Lê Lâm cũng rất thản nhiên. Nàng muốn tạo thành áp lực nhất định cho Sở Phong: “Ngươi nên thả ta ra thì hơn. Ta cảm giác hình như có một vị tiền bối đến. Người đó sẽ dẫn ta đi.”
Sở Phong cười nhạo. Trận vực Trái đất đã khôi phục, ngay cả thánh nhân cũng không vào được.
“Đó là tri kỷ của tổ sư ta. Ông ấy không cứu được ta thì sẽ không dừng tay.” Lê Lâm nói.
Sở Phong cười to: “Hẳn là người theo đuổi tổ sư của ngươi?”
“Không được nói lung tung.” Lê Lâm trách mắng, nhưng lại có chút bất lực.
Thông qua nét mặt của nàng, Sở Phong lập tức hiểu ra mình đoán không sai. Hắn cười thật to: “Vị thánh nhân này quá vụng về. Đến phút cuối cùng được gọi là tri kỷ, nhưng thật ra chỉ là một kẻ thất bại.”
“Ngươi bớt già mồm đi.” Lê Lâm lập tức phản bác.
Oành.
Trên bình đài Nguyên Thú giống như ong vỡ tổ. Chuyện tình cảm của thánh nhân được đào bới ra, đúng là mới mẻ.
“Ai ui, thật sự không nghĩ đến Kiếm thánh Đoan Mộc lại theo đuổi thánh nhân Lê Diệu, kết quả thất bại. Haha, còn có đoạn lịch sử này sao?”
“Có lẽ bởi vì năm đó Kiếm thánh gặp khó trong chuyện tình cảm, mới khai sáng ra được kiếm đạo vô địch. Haha…”
Trên bình đài Nguyên Thú ầm ĩ vô cùng, tạp âm quá lớn. Mọi người hưng phấn và kích động, cảm thấy hứng thú với lịch sử của thánh nhân.
Mặt bình luận viên lập tức tái lại. Chuyện càng lúc càng tệ.
Về phần mấy nhân vật nổi tiếng được mời đến cũng rụt cổ một cái. Mấy chuyện này tuyệt không thể tham dự vào được. Một chữ cũng không thể bình.
“Haha, lão gia hỏa Đoan Mộc năm đó đau khổ theo đuổi Lê Diệu tiên tử, ngày nào cũng tặng hoa Kỳ Lan, gió mặc gió, mưa mặc mưa, kết quả vẫn khóc ròng mà đi.”
Đúng lúc này, có thánh nhân xuất hiện, vạch ra khuyết điểm trên bình đài Nguyên Thú.
“Trời ơi, đó chính là Đao thánh. Ông ấy đã đăng nhập, phát biểu cái nhìn của mình. Ông ấy muốn nghịch thiên sao?”
Có rất ít người biết được, năm đó Kiếm thánh và Đao thánh là hai địch thủ trời sinh đối chọi nhau. Bởi vì khi bọn họ còn trẻ đều cùng theo đuổi thánh nhân Lê Diệu.
Hiện tại không ai dám ngoi đầu lên để bình loạn, trừ phi là thánh giả.
Lê Lâm cũng không biết, chỉ mấy câu đơn giản của nàng nhưng lại dẫn phát tinh không chấn động to lớn. Bởi vì nàng như thế nào cũng không nghĩ đến hiện tại các tinh hệ đang đều đang quan sát trực tiếp Sở Phong.
Nên biết rằng, biên giới Trái đất ở vũ trụ, trước đây không có mạng internet. Nàng đâu ngờ rằng bây giờ nó đang được bao phủ.
Lúc này, sắc mặt của Kiếm thánh Đoan Mộc đen như đáy nồi. Ông ta thật sự nhịn không được kêu to một tiếng: “Lê Lâm, ngươi ăn nói lung tung cái gì đấy.”
Đồng thời, bên trong đảo Bồng Lai cũng có sát khí bành trường. Một đám lão giả vượt đến, mang theo sát khí bừng bừng muốn giết chết Sở Phong.
“Tên tiểu nghiệt súc kia, ngươi dám lừa gạt tộc nhân của chúng ta, muốn chết.”
Đảo Bồng Lai rất lớn, giống như một đại lục. Đám người Sở Phong cũng chỉ ở khu vực bên ngoài. Thanh thế như vậy có thể trấn trụ tiến hóa giả bình thường, nhưng đám lão quái vật ở chỗ sâu trong hòn đảo không để cho mình bị đẩy vòng vòng. Nếu không phải diện tích đảo quá lớn, khoảng cách quá xa, vừa nhận được bẩm báo, bọn họ đã sớm đánh tới rồi.
“Lên đường.” Sở Phong lập tức ra lệnh cho Lê Lâm.
Nhưng bây giờ, hắn lấy chuyện album ảnh ra uy hiếp, thánh nữ Lê Lâm cũng không có phản ứng, bởi vì nàng đang ngẩn người. Nàng biết là ai đến, thật sự là Kiếm thánh Đoan Mộc đích thân đến.
Ầm ầm.
Sở Phong tranh thủ thời gian đích thân ra tay, khống chế thuyền năm màu, tiến hành nhảy vọt không gian. Không còn gì cần phải tiếc nuối nữa. Hắn biết hắn không thể nào lừa gạt được tế phẩm và chí bảo.
Nhưng đám người ở sâu trong hòn đảo không ngốc, làm sao có thể mắc lừa.
Có thể lấy được thành tựu như bây giờ, hắn đã hài lòng rồi.
“Các cháu trên đảo Bồng Lai, gia đi đây. Nhớ kỹ các ngươi đã từng quỳ mọp, đã từng dập đầu cúng bái ta. Về sau đừng có ở trước mặt gia dập đầu như giã tỏi nữa nhé. Cột sống của đám nô bộc các ngươi đã sớm gãy mất rồi.”
Vèo một tiếng, thuyền lớn năm màu biến mất, tiến hành nhảy vọt không gian.
Đám người đằng sau tức điên lên, giận không thể kềm được. Đây thật sự là một sự sỉ nhục.
Trên bình đài Nguyên Thú, một đám người cười ha hả, cảm thấy thú vị vô cùng.
Bọn họ nghĩ Sở Phong rất quái dị, không ngừng khiêu chiến uy nghiêm thánh nhân. Mặc dù Sở Phong chỉ là thổ dân, là cọng cỏ, nhưng bọn họ lại có cảm giác tán đồng mãnh liệt, hy vọng hắn “mạo phạm” thánh nhân thêm mấy lần nữa.
“Tên nhóc này đúng là mẫu mực của chúng ta. Quậy xong thì liền chạy.”
“Ôi chao, tên nhóc này quá vô sỉ rồi. Chiếm tiện nghi xong thì bỏ chạy, đây là tức chết người trên hòn đảo kia mà? Không hổ danh là người của chúng ta.”
Vực ngoại, sắc mặt ba đại thánh nhân đều không dễ coi. Bọn họ phát hiện được bình luận trên bình đài Nguyên Thú, không nghĩ đến đám người này lại không tán đồng bọn họ.
Đao thánh lại ngoi đầu lên: “Tiểu tử này làm việc rất hợp với khẩu vị của ta, bá đạo, trực tiếp bắt truyền nhân của Lê Diệu tiên tử làm thị nữ. Năm đó, nếu ta có sự thô bạo này của hắn, cũng không trở thành như thế này. Về phần tên Kiếm thánh Đoan Mộc kia, lão ta chỉ biết khóc nhè, lại càng không cần phải suy nghĩ nhiều. Có cho lão ta cơ hội, lão ta cũng chỉ biết lau nước mắt mà thôi. Nếu có một ngày Sở Phong đến chỗ sâu trong tinh không, Đao thánh ta sẽ mời hắn uống rượu.”
Nói xong, còn có một tràng cười ha hả, dẫn phát rất nhiều người hưng phấn trên bình đài Nguyên Thú, hy vọng người kia có thể tuôn ra thêm chút gì đó.
Kiếm thánh Đoan Mộc tức đến ngón tay run rẩy.
Sau đó không lâu, nguy cơ kinh thiên đã xuất hiện.
Bởi vì thánh nhân đã nổi giận, thề phải diệt được Sở Phong.
Thủ đoạn thánh nhân là vô tận. Một khi trả giá đắt, muốn giết một người, chỉ cần không trắng trợn tổn hại đến Trái đất, nhất định sẽ thành công.
Sở Phong điều khiển con thuyền năm màu, ban đầu còn rất thảnh thơi.
Bỗng dưng, hắn đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi nhanh chóng co rút lại. Bởi vì chiến hạm xuất hiện tràn ngập cả bầu trời, giống như sủi cảo, không ngừng xuất hiện và rơi xuống.
“Dị tượng?”
Đầu tiên, hắn còn hoài nghi đây chính là thủ đoạn của thánh nhân tạo thành thiên tượng chứ không phải chân thật.
Nhưng lúc này hắn đã rùng mình, điều khiển thuyền năm màu lập tức trốn đi.
“Để ta xem ai dám cứu ngươi, và ai có thể cứu ngươi.” Cổ thánh Quân Đà lên tiếng, sát cơ mãnh liệt. Ông ta vẫn luôn không ra tay, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được.
Hậu đại bị người ta cuồng đánh, còn ông ta thì cứ bị tên kia gọi là lão rùa già, dẫn đến rất nhiều người trên bình đài Nguyên Thú cười to, khiến cổ thánh Quân Đà không chịu đựng được.
Bên trong Thái Dương Hệ có rất nhiều chiến hạm, vẫn luôn nghiên cứu làm thế nào để tiến vào Trái đất một cách an toàn. Bây giờ được Quân Đà triệu hoán, được thánh huyết che chở, các chiến hạm bắt đầu giáng xuống.
Có thể nhìn thấy, không ít chiến hạm phát ra ánh sáng màu đỏ, được một tầng ánh sáng thần bí bảo vệ.