Trận vực cỡ lớn của Hoàng Sơn thì bọn họ phá giải không được, không cách nào phân tích. Nhưng trong phạm vi trận vực được kích hoạt trước mắt, có rất nhiều khu vực có thể tìm được con đường an toàn.
Sở Phong gặp phải nguy hiểm. Sau một khắc, vèo vèo vèo, trên bầu trời nhảy xuống rất nhiều cơ thể kim loại, dùng số lượng ngàn mà tính đánh tới Sở Phong.
Chiến hạm thì không dám xâm nhập, bởi vì có một số khu vực có trận vực quá kinh khủng, từ trường rất mạnh. Cho dù có con đường an toàn cũng chỉ đối với sinh vật mà thôi.
Trên chiến hạm còn có các hệ thống điều khiển, nếu muốn tiến vào khu vực đó, chính là trí mạng.
“Ngươi có thể thoát đi đâu?” Tộc Cơ Giới quát lớn.
Bọn họ là sinh vật đặc biệt, do phấn hoa của một gốc cổ thụ đặc biệt rơi xuống kim loại, dẫn đến sinh vật bọn họ được sinh ra và tiến hóa.
“A, đúng là đời sau không bằng đời trước. Cho đến bây giờ, hành tinh mẹ đúng là không còn ổn nữa rồi, không nhìn thấy được hy vọng.” Có chừng trăm hậu đại quân Tây Lâm xuất hiện, phần lớn đều có thành huyết che chở, chỉ có bốn năm người bên ngoài cơ thể không có huyết quang, đồng nghĩa với việc bọn họ thành công vượt giới.
Sở Phong đã từng ép hỏi Lê Lâm và con rùa bạc, biết được tình huống của tộc Cơ Giới và quân Tây Lâm.
Hắn hoàn toàn không có cảm giác gì đối với tộc Cơ Giới, nhưng lại cừu hận quân Tây Lâm đến cực điểm.
Quân Tây Lâm đã từng là một trong những quân đoàn mạnh nhất trên tinh cầu này, nhưng bọn họ đã phản bội hành tinh mẹ trong thời khắc quan trọng nhất, đầu nhập vực ngoại, quay người trấn áp người một nhà, hai tay dính đầy máu. Nói theo một ý nghĩa nào đó, bọn họ còn ác hơn cả kỵ sĩ Tinh Không.
Phốc!
Đao khí xoắn đến, phía sau lưng Sở Phong bị đánh trúng, huyết nhục xoay tròn, sâu đủ thấy xương.
Đây chỉ là bị đao khí quẹt trúng mà thôi. Nếu quả thật bị bổ trúng chính diện, hắn đã bị xẻ thành hai nửa từ lâu.
Mười mấy tộc nhân tộc Cơ Giới chạy đến, có người toàn thân giống như có ánh sáng màu vàng đen, có người quanh thân sáng lóa, còn có người có màu xanh, là người kim loại khác biệt.
Phần lớn bọn họ đều lấy chiến đao làm binh khí.
“Ngươi trốn đi đâu?” Hậu nhân quân Tây Lâm không ngừng đuổi theo, gã cầm đầu nở nụ cười lạnh lẽo.
Rầm rầm rầm.
Sở Phong kích hoạt trận vực, chiến hạm không thể vào được. Đây chính là tin tức tốt với hắn. Một lần nữa, hắn bắt đầu vận dụng thủ đoạn trận vực của mình, muốn hủy diệt những người này.
Nhưng rất nhanh đầu của hắn đã to như quả đấu. Quá nhiều người! Tộc Cơ Giới không có một ngàn cũng có tám trăm đang nhanh chóng giết đến hắn.
Lúc này, hậu nhân quân Tây Lâm cũng đã xuất hiện một hai trăm người, đang tập trung lại.
Đao quang, kiếm khí bay múa, muốn bao phủ cả khu vực.
Oành.
Có một số trận vực trực tiếp bị đám người này đánh nổ tung.
Sở Phong xoay người bỏ chạy. Số lượng quá nhiều, phân tán cũng xa, không có khả năng chạy hết vào trong trận vực. Nếu hắn còn ở lại, hắn sẽ chết không phải nghi ngờ.
Phía sau hắn truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Có cao thủ của tộc Cơ Giới bị nổ tung, cũng có hậu nhân quân Tây Lâm bị ký hiệu giảo sát, phơi thây trên mặt đất.
Một hậu nhân qia6n Tây Lâm lạnh giọng nói: “Tạp chủng, người có huyết mạch thuần huyết của các ngươi đều bị đã bị hủy diệt. Dựa vào ngươi mà cũng vọng tưởng lật trời? Luận huyết mạch thuần khiết, mạch của chúng ta còn thuần khiết hơn đám hậu đại tạp huyết các ngươi. Lần này quay lại hành tinh mẹ, chúng ta muốn tìm kiếm những người đã thất lạc năm đó.”
“Tộc Tây Lâm đã trở về.” Gã đầu lĩnh rống to.
Tây Lâm vốn là tên của một quân đoàn. Sau khi đến tinh cầu khác, bọn họ đã lấy Tây Lâm làm tên.
Sở Phong quay đầu phun ra một ngụm máu, nói: “Đám người các ngươi mới là tạp chủng. Đã dám phản bội nơi này mà còn mặt mũi để trở về? Còn nói gì hành tinh mẹ? Cút mẹ mày đi. Năm đó làm ngụy quân, tấn công đồng bào của mình, còn lãnh huyết hơn cả đao phủ. Bây giờ còn có mặt mũi nói đến huyết thống thuần khiết. Sớm muộn gì cũng có ngày ta hủy đi toàn bộ các ngươi.”
Sở Phong chạy trốn qua khắp các nơi bên trong Hoàng Sơn.
Đằng sau, tộc Cơ Giới và hậu nhân quân Lâm Tây không ngừng ngã xuống, bị trận vực ngăn lại, có người chết, có người bị thương nhưng vẫn còn có rất nhiều người đuổi theo.
Phốc phốc phốc...
Trên người Sở Phong xuất hiện mười mấy lỗ máu, là do một cao thủ cường đại của quân Lâm Tây xuyên thủng.
“Như thế nào? Vẫn là Tử Khí Đông Lai Chỉ như cũ thôi.” Một đầu lĩnh quân Lâm Tây cười lạnh. Gã là người đầu tiên thành công vượt giới, đã từng một chỉ xuyên thủng cơ thể Sở Phong ở Đông Hải. Gã còn rất trẻ, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh: “Là lương dân của hành tinh mẹ, là hậu đại, nhưng ngươi lại không học được pháp chỉ này, cũng xứng nói là hậu nhân của hành tinh mẹ với ta? Buồn cười!”
Sở Phong lảo đảo. Hắn một lần nữa kích hoạt một trận vực, sau đó tránh vào rồi trốn đi.
Hắn rất giận, thời gian không chờ hắn. Thời gian hắn tiến hóa không dài, cho nên hắn khao khát sức mạnh cảnh giới cao hơn. Nếu sau trận chiến này mà hắn không chết, hắn sẽ tiến hóa thật nhanh, tìm kiếm tất cả cơ duyên tồn tại trên Trái đất.
“Cà sa đáng chết, chẳng đáng tin cậy gì cả.” Sở Phong muốn vận dụng bí bảo này để giết kẻ địch. Cho dù chết cũng không lỗ, nhưng thời gian làm lạnh của nó lại quá dài.
“Sao?” Trong lúc Sở Phong nguyền rủa, cà sa nắm chặt trong tay hắn rốt cuộc cũng đã phát sáng. Dưới sự thôi động của hắn, nó đã có phản ứng.
Trước kia hắn không dám mặc lên người, bởi vì dưới tình huống trận vực chưa tỉnh lại, hắn lo lắng sẽ bị những công kích kia hủy đi bí bảo.
Sở Phong khoác áo cà sa lên người, lập tức ánh sáng nở rộ. Mặc dù sau lưng thiếu chút nữa bị trường đao bổ nửa, trên người trước sau còn có mười mấy lỗ máu, hắn vẫn mỉm cười, đột nhiên quay người.
“Tạp chủng tộc Tây Lâm, trước trả chút lãi cho ta đi.” Hắn gầm lên, sau đó quay đầu giết trở về.
Sở Phong khoác tấm áo cà sa rồi quay người, mạnh mẽ như một con báo, nhanh chóng vô song, mang theo ánh sáng thẳng đến tên cao thủ tộc Tây Lâm kia.
Mạc Sinh kinh ngạc. Tên thổ dân của hành tinh mẹ còn dám quay đầu quyết đấu với gã? Vừa rồi ngón tay gã phát sáng, để lại mười cái lỗ máu trên người hắn. Nếu không phải trận vực, gã đã giết hắn dễ như trở bàn tay.
Vội vàng truy sát, gã không hiểu rõ về Sở Phong, cũng không biết những trận chiến trước đó của hắn, tất nhiên không biết diệu dụng của tấm áo cà sa kia.
Mạc Sinh mỉm cười đứng im tại chỗ, chuẩn bị ngược sát Sở Phong, nói: “Thú vị thật, chó cùng rứt giậu. Ngươi cho rằng chỉ có một bầu nhiệt huyết thì có thể nghịch thiên?”
Oành!
Sở Phong giết tới, cà sa phát ra sáng màu đỏ tươi, nắm đấm của hắn càng thêm sáng chói, như một vòng mặt trời nhỏ đang tỏa ra nắng.
Mạc Sinh cười nhạt. Đối phương thể hiện vẫn là năng lượng cảnh giới Gông Xiềng, cũng chẳng có gì tăng lên, không nằm ngoài ý muốn.