Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 931 - Chương 947: Cuối Cùng Cũng Xuất Thế (1)

Thánh Khư Chương 947: Cuối cùng cũng xuất thế (1)

Mạc Sinh đứng im tại chỗ, vững như bàn thạch. Cho đến khi Sở Phong đến gần, một chân của gã như lôi điện bộc phát ánh sáng, quất về phía đầu Sở Phong.

Gương mặt Mạc Sinh rất lãnh khốc, bàn chân như thần tiên, dưới tình huống bình thường có thể dễ như trở bàn tay đánh cho đầu của một đối thủ Gông Xiềng nổ tung.

Có thể nói, một kích này tàn nhẫn mà quả quyết. Một đùi đánh xuống, chú định sẽ xuất hiện cảnh tượng huyết dịch và máu văng tung tóe, huyết tinh vô cùng.

Ầm!

Nhưng kết quả sau cùng lại khiến gã biến sắc. Sở Phong vô cùng mạnh mẽ, dùng nắm đấm đánh vào bàn tay của gã. Một luồng ánh sáng bộc phát giữa lòng bàn tay của hắn.

Bàn chân của Mạc Sinh vô cùng đau nhức, khó mà chịu đựng được, xương cốt bị bẻ gãy, máu tươi văng lên. Gã nhịn không được mà kêu lên một tiếng, bay ngược ra ngoài.

“A!”

Mạc Sinh kêu thảm, chân phải giống như bị búa lôi thần đập trúng, rách mướp, xương vụn văng ra ngoài, xem như bị phế.

Kết quả này nằm ngoài dự liệu của gã, khiến cho lông tóc của gã dựng đứng. Lúc này, gã phát hiện mình không cách nào vận dụng được cảnh giới Tiêu Dao, đạo hạnh bản thân rơi xuống cảnh giới Gông Xiềng.

“Giết hắn cho ta.” Trong quá trình rút lui, Mạc Sinh rống to. Cơn đau nhức kịch liệt khiến cho gương mặt của gã vặn vẹo.

Người của tộc Tây Lâm và tộc Cơ Giới chung quanh đều giật mình. Tại sao cục diện lại như vậy?

Vèo vèo vèo...

Tám người của tộc Tây Lâm đứng đằng trước nhất cùng nhau đánh tới Sở Phong.

Lúc này, Sở Phong như giao long hoành không, hoàn toàn không sợ hãi. Hắn nhắm vào Mạc Sinh trước nhất, muốn đánh gã chết đầu tiên.

Trên đường đi, không ai cản nổi Sở Phong. Hắn như long hổ cộng hưởng, uy hiếp bức người. Chỉ một quyền của hắn, trên đường có mấy người bị đánh thành huyết vụ.

Một khắc đến gần Mạc Sinh, bàn chân phải của Mạc Sinh đã bị phế bỏ, mồ hôi chảy ròng ròng, vô cùng kinh ngạc.

“Ngươi... tại sao lại như vậy?”

Gã một lần nữa vận dụng Tử Khí Đông Lai Chỉ. Pháp môn này đã từng lưu lại hơn mười lỗ máu trên người Sở Phong, uy lực kinh người.

Nhưng bây giờ càng không còn cách nào khác khiến Sở Phong bị thương. Nắm đấm của đối phương trực tiếp nện thẳng vào ngón tay của gã, khiến cho sắc mặt của gã trắng bệch. Răng rắc một tiếng, đầu ngón tay bị cắt đứt.

“Không.” Mạc Sinh đau đớn kêu to, sắc mặt trắng bệch. Gã còn rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi mà thôi, vẫn còn tiền đồ xán lạn. Nào ngờ đến chỉ vừa đặt chân lên tinh cầu này đã gặp phải thất bại. Gã còn muốn có được tạo hóa trên hành tinh mẹ nữa mà.

“Chết!”

Sở Phong quát lớn, một quyền đánh ra, bịch một tiếng đánh xuyên Mạc Sinh. Gương mặt trắng bệch mang theo sự sợ hãi, sau đó toàn thân nổ tung.

Mạc Sinh rất mạnh, nhưng dù sao cũng chênh lệch với nhân vật cấp thánh nữ, thần tử, ngăn không được một quyền mạnh nhất của Sở Phong, bị giết chết ngay tại chỗ.

Hậu nhân đời sau của ngụy quân đầu hàng địch trở về, vẫn muốn trấn áp người của hành tinh mẹ, khiến trong lồng ngực Sở Phong như dâng lên ngọn lửa phẫn nộ. Một quyền kia ẩn chứa khí tinh thần của hắn, còn mạnh hơn so với trước đây.

Mạc Sinh là đầu lĩnh của một đội ngũ ba mươi người, hiện tại chết thảm khiến cho không ít người phải giật mình.

“Đừng để hắn chạy thoát.”

Người của tộc Tây Lâm quát lớn, vây giết về phía trước.

Đồng thời, người của tộc Cơ Giới cũng động, cầm chiến đao trong tay chen chúc mà đến, đao quang màu đen lấp lóe.

Bên ngoài cơ thể Sở Phong xuất hiện một cái chuông lớn, cùng với sương mù năng lượng bảo vệ bản thân. Hắn như cầu vồng kinh thiên, ra tay với người dọc đường.

Ầm ầm ầm...

Trong quá trình này, chưởng, quyền, mũi tên tất cả đều đồng loạt đánh úp về phía Sở Phong nhưng đều bị chuông lớn ngăn lại, phát ra tiếng chuông đinh tai nhức óc.

Tất cả công kích đều mất đi hiệu lực, không đánh nổi hắn.

Lúc này, trong tay phải Sở Phong xuất hiện Xử, phát ra ánh sáng vàng óng. Theo hắn huy động, thỉnh thoảng phát ra tiếng tụng kinh hùng vĩ.

Đồng thời, trước Xử còn có một kim thân lão tăng xuất hiện, bộc phát ánh sáng năng lượng.

Ầm ầm ầm...

Cơ thể kim loại cường đại như tộc Cơ Giới cũng không chịu đựng được, bị Xử đập nát. Kim loại bay vùn vụt, một số chiến đao còn nổ tung.

Sở Phong như thương long lao xuống, cứ như vậy mà xử lý xong tám thành viên tộc Cơ Giới, đánh chết sáu tộc nhân tộc Tây Lâm, hung mãnh không thể đỡ.

“Lần này chết cũng không cần bồi thường.” Hắn rốt cuộc cũng xả được cơn giận.

Mắt của người tộc Tây Lâm, tộc Cơ Giới đều đỏ lên. Trước đó, có rất nhiều chiến hạm bị hủy, dẫn đến thương vong rất lớn. Nếu không phải vậy thì bọn họ cũng không cần liều mạng giết chết hắn.

Nhưng Sở Phong không quan tâm những chuyện này. Bởi vì hắn cảm thấy không thoải mái vì không đánh chết được bao nhiêu người.

“Giết!”

Hắn bố trí một trận vực bên trong Hoàng Sơn, như hổ dữ thái cổ xuất hiện, sát khí cuồn cuộn. Hắn không còn bị động như trước, không ngừng xâm nhập vào bầy địch mà chủ động đánh giết.

Trên bình đài Nguyên Thú, tất cả đều giật mình. Bọn họ vốn tưởng rằng sinh mệnh của Sở Phong đã đi đến hồi cuối, sắp sửa bại vong, ai có thể nghĩ đến hắn lại long tinh hổ mãnh như vậy, giết chết rất nhiều đối thủ.

“Bí bảo Phật tộc, Chúng Sinh Bình Đẳng.” Một nhân vật nổi tiếng nói.

Vực ngoại, sắc mặt người phụ trách của tộc Tây Lâm và tộc Cơ Giới đều trở nên lạnh lẽo. Thời gian không dài, chỉ một mình Sở Phong đã giết chết một hơi mười mấy người bọn họ. Điều này thật sự quá mất mặt.

Cuối cùng, Sở Phong một tay giết chết một trăm sáu mươi chín kẻ địch, cả người đầy máu, sau đó bỏ chạy, một lần nữa điều khiển thuyền năm màu đào vong.

Khu vực này có nhiều nơi bị chiến hạm phong tỏa. Hắn sợ ở lâu sẽ bị ngăn ở nơi này. Lúc đó sẽ là trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào.

Lần này hắn trốn đến Thái Sơn, muốn xem có thể xông vào tế đàn hay không. Trong tay hắn có ấn trấn vực, có thể thử một lần.

Nhưng hắn biết hy vọng không lớn lắm. Truy binh quá gần, rất dễ quấy nhiễu hắn. Nếu bị quấy nhiễu bên trong trận vực hùng vĩ, hắn sẽ dễ dàng nổ tung mà chết.

Quả nhiên, hắn vừa mới leo lên núi, truy binh đã giết đến. Sở Phong một phen giết chóc, cuối cùng từ bỏ nơi này.

Sau đó hắn chạy đến núi Long Hổ, xem yêu nữ kia có trở về hay không. Nhưng điều khiến hắn bất đắc dĩ chính là, hắn ở chỗ này kịch chiến cả một hồi cũng chẳng thấy ai xuất hiện.

Trên đỉnh núi Long Hổ, âm thanh kinh khủng phát ra. Chí bảo cất giấu dưới chân núi đang phát sáng, hiển hóa thần uy. Hư ảnh của một con giao long và một con hổ dữ hợp lại cùng nhau, bộc phát đám mây hình nấm màu vàng, giảo sát một số chiến hạm trên bầu trời.

Tiếp theo, Sở Phong lại chạy trốn. Lần này hắn chạy đến núi Himalaya. Hắn chạy đến cổ tháp bên trong tịnh thổ mười dặm. Lúc trước, hắn đạt được phương pháp Đại Lôi Âm là ở đây.

Trong khu di tích này, trận vực lưu lại không hề ít. Sở Phong nhanh chóng khắc xuống nam châm, tiến hành bố trí, toàn diệt đội nhân mã truy sát.

Nhưng hắn cũng rất nhanh mệt mỏi, máu me khắp người, trên người toàn là vết thương, có đến mấy trăm vết.

Bình Luận (0)
Comment