Sở Phong nhìn chăm chú vào đó, khe khẽ thở dài.
Lúc này, bia đá đột nhiên phát ra ánh sáng yếu ớt, quét lên trên người hắn, khiến hắn lập tức rợn cả gai óc, nơi này quả nhiên có hố, tấm bia đá này cứ như một tòa tháp năng lượng, xấp xỉ với hắc khoa học rồi sao?
Cũng may, hắn rất cẩn thận, cũng không đắc ý vênh váo, chưa từng lơ là đụng chạm.
Trên thực tế, sau khi đến được nơi này, tâm tình của hắn hơi nặng nề, làm sao có thể khinh nhờn tế thiên chi địa của tiên dân kia chứ.
Địa Cầu đã sớm bị phế, tế đàn lập tức rơi vào lãng quên, không ai hưởng dụng tế phẩm.
Đoán chừng không ai chịu bước chân vào quá nhiều, làn nước đục năm đó quá sâu!
Bia đá phát sáng, quét hình qua trên người hắn, cũng không có phát sinh dị thường gì.
Mặc dù Yêu Yêu không có nói tỉ mỉ, chỉ đơn giản đề cập, bất kể là những thứ tiên dân, hay là địch thủ để lại, đều là vì trấn sát một vài con tôm cá trung đẳng ở lại trên Địa Cầu!
Sở Phong đoán chừng, hắn hẳn không có tư cách dẫn động cổ bảo khôi phục nhằm trấn sát hắn.
Xương cốt phát ra tiếng vang, chống chọi lại áp lực vô biên, hắn gian nan trèo lên bàn ngọc thạch, giờ phút này, đôi mắt hắn như ánh điện vàng ươm, lại như ánh sáng chói chang.
Sở Phong tập trung tinh thần, không dám có một tia buông lỏng, cuối cùng đã tới thời khắc sống còn, hắn cũng không muốn phát sinh thảm hoạ ngay vào giờ khắc đặt được bước chân vào cánh cửa.
Dưới tế đàn, một đám người nắm chặt nắm đấm, còn khẩn trương hơn cả Sở Phong, nhất là Trần Dung thì như muốn phun lửa đôi mắt, nghiến răng nghiến lợi, Sở Phong thành công leo lên được đó, khiến cho ả ta rất tức giận, ghen ghét dữ dội.
Bọn người Chu Vũ Tước, Vũ Văn Phong cũng co rụt đồng tử, thật sự là không cam tâm, vừa rồi mượn dùng Khóa Giới Kiều, bọn hắn đều đã tới gần Sở Phong, kết quả lại để cho hắn trốn thoát.
"Thần dược Bàn Đào, nếu để cho chúng ta. . ." hai mắt Viên Khôn tuôn ra quang diễm, da lông màu vàng nhạt cuộn chảy dòng năng lượng nồng đậm, thể phách cường kiện của Kim Cương Viên tràn ngập sức mạnh mang tính bạo tạc.
Hoàng tử Đại Tề - Tề Vũ sắc mặt âm trầm, y chặn đánh thất bại, Sở Phong cư nhiên có thể làm trò ngay trước mặt mọi người, thành công leo lên tế đàn, hơn nữa hiện tại còn đang thu hoạch tạo hóa.
Địch nhân thành công, mà bọn họ lại chỉ có thể trơ mắt ngóng nhìn, cái cảm giác này rất khó chịu.
"Chúng ta phải ngăn cản hắn, không thể để hắn thuận lợi ăn được đại dược Bàn Đào!" Trần Dung mở miệng.
Chu Vũ Tước cũng lạnh lẽo mà nói: "Nghịch chủng, món ăn của kỵ sĩ Tinh Không năm đó, bất kể ngươi tiến hóa đến cấp độ gì, cũng không thoát được vận mệnh."
Kỳ thật, y rất bực bội, Âm Cửu Tước bảo y đánh giết Sở Phong, kết quả lại phải đứng đây nhìn cái tên này tiến hóa.
"Tiếp tục ra tay, cuối cùng cũng phải thử một lần, nhìn có thể làm rung chuyển tế đàn hay không!" Vũ Văn Phong nói, ánh mắt y lạnh lẽo, hận thù của y dành cho Sở Phong cũng không ít hơn so với Tề Vũ, y từng rất uất ức trong lòng.
"Trấn Vực Ấn bị chằng chịt vết nứt, nếu như chịu tải quá mức mà nói, có khả năng nó sẽ bị hủy diệt!" Trần Dung nói, đó là bảo vật của Bồng Lai, ả ta tương đối hiểu rõ nó.
Bọn người Bạch Lăng, Liệt Sơn, Triển Hạc gật đầu, sau đó, những Thần Tử, Thánh Nữ này lại chuẩn bị xuất kích lần nữa, có điều họ đều đã thối lui đến nơi an toàn, sợ bị dội ngược quá lợi hại.
Oanh!
Một vài bí bảo đã phát sáng, như là đốt cháy, lao về phía tế đàn, ánh hào quang thật chói mắt, cứ như sao chổi va chạm mặt đất!
Trên tế đàn có phù văn lóa mắt, đan vào cùng nhai, khiến cho bàn ngọc thạch năm màu cũng phải run lên khe khẽ, Sở Phong quả nhiên đã bị trùng kích.
Nhưng mà, cũng không xảy ra nguy hiểm gì, thân thể hắn chỉ hơi lay động mà thôi, ánh hào quang đen huyền bên ngoài cơ thể cũng không giảm, vẫn bao phủ hắn như cũ.
Lúc này, hắn đã đến gần một dụng cụ, hai mắt nóng bỏng, nơi này hào quang sáng chói, hắn đưa tay dò xét qua, sau đó thành công đụng vào một quả Bàn Đào.
Nó đỏ tươi như mã não, bắn ra ráng mây đo đỏ, hương vị mê người sớm đã thổi vút qua.
Sở Phong há mồm, không còn gì để do dự nữa, hắn lập tức cắn một cái thật lớn, ngay lập tức miệng ứa đầy chất lỏng, thật thơm ngon, ngào ngạt ngát hương, ngay cả linh hồn cũng bị mùi hương này thấm nhuận, cả người lập lòe lấp lánh.
Chỉ một giây thôi, cứ như từng luồng từng luồng kinh lôi, nổ vang trong cơ thể hắn!
Đây là đại dược thần thánh, dù là dược tính ẩn chứa trong đó đã xói mòn vô cùng nghiêm trọng theo năm tháng, nhưng đối với tiến hóa giả cấp độ như hắn mà nói thì cũng đầy đủ!
Chỉ trong giây lát như vậy, trong cơ thể Sở Phong đã rung động lên ầm ầm, giống như dây xích kim loại bị đứt gãy, lại như dụng cụ tra tấn đã được tháo gỡ, cả người hắn đều nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Nhất là vị trí phần đầu, cứ như là phát sinh một vụ nổ, gông xiềng ở chỗ này ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần, gông xiềng phần đầu cũng chính là gông xiềng tinh thần!
Cho dù tinh thần của Sở Phong thường xuyên hoà vào máu thịt, mà không phải thường xuyên trú ngụ trong đầu, nhưng mà, nếu đi về cội nguồn cốt lõi thì vị trí này vẫn là trung tâm tôi cao như cũ, khiến đầu của hắn đau như muốn nứt, quang diễm tinh thần cháy lên hừng hực.
Ầm ầm!
Cứ y như là sấm sét chín ngày bổ lên trên người của Sở Phong, khiến hắn thiếu chút nữa đã ngửa đầu ngã xuống, sức mạnh tinh thần trên trán bỗng xông ra, giống như hóa thành thật thể.
Trong đó có một đám quang diễm nhảy lên chập chờn!
Thành công, sợi gông xiềng trọng yếu nhất trong cơ thể đã bị kéo đứt, đầu hắn vang lên từng trận sấm rền, qua thời gian thật dài mới dừng lại, Sở Phong lập tức cảm giác tai thính mắt tinh, trực giác thật nhạy cảm.
Quan trọng nhất là, sức mạnh tinh thần đã tăng vọt!
Muốn tiến vào cảnh giới Tiêu Dao thì đây chính là cửa ải nhất định phải qua được!
Trong nháy mắt, Sở Phong tinh thành sở chí, vạn vật ánh vào nội tâm, hết thảy đã không còn như bình thường, hắn giống như được kéo ra tấm vải che mưa, nhìn thấy một vài bản chất của thế giới chân thật.
Đối với tu hành, đối với tiến hóa, hắn càng có cảm ngộ hơn, có cách hiểu khác biệt, chỉ trong nháy mắt như vậy thì hắn đã ngộ đạo, đắm chìm vào một loại ý cảnh kỳ diệu.
Đây chính là diệu dụng lớn nhất nhờ mở khóa gông xiềng!
Tinh thần không mạnh mẽ, sao có thể đi càng xa? Chỉ khi tháo mở được sợi gông xiềng này, hồn lực sôi trào, mới có thể đặt chân vào Tiêu Dao, tiến quân Quan Tưởng, hình và thần đều không thể thiếu cái nào.
Lúc này, nhục thân của Sở Phong phát sáng, huyết nhục thông thấu, quả nhiên y như lời đồn đãi, sau khi vượt qua được mười hai sợi gông xiềng thì năng lượng của bản thân sẽ gia tăng một cách hạn chế.
Nhưng mà, hắn lại đang xảy ra biến đổi về thể chất, lớp năng lượng trong cơ thể đang tăng vọt lên cao.
"Ừm?" Chuyện này vượt qua dự đoán của Sở Phong, sự biến hóa này không giống với những người khác.