Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 924 - Chương 940: Trả Giá Lớn (1)

Thánh Khư Chương 940: Trả giá lớn (1)

Cho dù phải mất nửa năm đến một năm để đến Trái đất, cũng có một số người mang theo oán giận vô biên cùng với lửa giận lên đường, muốn đi đồ ma.

Bên ngoài Trái đất, ánh mắt đại hán mặt đen Kiếm thánh Đoan Mộc đã sớm thay đổi, tràn ngập hỗn độn, con ngươi có lôi điện xen lẫn. Thánh nhân nổi giận, thiên tượng sẽ rất kinh khủng.

Ông ta là vì thánh nữ Lê Lâm mà đến, nhưng bây giờ lại nhìn thấy tình huống của thánh nữ như vậy. Thánh nữ đang bị bức ép hát bài Vô Địch Tịch Mịch Đến Cỡ Nào.

Keng.

Một đạo kiếm quang dâng lên, chiếu sáng Thái Dương Hệ, vô cùng sáng chói.

Trái đất, bên trên đảo Bồng Lai.

Một đám người bị trấn trụ, người nào thực lực yếu cũng đều run rẩy, bắp chân như bị chuột rút, kinh hãi quá độ.

Sở Phong có địa vị lớn như vậy sao? Một số người cảm thấy thoải mái, khó trách hắn quật khởi nhanh như vậy, có bối cảnh như thế, khiến bọn họ tê cả da đầu.

Bồng Lai luôn tự cho mình là chính thống, nhưng nếu thật sự Sở Phong là huyết mạch đích hệ, bọn họ không phải sẽ bị chê cười sao?

Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện kim quang chói mắt, vô cùng khiếp người, đơn giản chỉ muốn vạch phá tương lai cổ kim, chặt đứt tuế nguyệt trường hà để chứng minh vĩnh hằng.

“A…”

Đằng trước, không ít tiến hóa giả Bồng Lai đều kinh hãi quá độ. Đó là thánh quang chân chính, áp bách bọn họ muốn ngạt thở. Rất nhiều người tê liệt ngồi trên mặt đất run lẩy bẩy.

Kiếm quang huy hoàng giống như mặt trời đốt cháy, sau đó nổ tung.

Tiếp theo, tất cả ánh sáng đều rót xuống, bao phủ thuyền lớn năm màu, kinh thiên động địa.

Lúc này, lông tóc Sở Phong dựng đứng, nói không khẩn trương là không thể. Hắn cảm thấy mình đã bước một chân vào Minh giới, đến gần với tử vong.

Mặc dù nhìn hắn rất lạnh lùng, khí thế thần ma vô tình, nhưng thật ra mặt hắn đang bị tê, bị cổ khí cơ kia chèn ép, thậm chí cả thân hình cũng đều cứng lại.

Nhưng tư thế này rơi vào mắt đám người Bồng Lai, lại giống như thiên thần được người ta kính sợ, khí vận vô địch.

Rất nhiều người tin rằng, hắn đang triệu hoán thánh giả bất tử đến.

“Nghiệp chướng, ta đã sớm nói, tổ huấn không thể trái. Chúng ta là tôi tớ, tất cả những gì năm đó đều là chủ thượng ban cho ta. Phương pháp hô hấp, vườn thuốc, bí bảo các loại, hết thảy đều là nhất mạch, không ràng buộc chúng ta sử dụng. Kết quả chúng ta lại lấy oán trả ơn, muốn làm phản. Bây giờ báo ứng đến rồi.”

Có lão giả sắc mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy.

Răng rắc.

Oành.

Thánh quang chói mắt đang nổ tung trên đỉnh đầu Sở Phong. Lôi đình cộng hưởng, phù văn lóa mắt hiện lên, điên cuồng xen lẫn, rực rỡ vô cùng.

Đó chính là ký hiệu trận vực, đang va chạm với kiếm quang kinh thiên, tạo thành cảnh tượng vô biên dọa người.

Sở Phong không nhúc nhích. Hắn đang bị lôi đình diệt thế, kiếm quang, ký hiệu vờn quanh. Hắn cứ lù lù bất động như vậy, cảnh tượng này khiến cho hắn rất giống thần ma.

Thật ra, khóe miệng của Sở Phong đang run rẩy.

Hắn rất muốn chửi chó má. Hắn không phải muốn hù mọi người, mà là hắn không động đậy được.

Phù phù! Phù phù...

Liên tiếp có người quỳ xuống. Đối với cảnh tượng dọa người này, bọn họ sợ đến mất mật, rất nhiều người dập đầu đến trán đổ máu.

Hiệu quả tốt đến lạ thường, từng lớp từng lớp người quỳ xuống sám hối với Sở Phong, máu thịt be bét trên trán, nước mắt chảy dài.

Sở Phong vẫn lạnh lùng như cũ, như thiên thần hạ giới nhưng trong lòng lại đang nguyền rủa. Lúc nào hắn mới có thể động đậy đây. Hắn thật không muốn giả bộ như vậy nữa. Quá cực khổ mà! Lại còn lạnh cả người.

Kiếm quang kia thật đáng sợ, chỉ khóa chặt một mình hắn. Cho dù không thể chạm đến cơ thể và tinh thần của hắn, nhưng “thế” vô hình vẫn khiến cho hắn cứng ngắc toàn thân.

“Vô địch tịch mịch đến cỡ nào…” Lê Lâm vẫn còn đang hát. Nàng không bị ảnh hưởng, bởi vì Kiếm thanh Đoan Mộc đang vì cứu nàng mà đến.

Lúc này, ánh mắt Lê Lâm rất lạ, nhìn chằm chằm Sở Phong, rất muốn nói tên khốn này đang giả bộ, ngay cả nàng cũng không nhìn ra được, rất có dòng dõi của thần ma.

Giọng hát duyên dáng, cộng thêm cửu thiên lạc lôi, ký hiệu kinh khủng, kiếm quang xen lẫn. Khu vực này yêu dị đến không tả được, bầu không khí vô cùng tà môn.

Rốt cuộc, Sở Phong chậm rãi qua được một hơi. Cơ thể còn chưa thể động đậy, nhưng đã có thể há miệng, nhưng cũng rất phí sức. Giọng nói của hắn hơi khàn khàn: “Tế phẩm, vật chí thần chí thánh, cho ta.”

Hắn cơ hồ cắn răng mà nói. Giọng nói khàn khàn nhưng lại càng có vẻ lãnh khốc.

Lúc này, ngay cả con rùa bạc cũng phải bội phục hắn. Nó thầm than, tên nhóc này đúng là rất biết giả bộ. Quá thâm trầm, giả bộ quá giống.

Có không ít người của Bồng Lai lộn nhào, nhanh chóng hành động, đi tìm đồ vật, muốn tìm tế phẩm trong bảo khố. Bọn họ kính sợ Sở Phong như trời thần.

Bọn họ sợ vị thánh nhân sau lưng Sở Phong sẽ đồ diệt tất cả mọi người ở nơi này.

Lúc này, kiếm quang của Đoan Mộc rốt cuộc cũng ngừng lại. Bởi vì công kích của ông ta vô hiệu. Chính bản thân ông ta cũng gặp phải phản phệ, có tinh huyết thánh nhân thay thế ông ta bị ma diệt bên ngoài không gian Trái đất.

Sở Phong rốt cuộc cũng đã có thể cử động, tranh thủ thời gian lên tiếng, bảo Lê Lâm đừng hát nữa. Hắn hơi nhức đầu, kiếm thánh kia thật đáng sợ.

“Ngươi cười cái rắm.” Hắn nhìn thấy con rùa bạc đang liếc xéo mình, cho rằng con rùa bạc phát hiện hắn ngoài mạnh trong yếu, đang âm thầm chế giễu, liền đạp cho nó hai cước.

Nếu không có mai rùa, đoán chừng con rùa tạp huyết này sẽ bị giẫm chết.

Con rùa bạc muốn chửi mẹ kiếp. Nó trở thành nơi trút giận cho Sở Phong, tiếp theo nó lại bị đem ra kê chân bàn tiếp.

“Con rùa ngươi đúng là cùng một đức hạnh với tổ thượng của ngươi. Chỉ biết rúc đầu vào mai, chẳng dám làm gì.” Sở Phong cũng không phải ăn nói lung tung. Hắn đã sớm kích động Quân Đà, kết quả lão rùa già đó chẳng có gì ngoài đánh xuống dị tượng. Ông ta tức giận nhưng lại không đích thân ra tay.

Bên ngoài Trái đất, Quân Đà vẫn ngồi xếp bằng trên chiến xa, từ đầu đến cuối vẫn không lộ diện, nhưng bây giờ, ông ta lại lạnh lùng truyền âm, nói với hai vị thánh kia:

“Ta muốn giết là dư nghiệt, là thánh nhân chân chính, đừng lãng phí tinh huyết ở đây nữa.”

Ông ta suy đoán, nếu cứ nhằm vào Trái đất, có lẽ sẽ có dư nghiệt nhảy ra, tấn công vào tinh cầu của ông ta. Nếu thật như vậy, ông ta sẽ trong nháy mắt xé rách tinh không, trực tiếp giết trở về, trảm trừ dư nghiệt.

Tộc rùa Tinh Hạch của ông ta không còn lại mấy người, đã sớm thu xếp xong xuôi, cũng không sợ trả thù.

Nhưng bây giờ ông ta nhìn thấy Sở Phong bắt hậu đại của ông ta để xả giận, lại còn mắng ông ta là lão rùa đen già, ông ta chung quy vẫn phải nổi giận. Có thể nhẫn nhưng không thể nhục.

Trên thuyền lớn năm màu, Lê Lâm lộ ra sắc mặt khác thường, nhìn lên trời cao. Nàng hoài nghi việc kiếm quang biến mất, đồng thời cũng có điều suy nghĩ.

“Tình huống như thế nào?” Sở Phong hỏi.

Bình Luận (0)
Comment