Ầm ầm ầm!
Mặt đất nổ tung. Khi Sở Phong ra tay, nam châm phát sáng, có cái chui vào lòng đất, có cái lơ lửng giữa không trung, cải biến trận vực vùng đất này.
Đột nhiên, một cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng hắn. Hắn đột nhiên quay người, sau đó lông tóc dựng đứng.
Một sợi dây xích ánh sáng dùng tốc độ nhanh hơn tốc độ âm thanh đang lao đến, giống như một tia lửa oanh kích. Nếu không phải hắn phản ứng nhanh, toàn bộ phần lưng của hắn sẽ trở thành bia ngắm, bị người ta đánh nổ.
Ầm!
Sở Phong vội vã lấy ra Kim Cương Trác, dùng chuông lớn hộ thể.
Tiếng nổ cực lớn, năng lượng dâng lên. Một gã thanh niên tóc đỏ hoành không bay đến, dùng nắm đấm đập mạnh, suýt chút nữa đã đánh xuyên qua cái chuông lớn.
Thân hình Sở Phong kịch chấn, huy động Xử đập về phía trước.
Ánh mắt gã thanh niên tóc đỏ như điện, kiệt ngạo bất tuần, mang theo dã tính tránh được Xử, sau đó tấn công về phía trước. Sở Phong dùng tay trái thi triển quyền ấn nghênh kích.
Phịch một tiếng, giữa hai bên bộc phát một luồng ánh sáng chói mắt, sau đó giao thoa nhau.
Chu Vũ Tước là thánh tử tộc Âm Tước bước ra từ chỗ sâu núi Chung Nam. Nếu là người khác, nhất định đã bị y đắc thủ, một quyền đánh chết.
Y quá nhanh, giương đôi cánh chim màu đỏ, giống như một con thần cầm hoành không, nhưng vẫn duy trì hình người. Mái tóc dài rối tung, ánh mắt lãnh khốc, nhìn qua giống như một cao thủ siêu cấp không dễ chọc.
Người Bồng Lai giật mình. Đây chính là một vị thánh tử, hậu nhân của Á thánh Âm Cửu Tước hung ác trong đội ngũ kỵ sĩ Tinh Không ngày xưa, thế mà lại không giết chết được Sở Phong.
Theo bọn họ nghĩ, tập sát vừa rồi rất hoàn mỹ, lẽ ra đã tuyệt sát được Sở Phong, đánh hắn nổ tung ngay tại chỗ mới đúng.
Lúc này, từ sâu trong tinh hải, rất nhiều người trên bình đài Nguyên Thú hét lên kinh ngạc. Một vị thánh tử âm thầm xuất kích nhưng vẫn không giết chết được Sở Phong.
Mọi người ý thức được, chàng thanh niên mà Yêu Yêu Thành Tiên che chở quả nhiên có chỗ bất phàm.
“Đúng là có chút môn đạo, khó trách dám nhiều lần là địch với Bồng Lai chúng ta. Nhưng hôm nay ngươi phải chết. Dưới sự săn giết của các thánh tử, thánh nữ, ta xem ngươi nghịch thiên như thế nào.”
Hoàng y của một cô gái bay phấp phới. Nàng ta rơi xuống chỗ đám người Bồng Lai, tướng mạo không tầm thường, rất có vài phần tư sắc, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo: ‘Mặc dù huynh trưởng Trần Thịnh của ta không làm được chuyện gì, nhưng cũng không đến phiên ngươi giết.”
Nàng là em gái Trần Thịnh, tiến hóa giả cảnh giới Tiêu Dao, tên Trần Dung.
Sở Phong không thèm lên tiếng, cũng chẳng quan tâm. Người của đảo Bồng Lai quá tự cao, luôn cảm thấy mình là chủ nhân của Trái đất, không thích bị người khác khiêu chiến.
Oành!
Bỗng dưng thiên địa giống như nổ tung, âm thanh quá kịch liệt, đinh tai nhức óc. Năng lượng đặc biệt tiên vụ cũng vì thế mà xuất hiện.
Cơ thể của Sở Phong một lần nữa kéo căng, dùng tốc độ siêu thanh để tập kích. Chờ nghe được âm thanh thì đã trễ. Cơ thể của hắn đã sớm dự cảm được, đột nhiên quay người nghênh kích đại địch.
Đó là một gã đàn ông đứng bên trong sương mù, ánh mắt như lưỡi đao bức người, mang theo sự cừu hận, còn có nộ diễm, muốn oanh sát Sở Phong, hận không thể một quyền đánh nổ hắn.
Ầm ầm ầm...
Cả hai liên tiếp va chạm, bộc phát ánh sáng chói mắt, đồng thời cánh hoa màu đen nở rộ, đó là hình thức năng lượng biểu hiện được người ta lợi dụng.
Oành!
Cuối cùng, bọn họ tách ra, tiến hành giao thoa.
Vừa nãy, hai người va chạm nhau không dưới mấy chục lần, tất cả đều phát sinh chỉ trong một khắc. Sở Phong xoay tròn Xử, phát ra chùm sáng kinh khủng.
Trong tay người kia cũng có binh khí, là một chiếc cốc bạc sáng loáng, tràn ngập năng lượng nồng đậm không kém gì Xử. Vừa rồi y hận không đánh chết được Sở Phong.
“Là ngươi.”
Sở Phong nhận ra là ai, khó trách y lại hung ác như thế, vừa xuất hiện đã muốn mạng của hắn, ra tay bá đạo như mưa to gió lớn.
Đây chính là thánh tử Vũ Văn Phong bước ra từ Lư Sơn.
Ngày đó, Sở Phong đã giết chết rất nhiều người được xem là bồi dưỡng của kỵ sĩ Tinh Không, đồng thời còn giết luôn thị nữ thiên nga của Vũ Văn Phong là tiên tử Bạch Thanh ở chỗ sâu trong Lư Sơn.
Thù này không cách nào hóa giải. Một khi Vũ Văn Phong thoát khốn, tất nhiên sẽ chạy đến giết hắn.
Những người có mặt đều lộ ra vẻ kinh sợ. Mặc dù bọn họ biết Sở Phong không yếu, nhưng không nghĩ đến dưới tác dụng của trận vực cà sa Phật tộc, hắn có thể chịu đựng được hai đại thánh tử tập kích.
“Chư vị còn chờ cái gì nữa, cùng nhau săn hắn thôi. Thiên hạ giết Sở, nay ông trời cũng không dung được mạng sống hắn.” Trần Dung của Trần gia Bồng Lai lên tiếng, muốn liên hợp với mọi người cùng nhau giết Sở Phong.
Lúc này, một số bóng người xuất hiện gần đó, đứng tại những vị trí khác nhau trên đỉnh núi Thái Sơn, ngăn chặn tất cả đường lui của Sở Phong, phòng ngừa hắn bỏ chạy.
Trong bọn họ có nam có nữ, năng lượng quanh thân nồng đậm, không hề yếu hơn Vũ Văn Phong, hiển nhiên đều là nhân vật thần tử, thánh nữ.
“Ta và các ngươi có thù sao?” Sở Phong lạnh lùng hỏi.
“Cẩn tuân pháp chỉ nữ thánh đến giết ngươi.” Một cô gái lạnh lẽo đáp lại.
Cô gái này mặc chiếc váy màu tím, tuổi tác nhìn không lớn, khoảng hơn hai mươi, tư thái rất cao, cầm trong tay một thanh binh khí hạng nặng, đại kích.
Đồng thời, nàng ta cũng tự báo danh tính của mình, Lý Phượng, đến từ tinh cầu Nhu Phong.
“Tuân pháp chỉ thánh nhân đến siêu độ cho ngươi.” Một gã thanh niên tóc ngắn, thân hình cường tráng, giống như kim cương trừng mắt của Phật tộc, làn da màu vàng đất, tráng kiện hữu lực. Gã cũng tự báo danh tính của mình, Viên Khôn.
Trên thực tế, gã là một vượn kim cương, là thánh tử trong tộc.
“Tử Loan.” Một cô gái báo tên, là dị cầm hóa hình hư hư thực thực, khí tức vô cùng cường thịnh.
“Liệt Sơn.” Một gã thanh niên tóc trắng lạnh như băng lên tiếng, hàm răng trắng hếu.
Sở Phong vận dụng Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn ra được bản thể của hắn ta, là một con tê tê tuyết trắng.
“Triển Hạc.”
“Bạch Lăng.”
Lại có một nam một nữ tuần tự lên tiếng.
Nếu tính luôn cả Chu Vũ Tước, Vũ Văn Phong, trước mắt đã có tám vị thánh tử, thánh nữ hiện thân, đằng sau bọn họ còn có thuộc hạ của riêng mình.
Đỉnh Thái Sơn, một mảnh đen kịt, bầu không khí khẩn trương vô cùng.
Những người này đều tuân theo pháp chỉ thánh nhân đến đây, muốn giết Sở Phong.
“Thánh nhân vực ngoại, các ngươi chán sống rồi à?” Sở Phong ngẩng đầu nhìn thẳng vực ngoại, quả nhiên chẳng kiêng nể vì cả, cứ như vậy mà lên tiếng.
Tất cả mọi người đều biến sắc. Hắn quả thật là cuồng đồ trước nay chưa từng có.
Ai dám nói như vậy với thánh nhân? Nhưng hắn cứ như vậy mà trách cứ.
“Trong tương lai ta sẽ giết sạch toàn bộ các ngươi.” Sở Phong lên tiếng. Hắn biết đằng sau còn có bóng người Quân Đà, Vũ Văn Phong, Âm Cửu Tước.
Có nhiều thánh tử, thánh nữ đuổi theo hắn, còn thêm Trần Dung Bồng Lai dẫn thêm một đám cao thủ, đây quả thật là tuyệt sát.
Trên bình đài Nguyên Thú, không khí đại loạn.
Sở Phong trách cứ thánh nhân như thế, rất nhiều tiến hóa giả phải kinh ngạc. Cho dù ngày thường, người kiêu căng cũng không dám như thế, đều có lòng kính sợ đối với thánh nhân.