Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 967 - Chương 983: Vô Địch Thiên Hạ (1)

Thánh Khư Chương 983: Vô địch thiên hạ (1)

Mặc dù bị thương nặng, nhưng ý chí của hắn lại dâng trào!

Bởi vì, hắn đã thành công sơ bộ, có một cảm giác vui sướng như thu hoạch khổng lồ, vẩy mực ra thiên chương tuyệt thế của bản thân.

Ở xung quanh hắn, một trăm viên tinh thể mang trên mình sắc thái lộng lẫy, có vàng kim chói mắt, có đỏ tươi như máu, có đen kịt như vực sâu. . . Đều mang khí tức hùng vĩ, bên trong ẩn chứa sinh vật, khi nhìn đến, sẽ khiến người ta ngạt thở, phát run!

Một bức tranh kinh thế như vậy, nếu mà mở ra, đoán chừng có thể dọa sợ một đám người.

Những thứ này đã ngưng kết thành một thể với hắn, hóa thành bộ phận của nhau.

Lấy huyết khí sinh mệnh làm trang giấy, lấy tinh thần là màu mực, vẽ ra một bức tranh hùng vĩ bao la như vậy!

Nếu đối địch với người khác, không nghi ngờ gì nữa, lực sát thương này quá kinh khủng, đây là một bức tranh vô địch!

"Còn chưa có đủ." Sở Phong tự nói, dù hiện tại bị thương rất nặng, hắn vẫn muốn vẩy mực, lại phác họa một phen.

Phốc!

Đây thật sự là đang đốt cháy bản thân, nhóm lửa thiêu cháy huyết khí sinh mệnh, dùng màu mực tinh thần đi vẽ lên, chỉ trong náy mắt, vô số chi chít các tinh thể đã xuất hiện.

Một trăm tinh thể đứng hàng đầu, chuyển động chung quanh sát bên hắn, tuyệt đối có thể trấn áp thế gian!

Mà hắn không muốn ngừng ở đây, lưu lại một huyên niệm hình thức khai thông, vẩy ra vũ trụ mênh mông để làm viễn cảnh, lưu cho tương lai.

Đương nhiên, trọng điểm là bản thân chính hắn, ngưng kết bức tranh này, đứng sừng sững ngay trung tâm!

Đến giờ khắc này, Sở Phong thật sự không kiên trì nổi nữa, ngã sấp xuống trên tế đàn, cả người toàn là máu, vết thương thì hàng hà sa số, đã gần sát với biên giới tan biến.

Hắn không chịu nổi, cuối cùng mặc dù chỉ phác hoạ mơ hồ, cũng không vẽ chi tiết gì mấy, nhưng phản phệ trong cõi U Minh đã khiến hắn sắp phải thân tử đạo tiêu.

"Toang rồi!"

Sở Phong cảm giác huyết dịch đã khô cạn, thân thể không nghe the sai khiến, cho dù là tinh thần cũng bắt đầu cứng ngắc, đây là dấu hiệu sắp phải chết, có nghĩ là hắn đả thất bại trong việc vẩy mực bức tranh vô địch của mình sao?

Hắn sinh ra một cảm giác bất lực, hãm sâu trong tử cảnh.

Sở Phong vận chuyển phương pháp hô hấp, dùng tinh thần mà hô hấp, hắn không muốn khiến cho hồn phách của mình trở nên cứng đờ, nếu thật sự dừng lại, vậy hắn chỉ còn nước chết.

Gần như đã mất hết đường lui, Sở Phong triệt để minh bạch, vì cái gì tiến hóa giả trong lĩnh vực này lại có nhiều thiên tài dễ chết đi như thế.

Bởi vì, phàm là kẻ tự tin đều muốn đi càng xa, muốn vẽ ra bức tranh tuyệt thế, muốn càng nhiều, muốn đến cuối con đường này.

Cho nên, chín phần người dã tâm bừng bừng đều đã chết, đây quả thực là con thiêu thân lao đầu vào lửa!

Càng là kỳ tài ngút trời, càng không cam lòng, càng muốn đến được cảnh giới vô thượng, kích động mà tiến lên bức tranh bỉ ngạn trong lòng mình, kết quả. . . Thuần túy là tìm đường chết!

Sở Phong nửa tỉnh nửa mê, thân thể có chút giá lạnh, đám sao trời kia cũng đã sắp tắt, đây quả thực là từng bước tới gần U Minh, đặt chân trong chốn tử địa.

Cuối cùng, Sở Phong giống như đã chết đi, hắn không nhúc nhích, ngay cả ánh sáng lấp lánh của đám sao trời kia cũng đã không còn thấy được nữa, cả một vùng tăm tối u ám.

Sau một tời gian rất lâu, hắn mới lấy lại ý thức.

Sở Phong cảm thấy như đã trải qua thời gian dài đăng đẵng như một kỷ nguyên, lúc chính mình mất đi thần chí, hắn phảng phất như thoát ly trói buộc của nhục thân, tiến vào chốn luân hồi!

Thật sự có một loại ảo giác, không gian đảo lộn, thời gian như ca, giống như ngủ một giấc rất nhiều năm, sau đó thì thức tỉnh từ trong mộ địa.

Hắn còn không thể động đậy, thân thể rất lạnh, không có nhiệt độ gì, không có gì khác biệt với tử thi, có điều tinh thần cuối cùng cũng đang trong giai đoạn khôi phục.

Giờ khắc này, lòng Sở Phong có cảm ngộ, phương pháp hô hấp lại để lộ ra một góc thần bí, sau khi tiến quân vào cảnh giới Tiêu Dao, khi bước vào trong Tuyệt Địa Tử Vong hắc ám, hắn mới cảm nhận ra được.

Thân mà chết, tâm như tàn lụi, mà phương pháp hô hấp này vẫn đang vận chuyển, khiến cho linh hồn ngây ngô bảo trì một loại tiết tấu thần bí với thể xác, cứ như người chết đang hô hấp.

Cuối cùng, hắn giống như một thi thể giãy dụa bò ra từ trong mộ địa xa xưa, trở lại với thế gian.

Khi đó mặc dù hắn không tỉnh táo, nhưng bây giờ cũng có cảm giác như thế.

Tiếp đó, thân thể của hắn bắt đầu tỏa nhiệt, không còn lạnh lẽo, tinh thần thì như một vầng thái dương đang phát ra ánh sáng vàng kim, thật khác biệt với trước kia, nó nhiệt liệt mà hừng hực.

Điều này rất giống quỷ hồn hoàn dương trong truyền thuyết dân gian!

"Phương pháp hô hấp mà Hoàng Ngưu truyền cho ta thì ra là có tác dụng thế!"

Hắn không biết ý nghĩa sâu xa phía sau, nhưng hiện tại lại lý giải càng thêm sâu sắc hơn một mảng lớn, xua tan đi một lớp sương mù, từ nay về sau uy năng sẽ tăng vọt!

Phương pháp hô hấp này rất xa xưa, nó giải thích âm và dương, trắng hay đen, sáng cùng tối. . . Bắt tay từ một góc độ đối lập, sau đó thì xâm nhập và mở rộng.

Trải qua năm tháng lắng đọng và tẩy rửa, đã chứng minh được sự siêu phàm của nó.

"Khó trách, phương pháp hô hấp này phải tiến hành vào sáng sớm và chiều tối một lần, không giống các loại bí pháp khác, một ngày một lần là đủ rồi." Sở Phong giật mình.

Tiếp đó, hắn kinh dị, hắn đang nhìn thấy cái gì, bàn tay óng ánh của mình đang ảm đạm đi, đang khô héo, không chỉ hai tay, toàn thân cũng như thế.

Sau khi tiến hành phương pháp hô hấp, thân thể hắn đã khô cạn, giống như hiển hiện một vầng thái dương, thể phách càng ngày càng nóng, hắn thật sự đã hoàn dương, trở về được nhân gian, nhưng mà, cái giá phải trả có chút đáng sợ.

Trước đó thân thể hắn dù tràn đầy thương tích, rách tung toé, nhưng vẫn mang theo hoạt tính, giống như đúc thành từ Lưu Ly Thần Kim.

Nhưng bây giờ lại dị thường khô quắt, không còn sung mãn, từng khúc khô héo, cứ như từ sông núi sinh cơ bừng bừng trong nháy mắt hóa thành sa mạc, thiếu khuyết khí tức của sự sống.

Sở Phong rốt cuộc đã rõ, vì sao Yêu Yêu chuẩn bị tám quả trứng Á Thần Thú cho hắn, vật kia ẩn chứa mệnh nguyên khổng lồ, chính là Thánh phẩm bổ dưỡng.

Hiện tại hắn đang vô cùng khát vọng, thật sự rất cần.

Đáng tiếc, năm quả trứng còn lại đang ở núi Long Hổ, nằm bên trong không gian chồng chất, lúc ấy hắn không dám mang theo, sợ lúc vượt giới sẽ bị hủy đi, dù sao cũng là trứng Thần kia mà!

Sau một khoảng thời gian rất lâu, hắn bắt đầu khôi phục dần, ánh lửa tinh thần nhen nhúm cháy lên, đã trải qua một đợt mài giũa, mặc dù nó thu nhỏ, nhưng lại càng thuần túy!

Chỉ là, thân thể này có nhu cầu bổ sung hết sức cấp bách, ngay cả mái tóc dài của hắn cũng đã khô héo, cứ như cỏ dại sau mùa thi, đây là hao tổn trong nội tại điển hình, mà còn ở một mức độ khá nghiêm trọng.

Bình Luận (0)
Comment