“Cái tên cuồng đồ này, ngươi dám làm nhục thánh nhân, hẳn phải chết.”
“Đúng là không biết trời cao đất rộng.”
“Ngu xuẩn, điên cuồng như thế, ngươi sẽ càng chết nhanh hơn.”
Các thánh tử, thánh nữ cùng nhau quát lớn.
Sở Phong bình tĩnh nói: “Có chuyện lớn gì sao? Hôm nay, nếu ta giết sạch các ngươi, càn quét hết thảy, thánh nhân hiệu lệnh các ngươi đến giết ta sẽ có cảm nhận gì, da mặt có đau không?”
“Sở Phong, ngươi đang ngại mình chết chậm sao? Haha, rất tốt, ta muốn nhìn xem lúc ngươi nằm dưới chân chúng ta, phải chăng còn mạnh miệng như vậy nữa không?” Tiểu thư Trần Dung của Bồng Lai dẫn đầu ép tới đằng trước.
Chu Vũ Tước cất bước, mái tóc đỏ rối tung, thân hình tráng kiện. Y nở nụ cười rét lạnh, nói: “Tuyệt Đại Yêu Tiên đã bị trấn phong, không bước ra khỏi núi Long Hổ một bước. Không ai có thể cứu được ngươi.”
“Đúng là gà đất chó sành. Giết đám người các ngươi còn cần tỷ tỷ của ta ra tay? Ta sẽ quét ngang đám người các ngươi, để nhìn xem da mặt thánh nhân vực ngoại có đau không. Ai dám đưa tay, đưa nanh vuốt ra phái các ngươi đến, ta sẽ chặt gãy toàn bộ.”
Lời này của Sở Phong khiến cho bình đài Nguyên Thú chìm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi. Bọn họ thán phục sự cuồng ngôn của Sở Phong, dám khiêu chiến thánh nhân.
“Sau trận chiến này, nếu hắn còn sống, bình đài Nguyên Thú sẽ giúp hắn đăng ký một tài khoản vàng, mời hắn vào ở.” Nội bộ Nguyên Thú có người đưa ra quyết định.
“Đúng là tùy tiện.” Trên đỉnh núi Thái Sơn, một đám người bức bách muốn săn giết Sở Phong.
“Giết toàn bộ các ngươi, đến lúc đó sẽ viết tên ta trên bức tranh vô địch cảnh giới Tiêu Dao.”
Người trên bình đài Nguyên Thú giật mình, tiến hóa giả đến từ các tinh cầu khác nhau đều bị ngôn luận của hắn làm kinh hãi không nhẹ, thật nhiều năm chưa nhìn thấy người nào như vậy, dám quát vào mặt Thánh Nhân, lớn tiếng muốn chém hậu đại của bọn họ, hắn tuyệt đối là một cuồng nhân.
Về phần trên đỉnh núi Thái Sơn, ánh mắt đám người kia càng sáng bừng hơn, họ tức giận không nhẹ, Thánh Tử, Thánh Nữ đến từ các tinh cầu sinh mệnh khác biệt muốn săn bắn hắn, thế mà lại bị khinh thường như vậy.
"Trong các ngươi, không có người nào chống lại được mười chiêu của ta cả!" Sở Phong mở miệng lần nữa, loại cuồng ngôn này vừa xuất hiện, cả đám Thánh Tử, Thánh Nữ trực tiếp muốn nổ tung.
Bọn hắn họ là nhân vật danh chấn một phương, ai dám khinh thường như thế?
Trước thời điểm này, bọn họ đều là dạng đại nhân vật cao ngạo cùng thời trên tinh cầu của bản thân mình, một mình cũng có thể tiêu diệt hàng loạt đối thủ.
Hiện tại bọn họ cùng săn bắn một người, lại nghe thấy cách nói như thế này!
"Oanh!"
Một ráng đỏ ngút trời, đó là Chu Vũ Tước, Thánh Tử của nhất mạch Âm Tước, gã không che giấu chút nào mà nở rộ lên ánh sáng năng lượng, chuẩn bị giết chết Sở Phong.
"Ngao. . ." Một tiếng bạo rống, một con thú lông ngắn như Nộ Mục Kim Cương Viên Khôn hiện ra bản thể, hóa thành một con Kim Cương Viên màu vàng nhạt, có một khí thế đáng sợ cái thế như dời non lấp bể. Ở chung quanh, đá tảng bay lên lơ lửng, đại thụ che trời bị nhổ đến tận gốc, cảnh tượng hết sức khiếp người.
Liệt Sơn tóc trắng nhếch khóe miệng lên một nụ cười tàn nhẫn, phía sau hắn ta hiển hiện lên thể năng lượng, một con tê tê màu bạc vô cùng to lớn đang gầm thét, răng nhanh sáng như tuyết mà lạnh lẽo y như lưỡi kiếm sắc bén.
Thánh Nữ Lý Phượng đến từ tinh cầu Nhu Phong, tư thái thẳng tắp, cao hơn cả đàn ông con trai đang cầm trong tay một cây đại kích, thân bên ngoài tuôn ta ánh hào quang năng lượng nồng đậm, hai mắt như kim đăng, trông hết sức sắc bén, đất đá chung quanh đều bị nổ nát vụn!
Quanh thân Vũ Văn Phong Thánh Tử Bách Hóa còn xuất hiện từng cụm từng cụm lốc xoáy năng lượng màu đen tuyền, có khả năng cắn nuốt, hấp thu tất cả khí cơ sinh mệnh ở phụ cận, các loại cỏ cây nhanh chóng khô héo.
11w
Thừa số năng lượng chung quanh Tử Loan, Triển Hạc, Bạch Lăng sôi trào, như là ba vầng thái dương với sắc thái khác biệt nhau bỗng hiển hiện, bắn ra sát khí nồng đậm!
"Tới đi, diệt tất cả bọn các ngươi, đều yếu muốn phát bệnh, không đủ làm ai sợ!" Sở Phong lại miệng phun cuồng ngữ lần nữa, chỉ vào đám người, quát: "Không phục à, không tin thì đi ra một người thử trước xem, ta tự trói lại một cánh tay, một tay cũng diệt được các ngươi."
Lúc này, đừng nói người ở hiện trường, cho dù là tất cả mọi người trên bình đài Nguyên Thú cũng cảm thấy, hắn nói phét quá mức rồi, khẳng định sẽ tan xác cả ra, kết cục sẽ thảm cực kỳ.
Trên đỉnh núi Thái Sơn, tùy tùng của những Thánh Tử, Thánh Nữ này đen nghìn nghịt đổ bộ khắp nơi, nhân số đông đảo, chúng sôi trào ngay tại chỗ, la hét ầm ĩ muốn lao thẳng qua.
"Ta qua!"
Chu Vũ Tước xua tay, bảo đám người đừng lộn xộn, đối mặt loại cuồng đồ này, gã ta cảm thấy tốt nhất một quyền đánh nát nửa người hắn, sau đó giẫm đạp hắn dưới lòng bàn chân, nhìn hắn còn phát cuồng thế nào nữa!
Trên thực tế, những Thần Tử, Thánh Nữ khác cũng có suy nghĩ thế này, mặc dù hận không thể lập tức tru sát Sở Phong, nhưng lại không muốn hắn kiêu ngạo đến mức bay lên trời như vậy, họ đều hi vọng phải hung hăng đánh bại hắn trước, làm tan nát sự tự tin của hắn, khiến hắn tràn ngập cảm giác thất bại.
Bọn họ là ai, là truyền nhân kiệt xuất nhất của các chủng tộc cường thế, tổ tiên vượt qua khỏi Á Thánh, Thánh Nhân, sao có thể để một thổ dân làm quá và càn quấy như thế?
Theo cách nghĩ của bọn họ, nếu thật sự cùng tiến lên, trong nháy mắt đã đánh chết hắn, đều cảm thấy là sỉ nhục, chỉ có một người đi ra, một bàn tay chụp chết cuồng đồ này, mới có thể khiến cho lòng họ vui sướng.
"Tới đi, tốc chiến tốc thắng, một ngón tay thôi cũng đủ điểm chết ngươi!" Sở Phong hất cằm lên, mang dáng vẻ như trời là lão đại, đất là lão nhị, ta đích thị là lão tam.
"Nhớ kỹ, ta gọi Chu Vũ Tước, hậu nhân của kỵ sĩ Tinh Không Âm Cửu Tước, năm đó tổ thượng của ta đã từng hành hạ tổ tiên của ngươi đến chết, hôm nay ta cũng muốn làm điều tương tự với ngươi!"
"Ngươi nói nhảm nhiều quá, một con chim sẻ núi bé xíu mà thôi, trực tiếp chụp chết là được rồi, trong vòng ba chiêu đánh chết ngươi, quay lại đây nhận lấy cái chết đi!" Sở Phong làm ra vẻ khinh miệt, quát lớn.
Mọi người đều không còn gì để nói, không phải ngươi đứng đó liều mạng mà nói năng ta đây sao? Tư thái kiêu căng ấy, đều hận không thể một bàn tay nghiền chết Thánh Nhân.
"Oanh!"
Toàn thân Chu Vũ Tước dâng trào ánh hào quang đỏ thắm, bất kể là thất khiếu hay các lỗ chân lông, đều có ánh lửa đang khuấy động, tuôn trào ra, hai mắt y đầy rét lạnh, mái tóc đỏ bay múa, hóa thành một ánh điện màu máu tươi, phóng về phía Sở Phong với tốc độ cực nhanh.
Sở Phong cảm thấy, quạt đã thổi lửa lên đủ mạnh rồi, giá trị thù hận đã được kéo đến maximun, nên hành động thôi.
Hắn nghênh chiến Chu Vũ Tước, chuông lớn bên ngoài cơ thể vang lên dữ dội, kèm theo đó là làn sương trắng, giống như Hỗn Độn Chung đã khôi phục, rung động ra thứ năng lượng đáng sợ, hắn siết chặt nắm tay tung đòn về phía đối thủ.