Hắn vận dụng phương pháp hô hấp, bắt đầu từ Đạo Dẫn, tiếp theo là phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm, trong quá trình tiến hóa, làm như vậy có được lợi ích rất lớn, có thể đẩy mạnh thể chất tăng cao, tinh thần tăng trưởng cùng cực.
Huống chi, cái hắn nắm giữ chính là phương pháp hô hấp cứu cực!
Trong quá trình này, những bộ vị khác trong cơ thể Sở Phong vang lên ầm ầm không ngừng, cũng như Yêu Yêu đã nói, mấy chục sợi gông xiềng trên cơ thể phân chia theo các tiêu chuẩn khác biệt, chỉ vì gông xiềng có lớn có nhỏ, một vài sợi có thể bỏ qua không đáng kể.
Yêu Yêu nói cho Sở Phong biết, không cần đi so đo những điều này, ăn thần dược, thánh dược mà nói, tế bào toàn thân sẽ kích hoạt, sau khi được tẩy rửa thì mọi nơi ùn ứ trong cơ thể cũng sẽ được thông thấu.
Chỉ trong chốc lát, hoạt tính trên người hắn gia tăng mãnh liệt, hơn nữa thứ năng lượng sẽ không gia tăng thế nào nữa theo như lời đồn đại, cũng như nước cuồn cuộn vào lúc này.
Hai mắt Sở Phong sáng bừng ánh hào quang, lộ ra nét mừng, thể phách đang được lột xác, thể chất đang nhanh chóng tăng lên, năng lượng đang tăng trưởng một cách mãnh liệt, không giống với sự tiến hóa của người bình thường!
Dưới tế đàn, một đám người mang sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy Sở Phong há to miệng cắn Bàn Đào, trong nháy mắt chỉ còn lại có một cái hột, cả đám đều cháy bừng bừng lửa giận.
Sở Phong không để ý đến bọn họ, thậm chí còn giảm đi mấy phần chú ý vào sự biến hóa của bản thân sau khi một vài gông xiềng bị kéo đứt, hắn chỉ tập trung vào những thay đổi khi gông xiềng tinh thần đứt ra.
Sức mạnh tinh thần tăng vọt, một chùm sáng từ trong máu thịt vọt lên, trở về lại đầu, hắn đang xem xét tỉ mỉ, một phần tinh thần có dấu hiệu ngưng tụ thành binh khí!
Đây là một loại năng lực mới mở ra hay sao?
Hắn thử nghiệm, chủ động tham dự vào, thậm chí còn đang đắp nặn, một luồng sức mạnh tinh thần hùng mạnh mơ hồ hóa thành một người, trong tay cầm đại kích mà đứng sừng sững.
"Sau khi tiến vào cảnh giới Tiêu Dao, các loại năng lực mở ra đều sẽ bị phai mờ đi, hiện tại coi như là bước đầu đắp nặn và nếm thử đi!"
Sở Phong hô hấp rất có quy luật, trong mũi miệng tràn ngập sương trắng, trong mắt người bình thường thì có lẽ cái này có thể được gọi là sương tiên, lỗ chân lông trên thân thể giãn nở ra, tứ chi dang rộng.
Ánh hào quang hừng hực toàn thân dần dần dịu nhẹ lại, tiến lên gia tăng hoạt tính tế bào thêm một bước.
Trong đầu của hắn, một luồng sức mạnh tinh thần tạo hình sơ bộ thành công, một người tí hon mơ hồ cầm đại kích trong tay, đứng ngay nơi đó, rất yên tĩnh.
Ầm ầm!
Sau khi hắn đổi dùng phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm, sương mù màu vàng hiển hiện, ngũ tạng lục phủ như hắn bị điện giật, bắt đầu cộng hưởng với nhau, cho dù là xương cốt cũng đã hiện ra màu vàng nhạt.
Lúc này, hắn như một vị thần Kim Thân.
Huyết dịch trùng kích, vang lên tiếng sấm nổ liên hồi, gân cốt hắn nổ vang, năng lượng đang tăng cường thêm một bước.
Hắn rất hài lòng, ai cũng nói sau khi kéo đứt mười hai sợi gông xiền, thực lực của bản thân sẽ không tăng trưởng được bao nhiêu nữa, nhưng điều này lại không thể hiện ra trên người của hắn.
Hiện tại năng lượng nồng độ trong cơ thể Sở Phong tăng lên mấy lần, tuyệt đối cường đại ơn trước đó không biết mấy lần, đây là một lần lột xác hết sức khủng bố.
Răng rắc!
Phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm phi thường mãnh liệt, nó đẩy chuyện này lên trình độ càng kịch liệt hơn, căn cốt run lên vang dội, làn da bắt đầu rạn nứt, hắn đang lột da!
Sở Phong cẩn thận cảm ứng, vừa rồi mới xé rách mười sợi gông xiềng, đây là một loại tiến hóa nghe thôi đã rợn cả người.
Phải biết là, trước kia dùng khoảng thời gian dài như vậy cũng mới kéo đứt mười hai sợi mà thôi, kết quả ăn thần dược Bàn Đào rồi thì gần như so được với toàn bộ tích lũy của ngày xưa.
"Không hổ là thần dược!"
Sở Phong cảm khái, nhưng hắn biết, điều này còn chưa trọn vẹn, gông xiềng trên cơ thể phải nhiều hơn so với số lượng này.
Nhưng mà, lúc này, dược hiệu của Bàn Đào lại sắp trôi đi.
Quả nhiên y như lời Yêu Yêu đã nói, đây không phải quả thực có dược hiệu mạnh nhất mà tổ căn Bàn Đào kết xuống, hơn nữa nó còn bị đặt ở nơi này rất nhiều năm, dược tính xói mòn rất nhiều.
Bằng không, một quả Bàn Đào có dược tính nồng đậm chân chính sẽ khiến cho Kim Thân La Hán cũng muốn quyết một trận tử chiến tranh giành.
Sau đó, một quả Bàn Đào khác lại bị hắn cầm lấy, nó như kim cương đỏ đang lấp lánh ra rạng mây đo đỏ, hào quang lóa mắt, hương thơm xông thẳng vào mũi.
Đớp ngay một ngụm, không có gì để do dự cả, hắn trực tiếp cắn lấy một miếng thật lớn, miệng đầy chất lỏng đỏ tươi, hương thơm nồng đậm bay là đà xuống dưới tế đàn, truyền vào trong mũi miệng những người này.
"A. . ."
Viên Khôn kêu to, thực sự chịu không được, trơ mắt nhìn hắn đứng đó ăn thần dược, gặm thánh quả, y đỏ ngầu cả mắt.
Y là Thánh Tử của bộ tộc Kim Cương Viên, sinh vật nào mang thuộc tính viên hầu đều đặc biệt yêu thích các loại quả đào, loại thần dược này khiến cho y vò đầu bứt tai, hận không thể một chưởng đập chết Sở Phong, thay thế lấy hắn,
"Đáng hận, chính thống Bồng Lai như ta còn không có được những tế phẩm kia, hắn chỉ là một tên giả danh, giả mạo hậu duệ thuần huyết, lại có thể đi lên tế đàn, hưởng dụng thần dược!"
Đôi mắt Trần Dung lạnh buốt, dung mạo ả ta không tầm thường, nhưng bây giờ hơi có vẻ âm trầm.
"Không thể để hắn thuận lợi tiến hóa tiếp nữa." Hoàng tử Đại Tề - Tề Vũ mở miệng, trên mặt mang theo ý lạnh, nhưng trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp nào để ngăn cản.
"Có thể ép hắn xuống đây, áp chế khiến hắn gián đoạn? !" Ánh mắt Vũ Văn Phong đầy hung ác nham hiểm, lời nói lạnh buốt, gã bày mưu: "Tỉ như, tìm một vài người có quan hệ với hắn, giết từ mấy chục đến cả trăm tên, bức bách hắn lăn xuống đây."
Thân là hậu đại của kỵ sĩ Tinh Không, gã ta coi khinh sinh tử, năm đó chuyện càng quá giới hạn hơn tổ tiên bọn chúng còn từng làm ra, khi nói ra mấy lời này cũng phi thường tự nhiên và bình thường.
Chu Vũ Tước gật đầu, y hết sức tán thành, nói: "Hắn đã từng nán lại ở một thành trấn, vậy thì tiêu diệt hết bọn người ở đó đi!"
Việc mà Âm Cửu Tước bàn giao cho y, y nhất định phải hoàn thành, không thể đứng nhìn Sở Phong quật khởi, sớm giết chết thì tốt hơn.
"Hắn da mặt dày như vậy, hết sức vô sỉ, làm sao lại bị bức bách xuống đây chứ." Triển Hạc lên tiếng.
"Cái này thì chưa chắc đâu, loại sinh vật như nhân loại có tính cách rất phức tạp, bao gồm cả tộc đàn của ngươi và ta cũng như thế, nói không chừng làm thế hắn sẽ chịu không nổi mà nhảy xuống." Liệt Sơn tóc trắng mở miệng, miệng nó đầy răng tuyết hếu, chớp động ánh sắc lạnh.
Trần Dung nghĩ nghĩ, nói: "À, ta biết một chỗ, dưới chân núi Thái Hành có một thôn trấn, hắn từng sinh hoạt ở nơi đó một thời gian rất dài."