“Các vị, thánh tử của các vị là ai vậy?” Sở Phong xoạt một tiếng, giang rộng đôi cánh năng lượng từ trên núi bay xuống, đến bên cạnh Mã vương.
“Thánh tử của chúng ta là Xích Diễm. Còn ngươi là ai? Muốn chặn ngang một cước sao?” Gã đàn ông kia lạnh lùng hỏi.
“Hắn là Sở Phong.” Sau lưng có người nhận ra, trước tiên nhắc nhở. Cho dù bọn họ vừa mới bước ra khỏi tinh lộ, nhưng cũng không phải là lần đầu tiên nghe đến tên Sở Phong.
Thậm chí, chín mươi phần trăm người đều biết dung mạo của Sở Phong, vì vậy đã có người nhận ra đầu tiên.
“Sở Phong, chúng ta chỉ vô ý mạo phạm. Đây là hiểu lầm thôi.” Những người kia trực tiếp nhận thua, không muốn va chạm với Sở Phong. Bởi vì chuyện liên quan đến hắn trong hai ngày qua quá kinh người. Với cấp độ như bọn họ tuyệt không phải là đối thủ.
Ầm ầm ầm...
Sở Phong xuất chưởng đánh bay tất cả. Cả đám đều phun máu, phải giao ra Mã vương.
“Được rồi, bọn họ cũng không giết ta, bỏ qua cho họ đi.” Mã vương nhìn thì bưu hãn, nhưng trong thời khắc mấu chốt lại rất nhân từ.
“Đi thôi.” Sở Phong cũng không để ý. Hắn đối mặt chính là nhân vật cấp thần tử, thánh nữ. Bây giờ hắn chỉ muốn đến Thái Sơn sớm một chút.
Hắn hộ tống Mã vương rời đi. Sau khi đến núi Long Hổ, hắn nhanh chóng đến rước cha mẹ. Trước mắt, bọn họ đang ở Tung Sơn với lão Viên.
Đoạn đường này quả nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cũng may mà hắn đích thân đi, âm thầm nghênh đón. Người của đảo Bồng Lai đã chặn đánh hắn khắp nơi trên đường.
Hiển nhiên, một đám đại yêu khởi hành đến núi Long Hổ, khiến cho đảo Bồng Lai và một số sinh linh vực ngoại ngửi ra được chút hương vị nào đó, đoán ra động thái của Sở Phong và những người có liên quan.
Vì vậy, bọn họ đã chờ trên đường, ôm cây đợi thỏ.
Nhưng đại yêu núi Côn Luân đi quá nhanh, không cho bọn họ cơ hội.
Sở Phong căn dặn lão Viên và cha mẹ của hắn nhất định phải đi vào ban đêm. Hắn sẽ đi đón. Cũng may mà có phòng bị này, không để cho người Bồng Lai đắc thủ.
Oành.
Một lão giả dẫn đội bị Sở Phong hất cà sa, đánh nát giữa không trung, hóa thành một luồng huyết vũ.
“Bồng Lai, các ngươi nhớ kỹ cho ta, không chết không thôi. Vọng tưởng chặn giết cha mẹ của ta, còn nghiêm trọng hơn so với việc giết ta.”
Tổng cộng có sáu bảy người của đảo Bồng Lai, tất cả đều bị Sở Phong đánh nổ, giết sạch sành sanh.
Hắn đưa cha mẹ và lão Viên đến núi Long Hổ xong, sau đó xoay người chạy đến núi Thái Sơn.
Ngày đó, Hoàng Sơn.
“Ta đã học được Thiên Thần Đồ Ma Lục, có lẽ nên sớm tiến vào không gian chủ Trái đất.”
Có người bên trong không gian chồng chất núi Hoàng Sơn tự nhủ. Đây là một người đàn ông, thuộc hạ bên cạnh không nhiều, nhưng khí chất rất bất phàm, không có kẻ yếu.
Rất nhanh, một tin tức từ tinh lộ Hoàng Sơn truyền ra, thần tử Phục Hoang sắp xuất thế. Đây là tin tức mang tính chất bạo tạc.
Bởi vì địa vị của người này quá lớn, có liên quan đến mười tinh cầu vị trí đầu.
Mười vị trí đầu được cố định từ xưa, ai mà không kính sợ?
Phương pháp hô hấp Thiên Thần trấn áp các phương pháp khác. Đây là phương pháp hô hấp thần cấp, được xếp vào một trong mười vị trí đầu tiên.
Thiên Thần Đồ Ma Lục là biến chủng, chính là căn cứ vào phương pháp hô hấp Thiên Thần mà có, uy năng đáng sợ vô biên. Thần tử Phục Hoang tuyệt đối là một nhân vật đáng sợ, chấn động các tinh lộ, khiến cho tất cả mọi người phải kiêng kỵ.
Hắn ta muốn xuất quan, sớm đặt chân vào Trái đất.
Với cấp độ tiến hóa của hắn ta mà nói, hiện tại còn quá sớm, không thể thuận lợi vượt quan mới đúng. Chẳng lẽ hắn ta không chờ đợi nổi?
Ngày đó, có tin tức nói rằng, Phục Hoang nhìn thấy một di tích nào đó ở Trái đất, ở đó có tạo hóa sắp xuất thế.
Cũng có người nói, tổ tiên của hắn ta từng bị Yêu Yêu trấn áp. Hắn ta muốn mau chóng tiến vào Trái đất là vì muốn trấn sát Sở Phong.
“A, kiếm động tinh không mười năm. Ta cũng nên tiến vào tinh cầu này.”
Cùng ngày, một vị hoàng nữ của một hoàng triều đặt chân lên Trái đất, một lần nữa dẫn phát kịch chấn. Bởi vì không nói đến thân thế của nàng ta, mà ngay cả sư môn của nàng rất đáng sợ, có liên quan đến mười vị trí đầu tiên.
Thần tử, thánh nữ các lộ đã nhao nhao lên đường, khi va chạm nhau nhất định sẽ phát ra ánh lửa sáng chói. Đây là một trận đại thế đột nhiên đến.
…
Thái Sơn được cho là khởi nguồn của mặt trời, là nơi thai nghén của vạn vật, sớm là cái nôi quan trọng của thời đại viễn cổ và nền văn hóa phương Đông.
Trong Sử Ký Tập Giải có ghi: “Trời cao không thể với tới. Bên trong Thái Sơn có lập phong thiện mà tế, đến gần thần linh.”
Từ thượng cổ đến nay, đế vương lịch đại đã từng nhiều lần tế tự ở đây.
Sở Phong đến gần Thái Sơn, nhìn từ xa vô cùng hùng vĩ, khí thế.
Thái Sơn so với trước kia càng thêm bao la hơn. Toàn cầu tiến hóa, danh sơn khôi phục. Sau nhiều lần dị biến, nó đã cao đến mấy vạn mét.
Ngọn núi giống như một con thánh thú đang ngủ say, vắt ngang nơi này, tràn ngập uy áp, mây mù vờn quanh, chèn ép người ta muốn ngạt thở.
Nó to hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, nguy nga mà bàng bạc, giống như một bức tường thần thánh ngăn cách trời xanh và nhân gian. Phía trên ngọn núi là thần quốc, phía dưới ngọn núi là nhân gian.
Lúc trước Sở Phong còn yếu ớt, nhìn cung chủ cung Ngọc Hư và Khổng Tước Vương đại chiến ở đây, kinh động giống như gặp người trời. Bây giờ hắn lại đến, nhưng lại muốn dựa vào Phong Thiện Chi Địa để tiến quân lên lĩnh vực cao hơn.
Trên núi, cổ thụ tế nhật, dây leo uốn lượn.
Một loạt cây tùng theo gió núi thổi qua, phát ra tiếng vang mãnh liệt như tiếng sóng.
Ngọn núi này thật sự quá lớn. Có người từng nói núi lớn không gì sánh bằng, lịch sử cổ xưa không gì sánh bằng là có đạo lý riêng.
Sau khi thiên địa biến dị, nơi này đã hoàn toàn khác biệt, dần dần lộ ra chân dung của nó.
Ngọn núi cũng không yên tĩnh. Cứ cách vài chục mét lại có mãnh cầm xoay quanh, có hung thú to như ngọn núi ẩn hiện, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm gừ kinh tâm động phách.
“Grao!”
Một tiếng rống to, một con voi lớn đẫm máu đang ra sức giãy dụa. Nó đang bị một con rắn lớn to bằng xe lửa màu đen quấn quanh, từ từ nuốt vào.
Lúc này, tiếng chim kêu điếc tai, khiến khí huyết người ta phải sôi trào. Trên bầu trời, một con chim lớn màu đỏ dài gần hai trăm mét giương cánh bay lượn, đột nhiên lao xuống, móng vuốt sắc bén quắp lấy con rắn lớn, còn mỏ chim thì mổ con voi lớn, giết chết cả hai, sau đó mang theo bọn chúng vọt lên không, bay vào sâu trong núi lớn.
Giữa không trung, một luồng máu lớn vẩy xuống.
Sắc mặt Sở Phong ngưng lại. Bên trong không gian chồng chất, hung cầm mãnh thú đang chờ thoát khỏi trói buộc đã ra đến rồi sao? Có thể hoạt động chung quanh Thái Sơn?
Chỗ sâu trong danh sơn, không chỉ có tinh lộ mà còn có rất nhiều cự thú thời tiền sử bị vây bên trong không gian thứ nguyên, vẫn luôn muốn tránh ra.
Hiện tại, những ngọn danh sơn đã hóa thành khu vực nguyên thủy, xuất hiện hoàn cảnh sinh tồn mà tiên dân viễn cổ trước đó đã đối mặt.
Ngoài ra còn có một số sinh vật hình người đang leo núi, có tiến hóa giả bản thổ, cũng có sinh linh vực ngoại. Tất cả đều biết Phong Thiện Chi Địa có tạo hóa, mỗi ngày đều có người đến tìm cơ duyên.