"Chưa chắc, hắn chưa chắc có thể đi lên, còn có thể quan thêm sát một lát!" Một lão giả đau lòng nhức óc, Bồng Lai đúng là đã nhớ thương những tế phẩm này rất lâu.
"Hừ, không có gì to tác, chỉ cần không rơi vào tay Sở Phong thì too6t1 rồi." Trần Dung lạnh lùng mà quát: "Thà tặng nước bạn, không cho gia nô!"
Lúc này, ả ta không chút đè thấp giọng nói, không che giấu gì cả, bởi vì mấy người Chu Vũ Tước đã lao đến nơi gần sát bên Sở Phong.
Lúc này, Sở Phong sợ hãi, nhìn thấy một chùm tia sáng năng lượng kéo dàu đến nơi đây, hắn lập tức tiến hành phòng ngự, bên ngoài cơ thể hiện ra một cái chuông lớn, in lên phù văn năng lượng phức tạp.
Đồng thời, hắn nghe được tiếng nói của Trần Dung, đột nhiên mà quay đầu, lạnh giọng mắng: "Thứ kỹ nữ sinh nhà ngươi!"
Hắn rất phẫn nộ, tâm tính Trần Dung bộ có vấn đề gì à? Hắn rất muốn bắt lấy ả ta mà từ từ chém giết.
Oanh!
Thời khắc mấu chốt, Sở Phong lấy ra sáu khối Huyền Từ Thạch màu đen, đây là hắn chuẩn bị phòng hờ, là giật được từ chỗ của Lê Lâm, đã từng có thể đối kháng với cà sa một đoạn thời gian.
Đương nhiên, hắn trực tiếp lấy ra ngăn chặn con đường năng lượng kia, không dám trực tiếp kích hoạt ở gần đó, sợ bị Trấn Vực Ấn áp chế.
Oanh!
Phía dưới, năng lượng bị khuấy động, con đường kia bị ngăn cản lại.
Sau đó, Sở Phong cũng không thèm quay đầu lại mà tay cầm Trấn Vực Ấn nhanh chóng trèo lên, Hỏa Nhãn phát sáng, nhìn thấu triệt lấy hết thảy, lựa chọn con đường an toàn nhất mà xông lên phía trên.
Cuối cùng, hắn rốt cục đã tới gần phía trên cùng của tế đàn, một bước đã trèo lên làn ranh.
Ầm!
Sở Phong thành công đi lên, trong nháy mắt, hắn quan sát phía dưới, cứ như đang đứng trên bầu trời mà nhìn chăm chú xuống Nhân Gian.
"Thành công, lấy thần dược, thánh dược tẩy rửa thân ta, một mạch mà kéo đứt hết tất cả gông xiềng còn lại, ngưng tụ ra đạo của ta, đám người các ngươi đều rửa sạch cổ, chờ ta đến chém giết đi!" Sở Phong nói nhỏ.
Hắn nhanh chân đi thẳng về phía trước, đi đến mép bàn đá năm màu, nơi này khí lành cuồn cuộn, quá thần thánh, đồng thời có một áp lực đáng sợ.
Mục tiêu của Sở Phong rất rõ ràng, hắn nhìn thẳng vào quả Bàn Đào đỏ tươi óng ánh kia, chính là vì loại thần dược này mà đến!
Đương nhiên, Sở Phong cũng không mất đi tỉnh táo, dù trong lòng hắn phi thường kích động, ánh mắt lửa nóng, nhưng vẫn mang lòng cảnh giác.
Hắn biết rõ cái đáng sợ của những nơi như thế này, phong thiện chi địa, nơi tế thiên, sơ sẩy hay càn rỡ trong này một cái thôi là có khả năng sẽ có đại họa sát thân rơi xuống!
Sở Phong càng thêm cẩn thận, cầm Trấn Vực Ấn trong tay để che chở bản thân, một cụm hào quang đen tuyền đang bao trùm lấy hắn, hình thành một không gian tương đối nhỏ hẹp mà an toàn.
Trong ánh sáng đó, phù văn không hiện, trận vực không đáng sợ, nó cực kỳ yên tĩnh.
Đến nơi này, mùi trái cây mê người xông thẳng vào mũi, kèm theo đó là ánh hào quang, thấm vào tâm phách của người ta, hương thơm nồng đậm tràn ngập vào tận xương cốt, khiến người ta phải thèm chảy nước miếng.
Bàn ngọc thạch rất lớn, phát ra ánh hào quang năm màu, khí lành tỏa ra bừng bừng, lóe lên ánh sáng tuyệt đẹp, giống như sóng nước đang chảy, nhìn thôi đã thấy phi thường thần thánh.
Chỗ này có áp lực quá lớn, Sở Phong khẽ cất bước thôi thì đã có cảm giác hít thở không thông, bất kể là từ nhục thân hay tinh thần, đều như bị một ngọn núi lớn đè ép, không thở nổi.
Cho dù cầm Trấn Vực Ấn trong tay, nhưng hắn cũng không cách nào hóa giải, đây là một loại "Thế" vô hình, còn là một dạng khí cơ đáng sợ nào đó, chấn nhiếp cả thần và hình của tiến hóa giả.
Sở Phong thầm cảm thấy nặng nề trong lòng, càng thêm cẩn trọng hơn.
Hắn gian nan dời ánh mắt ra khỏi Bàn Đào, nhìn về phía các vật truyền đến khí cơ nguy hiểm kia, bàn ngọc thạch năm màu tỏa sáng tiên quang, thật sự rất khổng lồ.
Phía trên nó không chỉ có Bàn Đào, còn có cả con dấu màu vàng, không phải rất lớn, nhưng lại lộ ra khí tức hùng vĩ, giống như một vòm trời đang trấn áp nơi đây.
Ngoài ra, còn có cả đỉnh đồng, có hết thảy chín tòa, phía trên loang lổ dấu vết xanh biếc, mang theo phong cách cổ xưa, nhưng lại để người ta kính sợ, còn nhịn không được cúi đầu xuống, thậm chí hành đại lễ yết kiến.
Còn có cả tiểu tháp đen kịt, cao ba thước, hấp thụ tia sáng chung quanh, mặc dù không lớn, nhưng lại đáng sợ như vực sâu vậy.
Hai mắt Sở Phong chớp động tinh quang, cũng khỏi cần dùng não suy nghĩ thì cũng biết, đây là những thứ thần thánh khó lường, nhưng lại mang cho hắn áp lực như núi, mà chưa kể đây đã là kết quả có Trấn Vực Ấn che chở.
Hắn tin tưởng, nếu không có Thạch Ấn đen nhánh trong tay, chắc hẳn hắn không đi đến được gần đó, có lẽ thân thể sẽ rạn nứt ra, máu nhuộm tế đàn, những vật này chắc chắn rất đáng sợ.
Người bình thường dù thuận lợi đi xuyên qua trận vực, cũng không đến gần được bàn ngọc thạch nơi đây!
"Yêu Yêu nói, những thứ kia không thể đụng bậy bạ được, không thì sẽ dẫn đến họa sát thân, xem ra thật sự có cổ quái." Sở Phong tự nói với bản thân.
Ở thời khắc không có ai như hiện giờ, hắn sẽ không gọi chị nữa, cảm thấy Yêu Yêu càng thân thiết hơn.
Lúc ở trên núi Long Hổ, hắn có hỏi thăm Yêu Yêu về phong thiện chi địa, Yêu Yêu khuyên bảo, đến nơi này thì nên cẩn thận.
Cả tòa tế đàn tĩnh lặng im ắng, bày đầy cống phẩm, nhìn như bị vứt bỏ, nhưng thật ra là "Có hố" !
Dựa theo lời của Yêu Yêu thì có nhiều thứ là tiên dân mang lên, mà có vài món có thể là địch nhân để lại!
Ánh mắt Sở Phong nóng bỏng, lưu luyến không rời mà nhìn chằm chằm vào các loại đỉnh đồng, con dấu màu vàng, thế nhưng hắn thở dài một hơi, cũng không xúc động, mục đích của hắn rất rõ ràng, vẫn chớ đụng lung tung cho chắc ăn.
Ngay vào lúc, có thể thuận lợi chiếm lấy Bàn Đào là điều khẩn yếu nhất, còn lại thì xem tình huống mà quyết định, không được bởi vì thèm muốn cổ bảo mà trực tiếp bỏ mạng ở nơi này.
Nơi này có áp lực quá lớn, hắn kiên trì tới cùng mới nhảy lên được bàn ngọc thạch khổng lồ, thế nhưng trong miệng mũi đã lập tức tràn ra từng dòng từng dòng máu tươi.
Tiểu tháp đen sì, con dấu tràn ngập kim quang đều mang cho hắn cảm giác nguy cơ rất lớn, hắn cảm thấy tinh thần và thân thể mình đều sắp bị đè ép tan nát cả ra.
Đồng thời, còn có một khí tức khác khuấy động lao đến, mang theo cổ ý xa xưa mà to lớn, đó là một tấm bia đá, yên tĩnh đứng sừng sững trên tế đàn, ngay lân cận bàn ngọc thạch.
Ở trên đó có văn tự, ghi lại sự hưng suy của viên tinh thể này.
Sở Phong nhìn chăm chú vào đó, hắn cũng nhận biết thần văn trên đấy, là ngày trước từng nghe ông của thiếu nữ có vấn đề kia đọc qua, Địa Cầu từng xếp hạng thứ 11, được tính là một trong các ngôi sao mạnh nhất, được Chư Thiên cùng tôn.
Thế nhưng, đến lần xếp hạng tiếp theo, lại trực tiếp rơi đến thứ hạng 97,452, quả thực là rớt thẳng đứng xuống, té xuống ngàn trượng.
Về phần lần xếp hạng tiếp đó nữa, thì không có ghi lại gì nữa, không biết rơi đến mức nào rồi!