Loại "Bức tranh" này có uy danh hiển hách trong trời sao, phàm là kỳ tài ngút trời đều sẽ hướng tới.
Nghe nói, vẩy mực ra loại bức tranh vô địch này chính là một vị cường giả vô thượng xếp hạng top mười trên tinh cầu, thời đại hắn ta chiếu rọi Chư Thiên đã xa xưa đến mức doạ người!
Hậu thế, có không ít kẻ làm theo, đều là kỳ tài, án lệ có thể thành công gần như không thể gặp được, đa số đều là bắt chước bừa.
Nhưng mà, thế gian này không có tuyệt đối, chung quy vẫn có ba người tuần tự phác hoạ thành công trong các thời đại khác biệt.
Vậy cũng thật là sự kiện chấn thế, chiến tích của mỗi một người trong ba đều huy hoàng đến hù chết người!
Ầm!
Một tiếng vang nhỏ, thời khắc cuối cùng, hồ sen Hỗn Độn đã tan rã, hết thảy lại quy về hư vô lần nữa, Sở Phong cư nhiên lại từ bỏ tiếp.
Có người tiếc nuối, thật hy vọng hắn đi thử một lần, xem có thể thành công hay không, dựa vào điều này mà mở ra một con đường bất bại, đáng tiếc hắn thối lui ra khỏi.
Cũng có người thoải mái, lộ ra vẻ đã hiểu, loại bức tranh này hiện tại có bao nhiêu người dám đi nếm thử chứ? Bài học bằng máu, đã chết quá nhiều thiên tài rồi.
Trong Tinh Hải, rất nhiều người đều đang chờ mong, đến tột cùng Sở Phong sẽ lựa chọn thế nào, phác hoạ ra một bức tranh ra sao?
Bọn người Trần Dung, Vũ Văn Phong, Liệt Sơn thì đang xì xầm nói nhỏ, âm thầm thương lượng, ánh mắt bất thiện mà nhìn chằm chằm vào Sở Phong trên tế đàn.
Trên tế đàn, Sở Phong tóc dài ngang eo, tỏa ra ánh sáng như tơ lụa, ánh mắt hắn lập lòe, ầm một tiếng, xung quanh hắn hiển hiện ra từng tờ lại từng tờ giấy màu vàng óng.
Đây là kinh quyển!
Lần nữa dẫn phát rất nhiều tiếng kinh hô, bởi vì đây là một trong các bức tranh tuyệt thế trong vũ trụ, năm đó từng có người hiển hiện ra từng tờ lại từng tờ Thiên Thư, không văn tự, cũng không đồ ngân ở chung quanh.
Tờ giấy màu vàng kim, có thể dùng để bắt các loại pháp tồn tại giữa thiên địa, cướp đoạt các loại tạo hóa, sẽ khắc sâu trong kinh quyển trống không màu vàng kia, nó phi thường nghịch thiên.
Nghe nói, phương pháp hô hấp Bách Hóa của Thánh Nhân Vũ Văn Thành Không, chính là có nguồn gốc từ nơi này, chính xác hơn mà nói là một chi mạch trong đó.
Có thể tưởng tượng, bức tranh này nghịch thiên đến cỡ nào!
Lúc này, những tờ giấy màu vàng kim kia rất chân thực, giống như Vô Tự Thiên Thư chân chính, bày ra chung quanh Sở Phong, ánh sáng vàng nhạt làm hắn nổi bật lên càng siêu phàm thoát tục.
"Hắn tạo dựng rất chân thực, bức tranh này chắc hẳn có thể thành công!"
Trên bình đài Nguyên Thú, khắp nơi oanh động.
Mọi người rất khiếp sợ, Sở Phong lại có loại thủ đoạn này, vẩy mực ra bức tranh dạng này sao!
Dưới tế đàn, Vũ Văn Phong đang mưu đồ bí mật, thương lượng làm thế nào để diệt trừ Sở Phong – mang theo nét mặt hết sức nham hiểm, nghịch chủng trong mắt của y cư nhiên đang vẩy mực ra bức họa này.
Phải biết là, bộ tộc bọn họ quật khởi được, cũng là bởi vì năm đó Thánh Nhân Vũ Văn Thành Không tộc này bắt chước được vài trang Vô Tự Kinh Quyển,
Hiện tại, Sở Phong cư nhiên phác hoạ trước mặt mọi người, cũng muốn miêu tả ra bức tranh tuyệt thế này, đây là sự thị uy nhằm vào hắn sao? !
Thời khắc sống còn, Sở Phong vung tay lên, vài trang kinh quyển màu vàng kia bỗng phát cháy, bị hắn nhóm lửa, hóa thành thần quang chui vào trong cơ thể hắn.
Hắn vẫn từ bỏ tiếp!
Điều này khiến người ta động dung, vừa rồi đều có hy vọng thành công, nhưng hắn cư nhiên lại bỏ cuộc như thế? !
Hắn rốt cuộc muốn làm gì, muốn vẩy mực ra bức tranh như thế nào, chẳng lẽ mọi điều hắn làm ra đều là đang thăm dò mà thôi? !
Cuối cùng, khóe miệng Sở Phong lộ ra ý cười, hắn đột nhiên ngẩng đầu, trên tế đàn của hắn, trên không trung đỉnh đầu hắn, có tổng cộng một trăm hành tinh sắp xếp trên bầu trời, chiếu rọi Chư Thiên, cũng ánh vào tầm mắt của hắn!
Dưới bầu trời có tổng cộng một trăm tinh thể, sắc thái lộng lẫy, hợp thành một đường, phảng phất như mãi mãi trường tồn theo năm tháng, nằm vắt ngang trên bầu trời của tế đàn.
Có đỏ tươi như máu, có xanh biếc sinh cơ thịnh vượng, có tím ngắt gây chấn động thế gian. . . Nhìn thì chỉ to chừng cái cối xay thôi, nhưng tất cả chúng đều mang trong mình khí tức khủng bố, giống như có thể đập vụn cả vũ trụ to lớn này.
Sở Phong ngẩng đầu, hắn tiếp nhận áp lực cực lớn, lúc hào quang của một trăm viên tinh thể lộng lẫy đập vào mi mắt, uy áp đáng sợ ấy cũng lan truyền đến, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Đây mới là chiếu rọi Chư Thiên thật sự!
Trong vũ trụ, một trăm hành tinh có năng lượng nồng nặc nhất hàng đầu, tiến hóa giả cường đại nhất đứng sừng sững trên đó, chiếu rọi vạn vực, được các tộc cúng bái, từ đó tế thiên.
Nhìn thấy Sở Phong ngẩng đầu như thế, người phía dưới tự nhiên cũng nhìn lên, nhưng rất nhanh lại cúi đầu, không dám xem lâu!
Có tùy tùng của Thần Tử, Thánh Nữ không biết sâu cạn, nhìn nhiều một lát, lập tức xương trán rạn nứt, tinh thần uể oải, trực tiếp tê liệt ngã xụi trên mặt đất.
Còn có người thất khiếu chảy máu, run lẩy bẩy mà quỳ rạp dưới đất.
"Nơi đây là chỗ Tế thiên, ai dám bất kính mà xem kỹ Chư Thiên? Coi chừng nhục thân tan rã, tâm thần sụp đổ!" Vũ Văn Phong quát, nhắc nhở kỵ sĩ dưới tay y.
Kỳ thật, phần lớn các tinh cầu có đại sinh mệnh đều có tế thiên chi địa, nhưng mà người bình thường lại không tới gần được, tôi tớ không có tư cách xuất hiện ở lân cận vùng tế đàn.
Sở Phong ngóng nhìn, từng tia từng tia tinh quang rơi xuống, không còn gì cản lại mà trực tiếp xuyên thấu vào trong cơ thể của hắn, thật sự không giống với các tinh quang khác!
Trên thực tế, một trăm viên tinh thể trên bầu trời kia cũng không phải là chân thực, mà là bố trí hiển hóa chiếu rọi tất cả các vực!
Chúng nó quá siêu phàm, cao cao tại thượng, chiếu khắp vạn vực, không mị biên giới, không gì có thể ngăn cản!
Nhưng mà, khi ánh sao rơi vào bên trong cơ thể Sở Phong, cối xay nhỏ đen trắng yên tĩnh kia bắt đầu chậm rãi chuyển động, bị nó hấp thu, nó mài đi tất cả ánh sao trời.
Chủ yếu chính là nơi này là vùng đất bị vứt bỏ.
Nếu là những tinh cầu khác, một khi nhìn chăm chú vào nơi tế thiên, ánh sao trời ồ ạt như nước rơi xuống, vạn linh nơm nớp lo sợ, không tự chủ được mà quỳ bái.
Sở Phong thì chịu đựng được, cối xay nhỏ đen trắng trong cơ thể hắn cứ xoay tròn, không phải rất nhanh, mà hắn thì đang nhìn chằm chằm vào một trăm viên tinh thể kia một cách tỉ mỉ, đây chính là mục tiêu của hắn.
Đây không chỉ là thế giới sao trời, ở trong đó còn có những sinh vật mơ hồ đứng sừng sững trên từng tinh cầu, đó mới là ngọn nguồn khủng bố chân chính!
Tỉ như, trong một tinh thể to bằng cái cối xay, nó đỏ tươi như máu, tràn ngập Hỗn Độn, có một người con gái, trước người vắt ngang một cây Thiên Mâu, trấn áp Chư Thiên.
Mà trong một tinh thể khác, có một tên kỵ sĩ, ngồi ngay ngắn trên một con hung thú đáng sợ, dưới gót sắt là trời sao đã sụp đổ, móng trước của con thú cưỡi còn trực tiếp đạp thủng cả một tinh cầu có sinh mệnh.