Trên đường núi, vết máu loang lổ, loại địa phương này đúng là không thể thiếu tranh đấu.
Sở Phong leo núi, cũng không đi đường thẳng mà xuyên qua khu rừng. Trên đường đi, cho dù là khu vực vắng vẻ vẫn có không ít chữ viết và tượng Phật khắc trên vách núi hoặc trên bia, đều là bút tích thật, do danh nhân cổ đại lưu lại.
Trong rừng, mãnh thú không ít. Có một số rất hung hãn, dám tấn công thẳng đến hắn.
Ngọn núi vốn đã khổng lồ, bây giờ lại càng rộng lớn kinh người.
“Ừm, trận vực đã khôi phục không ít. Có một số khu vực đã trở nên nguy hiểm.” Sở Phong cau mày.
Đến gần đỉnh núi có một con đường bằng đá, trên đường có một tấm biển có viết ba chữ mạ vàng Nam Thiên Môn thật lớn. Nơi này mây mù rất đậm, giống như bước vào nơi sở tại của thần đình.
Sở Phong cũng không đi con đường này mà vòng qua trèo lên vách núi, cuối cùng cũng đến được gần đỉnh núi Ngọc Hoàng Thái Sơn. Ở đây trống trải vô cùng, lớn không biết bao nhiêu lần so với trước kia.
Mây mù lượn lờ, di tích kiến trúc cổ đại kéo dài liên miên.
Nơi này có không ít sinh vật, có chó ba đầu, tê tê màu bạc ẩn hiện, cũng có nhân loại đang tìm kiếm cơ duyên.
Trên các vách núi, đủ loại dị quả vàng óng đang tỏa ra mùi hương. Dị thú ở đó chém giết, tranh đoạt cơ hội tiến hóa.
Sở Phong không muốn gây chuyện. Hắn muốn im lặng tiến vào bên trong bí cảnh, không muốn kinh động người khác. Bởi vì trong quá trình leo lên tế đàn, một khi bị người khác quấy nhiễu sẽ có phiền phức rất lớn.
Trên núi, mùi huyết tinh quá nồng, rất nhiều nơi đã phát sinh chiến đấu.
Cách đó không xa, một lão nhân quần áo rách rưới, vết máu loang lổ, ngay cả mái tóc muối tiêu cũng dính máu, nằm bên cạnh một tảng đá xanh, bờ môi khô nứt, hai mắt ảm đạm vô thần.
“Nước... cho ta một chút nước. Chàng trai trẻ, xin cứu ta.”
Ông ta rất suy yếu, âm thanh rất nhỏ không thể nghe được, lại còn khàn giọng.
Bên sườn của ông ta có vết thú trảo công kích, xương cốt lộ ra ngoài, máu me đầm đìa. Những chỗ khác cũng giống như thế, trên ngực còn có một thanh đao đang rỉ máu.
Sở Phong cau mày. Trên núi đã phát sinh cuộc chiến kịch liệt. Trên đường đi, hắn nhìn thấy có một số thi thể, mà khu vực này lại càng có không ít người bị thương nằm trên mặt đất.
Hắn bước đến, nhìn người cầu cứu, đương nhiên sẽ không ngồi yên mà không thèm quan tâm.
“Lão nhân gia, đừng lo lắng, sẽ tốt hơn thôi.” Sở Phong ngồi xổm xuống, nhưng sau đó, hắn đột nhiên cầm lấy chuôi đao trên ngực lão nhân, dùng sức ngọ nguậy khiến người này phải kêu thảm.
Phốc.
Trong chớp mắt, Sở Phong rút ra trường đao, vung lên thật mạnh. Bụp, đầu người kia lăn xuống, máu phọt ra ngoài.
“Ngươi đúng là ác độc.” Lão nhân kia trừng to muốn rách cả mí mắt. Trong thời khắc cuối cùng, khi đầu bay ra ngoài, ông ta phát ra tiếng oán hận không cam lòng.
Ầm.
Tiếp theo, cái đầu bị Sở Phong lăng không một đao chém ra, chém thành hai nửa. Sợi dây tinh thần liên đới cũng bị hủy diệt, rốt cuộc không thể sống lại được.
Cùng lúc đó, một số người bị thương không dậy nổi ở chung quanh đều vọt lên, từ suy yếu biến thành long tinh hổ mãnh, ánh mắt người nào cũng như kim đăng, vô cùng khiếp người.
“Chỉ dựa vào một tên cao thủ Tiêu Dao cảnh mà cũng muốn giết ta. Ta vui lòng nhận hết.” Sở Phong bình thản nói.
Đồng thời, hắn lựa chọn vị trí có lợi thích hợp cho chiến đấu.
Vừa rồi, hắn thiếu chút nữa đã bị lừa. Nhưng trực giác của hắn quá kinh người. Phút cuối cùng, hắn cảm thấy không ổn, lập tức ra tay hạ sát. Bằng không, rất có thể sẽ bị lão già kia đánh trọng thương.
Không cần suy nghĩ nhiều, trên người những người này mang theo một số bí bảo kỳ dị, có thể che giấu sát cơ, ở đây phục sát Sở Phong.
Ánh mắt đám người này rất lạnh lẽo. Vừa rồi lão già kia phục sát, đồng nghĩa với việc lão ta cũng sẽ không có kết quả gì tốt, nhưng chết như vậy trước mặt mọi người, vẫn khiến bọn họ nổi giận đùng đùng.
Một cao thủ cảnh giới Tiêu Dao cứ như vậy mà bị giết, thật sự có chút oan uổng. Vẫn còn chưa trải qua chém giết đã bị Sở Phong bêu đầu, khiến cho người ta phải tức giận.
“Làm thịt hắn.”
Đám người kia gầm lên, đồng loạt ra tay. Bọn họ vây quanh nơi này, một tấm lưới lớn từ trên trời giáng xuống, bao phủ Sở Phong bên dưới, ánh sáng lập lòe, tinh quang ẩn hiện.
Khí tức của nó tuyệt đối kinh khủng, khiến cho người ta phải kinh hãi, chẳng khác nào thiên la địa võng bao trùm, muốn giam cầm hắn bên dưới.
Tấm lưới có một luồng sức mạnh rất đáng sợ và ma quái, giam cầm tinh thần của con người, lại còn phóng ra khí kình hình xoắn ốc, muốn xé rách nhục thân người ta.
Vừa mới tiếp xúc, sắc mặt Sở Phong liền thay đổi. Đây là bí cảnh bảo cảnh giới Tiêu Dao siêu cấp, hẳn là binh khí do tu sĩ cấp độ Quan Tưởng sử dụng. Hiện tại đang nhằm vào hắn.
Điều may mắn duy nhất chính là, nơi này không có cao thủ cảnh giới Quan Tưởng. Nghĩ đến, loại nhân vật này muốn tiến vào không gian chủ Trái đất vẫn còn độ khó nhất định.
Ầm.
Sở Phong không chút do dự tế ra Kim Cương Trác. Trước mắt hắn không muốn cướp đoạt bí bảo biến thành của mình. Vì lý do an toàn, vẫn nên phá hủy thì hơn.
Chờ khi nào hắn tiến vào cảnh giới Tiêu Dao, khi đó sẽ là biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay. Lúc đó hắn không cần sợ hãi nữa. Giao thủ với đám người kia, muốn cướp bí bảo còn không phải dễ dàng sao?
Kim Cương Trác phát sáng, dâng lên Thái Dương Hỏa Tinh, đốt cháy tấm lưới trên bầu trời.
“Đáng chết.” Có người tức giận gầm lên.
Thái Dương Hỏa Tinh vừa xuất hiện, tiến hóa giả cấp Quan Tưởng cũng không chịu được. Loại năng lượng cao cấp này ngay cả Kim Thân La Hán cũng có thể bị thiêu chết, chứ đừng nói chi đến bí bảo cấp Quan Tưởng. Dù sao nó cũng là vật chết.
Bốp!
Tấm lưới lấp lánh tinh quang run lên, phát ra tiếng vang kỳ dị. Từng sợi lưới vàng óng vặn vẹo, sau đó không ít cái bị đứt gãy.
Oành.
Bên trên, một tòa tháp đồng thau đánh xuống, khí thế hùng vĩ.
Đây cũng là bí bảo cấp Quan Tưởng. Nếu vừa rồi Sở Phong không đủ quả quyết, sớm tế ra Kim Cương Trác, lúc này hắn sẽ rất bị động và phiền phức.
Bí bảo cấp Quan Tưởng có thể vận dụng đến hai món, trước sau trấn sát. Tấm lưới lớn bị phá mất, nhưng vẫn còn một tòa tháp. Trong tình huống bình thường mà nói, nếu Sở Phong từ dưới tấm lưới vọt lên, vừa lúc sẽ bị tháp đồng thau trấn sát.
Oành.
Thái Dương Hỏa Tinh sôi trào, quét sạch tháp đồng thau, khiến cho nó đỏ lên, sau đó một bộ phận bị nóng chảy.
“A, đáng hận.” Có người phẫn uất kêu to, tim như chảy máu, cuống quýt rút tháp đồng thau lại, nhưng nó đã bị tàn phá. Thái Dương Hỏa Tinh quá mãnh liệt.
Đinh đinh đinh.
Cách đó không xa, tay phải một người vung lên, từng luồng gợn sóng màu xanh bay đến. Đó là chiếc chuông xanh, cũng là bí bảo cấp Quan Tưởng. Lúc này nó đang thể hiện ra uy năng vốn có của nó.
Ban đầu, Sở Phong cảm thấy đầu của hắn đau như muốn nứt ra. Tiếng chuông này có thể phát ra gợn sóng công kích tinh thần người khác.
Cho dù người khống chế chỉ có cảnh giới Tiêu Dao mà không phải cao thủ Quan Tưởng chân chính, nhưng cũng vẫn rất đáng sợ.