im ắng.
Bên ngoài Trái đất, ba đại thánh nhân đều yên tĩnh.
Âm Cửu Tước đau răng, thật muốn lao xuống dùng một bàn tay đập chết Sở Phong.
Hai đạo đồng thì ngậm chặt miệng, không dám nói lời nào, sợ thánh nhân nổi giận.
Các tinh hệ lớn, rất nhiều sinh mệnh bên trên các tinh hệ, có thể nói là u tĩnh, không hề có một chút âm thanh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, bởi vì mọi người đều đang sợ ngây người.
Trên bình đài Nguyên Thú, bình luận viên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đầu muốn to như cái đấu, huyệt Thái Dương thì đau nhức. Cái này làm sao mà giải thích? Tên thổ dân đó có biết mình đang nói cái gì không?
Ánh mắt của mấy người nổi tiếng mở to ra, nhìn chằm chằm vào màn hình không nói một lời nào. Bọn họ hít vào một hơi khí lạnh. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải chuyện này.