"Keng keng keng. . ."
Cả hai cấp tốc giao thủ, quả thật đang thật sự xung đột trực diện, họ liều mạng tranh đấu, hấp dẫn tâm thần của mọi người nơi đây.
Bất kể nhìn thế nào đi nữa thì đám người cũng phải thừa nhận, cái tên này quả thật là bất phàm, có thể chống đỡ được lửa giận của một vị Thánh Tử, cùng lao vào trận tử chiến.
Đông!
Một tiếng vang thật lớn cuối cùng, thừa số năng lượng giữa hai bên không chỉ nồng đậm gấp mấy chục lần, nó bộc phát ra chùm sáng chói mắt, các loại hoa sen vàng, chuỗi ngọc đều đồng thời hiển hiện, cảnh tượng quá kinh khủng.
Đó là thủ đoạn của Chu Vũ Tước, đang kích động năng lượng thể cao đô, muốn diệt tuyệt Sở Phong.
Giữa hai người có chùm ánh sáng chói lòa, như là núi lửa liên miên đang bộc phát, dung nham đáng sợ tung lên cao tới mấy trăm thước trên không, sông dung nham tàn phá bừa bãi khắp nơi, dị thường khiếp người.
Trong nháy mắt, bọn họ giao thoa mà qua, mỗi người tự động phóng tới một phương hướng khác nhau.
Cái này coi như là lần đầu va chạm, cũng không thể đánh chết đối phương một cách hữu hiệu.
"Lại đến đi, lần này nhất định sẽ diệt được gà con lông đỏ nhà ngươi!" Lúc Sở Phong lao ra thì có quát lớn như vậy, xưng sẽ Âm Tước có được một phần huyết thống Chu Tước là con gà con, cũng chỉ có hắn dám nói ra lời như thế.
Chu Vũ Tước phẫn nộ, sau khi lao ra rất xa, hắn đột nhiên dừng lại, sau đó bỗng quay phắt người lại, chuẩn bị dùng hết thảy con át chủ bài, khi lại đụng độ lần thứ hai thì sẽ trực tiếp giết chết hắn, cũng không tiếp tục cho hắn cơ hội mở miệng.
Sau đó, cũng. . . Không có sau đó!
Bởi vì, sau khi Sở Phong lao ra, căn bản cũng không quay trở về, lưng hắn vươn ra một đôi cánh ánh sáng năng lượng màu xanh lam, sau khi nó giang ra thì không khí nổ lớn, hắn cắm đầu đánh về hướng bí cảnh Thái Sơn.
Lúc này, hắn đạt tới vận tốc tối thiểu gấp mười hai lần tốc độ âm thanh, tiếng nổ âm thanh thật đáng sợ, không khí chung quanh tan vỡ, sương trắng chấn động, bởi vậy tạo ra được một tiên cảnh có mây mù đang cuồn cuộn.
Mọi người đều đang chờ đợi, muốn nhìn cuộc đại quyết chiến tiếp đó của hắn và Chu Vũ Tước, những Thần Tử, Thánh Nữ này đều hi vọng hậu nhân Âm Cửu Tước phát lực, trực tiếp đánh cho Sở Phong tàn phế, một cước giẫm dưới lòng bàn chân, nhìn hắn lại phách lối như thế nữa!
Ngay lúc này, ngay lúc hắn bỏ chạy, Sở Phong vẫn còn hét lớn, muốn giết Chu Vũ Tước, lật tay tiêu diệt con gà con lông đỏ, làm tê liệt tất cả mọi người.
Nhưng hành động chân thực của hắn lại làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy trơ trẽn, chạy thật sự quá nhanh, giắt chân lên cổ trốn thẳng một mạch, trực tiếp đã không còn bóng dáng, rời khỏi chiến trường!
"Quá vô sỉ, cư nhiên không đánh mà chạy, khua môi múa mép nhiều như vậy, chính là vì giờ khắc này, làm cho tất cả mọi người đều lơi lỏng? !"
"Ai u, da mặt cái tên này dày đến mức nào chứ, hắn nói có thể một tay diệt chúng địch, chính là như vậy sao? Làm người. . . Thật đúng là vô địch, mặt dày vô đối!"
Trên bình đài Nguyên Thú, mọi người đều bạo động, họ được mở rộng tầm mắt, còn tưởng rằng đây là một ngoan nhân thà bị gãy chứ không chịu cong, đối mặt sinh tử tuyệt cảnh muốn xả thân chiến đấu một trận.
Kết quả, tất cả mọi người đều đoán sai, cái tên này nói hết lời hung ác thách thức, ngang ngược càn rỡ, chính là vì giờ khắc này, làm tê liệt đám người bọn họ để tiến hành phá vây.
"Ngươi đi không được!"
Trên đỉnh núi Thái Sơn có người quát lớn, chính là Viên Khôn của bộ tộc Kim Cương Viên, hắn hóa thành bản thể, thân hình cao lớn, miệng rộng đầy răng nanh, da lông toàn thân tỏa ra ánh hào quang vàng kim, tiến hành chặn đánh.
Bởi vì, mỗi một phương hướng đều có Thánh Tử, Thánh Nữ vây khốn nơi đây, dù là Viên Khôn nhất thời chủ quan, nhưng bây giờ còn có thể kịp thời cản trở một chút.
Coong!
Nhưng mà, chờ đợi y là một cái chuông lớn năng lượng, vách chuông màu vàng kim, không có gì khác biệt so với chân thực, cũng tràn ngập sương mù đáng sợ, bay thẳng qua.
Sở Phong bất chấp tất cả, lấy Kim Chung Tráo ra bên ngoài cơ thể, nó là năng lượng thuần túy, đánh tới chỗ của Viên Khôn, sau đó để cho cái chuông lớn nổ tung.
Đây là một thủ đoạn tuyệt sát, ai muốn lấy cứng chọi cứng cũng gặp phải không may.
"A. . ." Viên Khôn kêu lên quái dị, trong quá trình song phương tới gần, y cảm nhận được năng lượng của bản thân hạ xuống, bị kéo đến ngang hàng với cấp bậc của Sở Phong, hiện tại thân chuông bộc phát, khiến da lông màu vàng toàn thân y dựng thẳng cả lên.
Oanh!
Cứ như vòm trời bị nổ tung, đá tảng phụ cận bị nóng chảy, cỏ cây thành tro, năng lượng như biển dung nham vỡ đê, sóng lớn cuốn quét vào bờ.
Viên Khôn lui tránh, y không phải không muốn ngăn Sở Phong lại, nhưng bản thân bị thân chuông nổ tung làm trùng kích toàn thân rách rưới ngay, thời khắc mấu chốt hắn né qua, tránh thoát.
Phía trước, một vài tùy tùng của hắn kêu thảm, tối thiểu có tám kẻ bị nổ tung thành từng cụm từng cụm sương máu, mà Sở Phong thì nhân cơ hội này mà vọt qua.
Sở Phong rất hài lòng, lao thẳng một mạch hướng về bí cảnh Thái Sơn.
Trong những người này, kẻ có tốc độ nhanh nhất hẳn là Chu Vũ Tước, bởi vì có huyết thống của Chu Tước, nhưng vừa rồi y giao thoa lướt qua Sở Phong, mỗi người vừa vặn phóng tới phương hướng tương phản, hiện tại quay người, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi xa.
"Đồ hèn nhát, chạy về ngay!" Chu Vũ Tước truy sát.
Lúc này, bọn người Vũ Văn Phong, Tử Loan, Liệt Sơn, Viên Khôn và Trần Dung đảo Bồng Lai đều rét lạnh đôi mắt, truy kích thẳng theo sau, muốn tiêu diệt Sở Phong.
Bọn họ cho rằng, người này quá vô sỉ, trước đó cứ lộ ra tư thái khí thế thôn tín cả sơn hà, duy ngã độc tôn, kết quả mới giao thủ một cái đã bỏ chạy, thật sự là đủ vô liêm sỉ mà!
"Hèn nhát, ngươi không phải muốn quyết chiến sao? Lăn ra nhận lấy cái chết, ta đưa tay là có thể đánh chết ngươi!" Chu Vũ Tước dùng sức mạnh tinh thần mà gào thét.
Bởi vì, y biết, sóng âm chân chính đã vô tác dụng, nó không nhanh được bằng Sở Phong, trong nhất thời hắn sẽ không nghe được.
"Ngươi coi lão tử là ngốc à, các ngươi đều tiến hóa đến cấp Quan Tưởng, nắm giữ các loại năng lượng thể, tạo dựng Đạo của chính mình, lĩnh ngộ các loại ý cảnh tiến hóa hơn ta nhiều, hiện tại kêu ta quyết chiến với các ngươi, phắn con mẹ ngươi đi, chờ một hồi ta đột phá xong, lại diệt hết toàn bộ các ngươi!" Sở Phong đáp lại.
Hắn dù rất tự tin, gan lớn kinh người, thế nhưng không muốn rơi vào bị động, bị người ta săn bắn.
Củng như lời hắn nói vậy, cấp độ tiến hóa của hắn không cao, dù kéo những người này đến cùng một cấp độ với hắn, trình độ năng lượng cũng sát sao, nhưng dù sao bọn Thánh Tử, Thánh Nữ này đều từng lĩnh ngộ nhiều thứ có ý cảnh cao, vẫn chiếm cứ ưu thế hơn hắn như cũ.
Sở Phong nhớ rõ lúc hàng phục Lê Lâm phí hết bao nhiêu sức lực, lúc ấy hắn còn thiếu chút nữa đã lật thuyền, loại Thánh Tử, Thánh Nữ này tới một tên hai tên hắn còn có thể chiến đấu, một đám vây công như thế, lấy đạo hạnh cảnh giới Gông Xiềng của hắn, chắc chắn sẽ chết rất thảm.