Con rùa bạc đoán đúng, Sở Phong chính là thông qua nó để hò hét với Quân Đà, để cổ thánh phải ra tay. Bởi vì trên trời yên tĩnh được một khoảng thời gian rồi. Hiện tại hắn cần đến thánh uy để dọa người trên đảo Bồng Lai.
Thuyền lớn tiến vào trong đảo, lập tức bị phát hiện. Có người lớn tiếng quát.
Sở Phong rất nghiêm túc, không đạp con rùa bạc nữa, chỉ nói: “Ngàn năm con rùa vạn năm con rùa, thấy ngươi cũng chẳng phải thứ gì tốt. Nói, tổ tiên nhà các ngươi có phải còn có con rùa già sống lâu hơn không?”
Trên bình đài Nguyên Thú, rất nhiều người hít một hơi khí lạnh.
Bình luận viên rất muốn nói, lần này là đoán đúng rồi, nhưng đánh chết y, y cũng không dám lên tiếng. Nếu đắc tội với cổ thánh Quân Đà, y sẽ chết không có chỗ chôn.
Bên ngoài Trái đất, chiến xa cổ thánh Quân Đà bộc phát ánh sáng chói mắt, giống như một mặt trời đang đốt cháy, chiếu sáng vực ngoại, sau đó sấm sét vang dội.
Trong chớp mắt, phía trên đảo Bồng Lai có khí tức diệt thế giáng xuống, kinh khủng vô cùng, khiến cho rất nhiều người run rẩy, không ít người tê liệt ngã xuống mặt đất.
Lúc này, gương mặt Sở Phong trở nên lãnh khốc, giống như thần ma, nhìn đám người Bồng Lai đằng trước, quát lớn: “Đám bô bộc các ngươi đúng là bội bạc, còn muốn giết chủ. Hôm nay huyết mạch chính thống đã đến thật sự rồi.”
Hắn bảo Lê Lâm dừng thuyền, tùy thời có thể tiến hành bước nhảy không gian.
Trên bầu trời, lôi điện xen lẫn, thánh nhân nổi giận. Mặc dù còn chưa ra tay, nhưng đã dẫn đến thiên địa kịch biến, là do tâm trạng sướng giận buồn vui của một vị cổ thánh gây nên.
Người của đảo Bồng Lai cảm thấy quá kinh khủng. Sở Phong chắp tay sau lưng đứng trên thuyền lớn, trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện đủ loại dị tượng, tràn ngập khí cơ không thể đối kháng.
Sở Phong cảm thấy còn chưa đủ, trực tiếp nhấc chân, bắt đầu đạp con rùa bạc liên tục, nhỏ giọng nói: “Nhìn bộ dạng con rùa của ngươi kìa, tổ tông của ngươi nhất định cũng là thứ hèn nhát. Ngàn năm con rùa vạn năm con rùa, cũng chỉ là sống lâu hơn một chút mà thôi.”
Con rùa bạc cảm thấy rất oan, không hiểu lại nó cứ bị Sở Phong đạp liên tục. Nó rất biệt khuất, con mẹ nó, oan quá mà.
Trên bình đài Nguyên Thú, không khí lại càng ầm ĩ hơn.
“Thần nhân ơi, chỉ sợ ngươi còn không biết tổ tiên rùa bạc của mình đang ở vực ngoại, còn là một vị cổ thánh, đang nhìn chằm chằm vào ngươi đấy.”
“Ta rất muốn biết tâm trạng của cổ thánh Quân Đà lúc này là gì?”
“Thánh nhân Quân Đà tuyệt đối giận đến điên cuồng, hận không thể giết chết tên nhóc kia. Mấy chuyện này không thể nhịn được. Tên Sở Phong đó quá nghịch thiên, dám chế nhạo thánh nhân vô địch.”
Bình đài Nguyên Thú sôi trào, mọi người vô cùng chờ mong chuyện kế tiếp phát sinh, bởi vì lời nói của Sở Phong có tác dụng đâm vào tim quá mạnh, mắng ngàn năm con rùa, vạn năm con rùa, vừa lúc đối đầu với danh hào cổ thánh Quân Đà.
Mấy nhân vật nổi tiếng được mời đến, tất cả đều ngậm chặt miệng, một câu bình luận cũng không dám nói. Bọn họ chưa từng đến tham gia một tiết mục mà phải nơm nớp lo sợ như thế. Nếu biết chuyện như thế này phát sinh, đánh chết bọn họ cũng không đến.
Rầm rầm rầm!
Cảnh tượng càng thêm kinh thiên động địa mà Sở Phong mong đợi đã xuất hiện. Có cảnh tượng Kim Thân Bồ Tát bị xé nứt, đẫm máu chiếu rọi bầu trời; có hình ảnh tinh cầu sinh mệnh bị hủy diệt, chấn nhiếp lòng người.
Tất cả đều xuất hiện trên đỉnh đầu Sở Phong. Lúc này, hắn không còn đạp con rùa bạc nữa, biểu hiện lãnh khốc vô cùng, cố gắng thể hiện ra khí chất thần ma xem thường chúng sinh.
Hắn quát lớn đối với đám người Bồng Lai: “Quỳ xuống!”
Đối diện, quả nhiên có người run lẩy bẩy.
Sở Phong lạnh lùng nói: “Các ngươi cho rằng cường giả tộc chúng ta đều mất hết rồi sao? Vẫn còn có người đấy.”Ngón tay hắn chỉ lên thiên khung, khí tức bên cạnh hắn càng thêm kinh khủng, các loại dị tượng lại càng kinh người.
Đương nhiên, hắn đã chuẩn bị đầy đủ. Một khi thánh nhân lên tiếng vạch trần, hắn sẽ điều khiển thuyền lớn tiến hành nhảy vọt không gian. Dù sao chiếc thuyền này có được công năng đó, đủ để thoát khỏi Bồng Lai.
Nếu người ở đây sợ hãi, quỳ xuống ngay tại chỗ, vậy thì càng mỹ diệu hơn.
“Lần này các ngươi vọng tưởng nô tài lấn chủ, to gan lớn mật, tự cho mình là chính thống, muốn giết hại chủ mạch, các ngươi chán sống rồi à?” Sở Phong tiếp tục khiển trách.
Đồng thời, hắn cảm thấy hoài nghi, tại sao thánh nhân trên bầu trời lại không vạch trần hắn?
Hắn hơi do dự. Để cho cảnh tượng càng kinh khủng hơn, hắn đã dùng khí tức thánh nhân trực tiếp ép đám người Bồng Lai đối diện phải xụi lơ. Lần này, hắn quyết định thêm một mồi lửa.
Sở Phong nhìn Lê Lâm, thấp giọng truyền âm: “Hát bài Vô Địch Tịch Mịch Đến Cỡ Nào cho ta.”
Lê Lâm trợn tròn mắt. Bài hát tự luyến như vậy mà bắt nàng phải hát? Tại sao hắn lại quá đáng, quá ác độc đến như vậy? Nàng tuyệt đối không đồng ý.
“Không hát, ta lập tức đăng một nửa album ảnh chân dung của ngươi lên.” Sở Phong uy hiếp.
Lê Lâm muốn liều mạng với hắn, nhưng cuối cùng cũng vẫn phải khuất phục, bắt đầu cất tiếng hát. Giọng hát của nàng rất hay, rất có phong vị đặc biệt: “Vô địch tịch mịch đến cỡ nào...”
Bên trong tinh không, đầu tiên là im lặng, sau đó là nổ tung.
Bắt thánh nữ hát là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, bọn họ nghe được cái gì? Ảnh chân dung?
Bên ngoài Trái đất, một vị thánh nhân đã nổi bão. Ông ta là vì Lê Lâm mà đến.
“Vô địch tịch mịch đến cỡ nào...” Giọng hát quá hay của Lê Lâm quanh quẩn trên không đảo Bồng Lai.
Bên trong tinh không, trên bình đài Nguyên Thú vang lên tiếng sói tru.
“Trời ơi, đệ nhất nhân thế hệ trẻ tuổi tinh cầu cao cấp, thánh nữ đạo thống mạnh nhất, nhưng lại bị khuất phục dưới ma trảo của tên thổ dân kia.”
“Ông trời ơi, ông mau tranh thủ hạ sấm sét đánh tên nghiệt súc kia chết tươi cho rồi. Ta sẽ đến thay vào đó, để cho hắn biến mất, còn thánh nữ là của ta.”
“Thần ơi, nữ thần trong lòng ta bị tên khốn kia chụp ảnh, đánh chết hắn đi. A a a… Sở Phong thần nhân, cho ta xin một bộ album ảnh.”
Giọng nói của Lê Lâm rất ôn nhu, cất tiếng hát rất ngọt, nhưng bây giờ lại nghe lệnh của tên thổ dân kia, khiến một đám người trên bình đài Nguyên Thủy phải tru lên, chẳng khác nào sói đói.
Nhất là vừa rồi Sở Phong lại nhắc đến chuyện album ảnh, khiến một đám người đỏ ngầu cả mắt, nghĩ muốn đánh chết Sở Phong. Sao có thể khinh nhờ thánh nữ như thế? Thật là vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Rất nhiều người giống như hăng máu gà, ánh mắt dọa người.
Tiếng ca rất dễ nghe vang vọng cả bình đài. Nhiều người đang thu lại. Rõ ràng, ngay cả đệ tử kiệt xuất thánh địa lấy nghiên cứu sóng âm làm chủ khi phát hành ca khúc mới cũng không được hoan nghênh như thế.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người bi phẫn đến muốn nổi điên, kêu la thật to, nói muốn giết sạch tên thổ dân kia, không thể tiếp nhận kết quả tàn khốc này.
“Thánh nữ Lê Lâm đang nằm trong bàn tay quỷ dữ. Ta không thể chịu đựng được nữa. Bây giờ ta sẽ bước chân vào tinh lộ để cứu nữ thần.”