Trần Dung, Tề Vũ, Tử Loan, Chu Vũ Tước vân vân, tên nào cũng thay đổi cả sắc mặt, chuyện này không phải là Sở Phong gây ra đó chứ?
Nếu thật sự vì thế mà gây nên kinh lôi, vậy đến cùng thì Sở Phong đã vẽ ra một bức tranh kinh thế như thế nào? Bọn hắn ai cũng nhíu mày, cực kỳ không hy vọng chuyện như thế sẽ xảy ra.
Thời gian cũng dần trôi qua, thỉnh thoảng có lôi đình hiển hiện, nổ vang ở thiên ngoại, nhưng mà quỷ dị là cuối cùng không có trực tiếp giáng xuống.
"Thật sự là kẻ này đưa đến sao, hắn phác hoạ bức tranh nghịch thiên đến mức nào?"
"Không đúng, các ngươi nhìn xem, tiếng sấm vang lên ở nơi kia kìa, cách xa tế đàn lắm, chưa chắc là hắn gây nên, rất có thể là đã quấy rầy tế thiên chi địa, có một thứ gì đó cấm kỵ chiếu rọi Chư Thiên không hài lòng!"
Bọn hắn đang suy đoán, trong lòng hiển hiện khói mù.
Trên tế đàn, Sở Phong ho ra máu, hắn phác hoạ một mạch ra mười mấy viên tinh thể, có đỏ tươi như máu, có ánh tím chấn động thiên hạ, có xanh biếc như biển rừng. . . Đều mang trên mình sắc thái lộng lẫy.
Quan trọng nhất là, trong mỗi hành tinh đều có sinh vật, đều tràn ngập khí cơ đáng sợ.
Sắc mặt Sở Phong trắng bệch, vẽ như vậy là đang trực tiếp dùng mạng mình để hoàn thành, lấy khí huyết sinh mệnh làm trang giấy, lấy hồn lực tinh thần là màu mực, tiêu hao hình và thần của bản thân.
Loại hậu quả này quá nghiêm trọng!
Phốc!
Phía sau lưng Sở Phong bỗng nổ tung, một lỗ máu khổng lồ xuất hiện, có lẽ là không chịu nổi áp lực, có lẽ là trời phạt và nghiêm trị trong cõi U Minh, hắn suýt nữa đã trực tiếp mất mạng!
Hắn khắc sâu mà hiểu ra, vì sao rất nhiều kỳ tài ngút trời đều ngã nhào trong lĩnh vực tiến hóa này, bởi vì lòng tham quá lớn, muốn phác hoạ ra bức tranh tuyệt thế, cuối cùng lại đẩy cả bản thân mình vào thảm cục.
Lúc lôi đình vang lên, Sở Phong lập tức kinh dị, hắn cảm ứng được, nhưng cuối cùng Thiên Lôi lại không trực tiếp giáng xuống, hắn biết là do nguyên nhân gì, tế thiên chi địa, vạn tà bất xâm, Chư Thần lui tránh.
Cho dù là lôi đình cũng bị ngăn cản, không cách nào giáng xuống được.
Bởi vì, nơi này có từng viên lại từng viên tinh cầu lộng lẫy to bằng cái cối xay, dù nơi đây đã bị vứt bỏ, nhưng vẫn tồn tại một đạo vận huyền bí, có quy tắc chí cường, không cho phép bị hủy đi.
Sở Phong thầm sầu lo trong lòng, khi hắn thoát ly vùng đất này, có bị lôi quang bao phủ hay không? Có lẽ thời gian này trôi qua rồi thì coi như tránh thoát được.
Nhưng mà, hiện tại không thể phân tâm, vẫn nên tiếp tục vẩy mực cho chắc ăn, bức tranh của hắn quá nghịch thiên, nếu thật sự thành công, hắn tự nhận là bức tranh của mình là vô địch danh xứng với thực!
Lúc phác họa ra viên tinh thể thứ ba mươi sáu, thân thể Sở Phong lảo đảo, sắc mặt càng ngày càng thảm bại.
Đó là một sinh linh, ẩn chứa một vầng thái dương khổng lồ màu vàng ở bên trong, rọi khắp nơi Chư Thiên, khí tức quá kinh khủng.
Ầm!
Sau đó trong lúc vẽ tranh, ngực của Sở Phong nổ tung một cái lỗ máu, đây là cái giá phải bỏ ra, hắn gặp phải áp chế mãnh liệt, bức tranh thế này quá kinh thế, bản thân hắn cũng có chút không thể chịu được.
Hắn không đứng nổi nữa, mà cắm đầu ngã lên trên tế đàn, khí cơ sinh mệnh thiếu chút nữa đã bị chém đứt!
Đây là đang lấy mạng của hắn!
Sau một lúc lâu, hắn mới thoáng lấy lại sức, lại đứng lên lần nữa, sinh mệnh chi lực bắt đầu phun trào trở lại.
Vẽ tranh như thế này, thật sự là đang lấy mạng mình để tiến hành, huyết nhục là trang giấy, tinh thần là màu mực, hơi không cẩn thận thôi thì hình thể và tinh thần của mình lập tức sẽ bị nhen lửa cùng với bức tranh, đốt cháy sạch sẽ!
Ánh mắt Sở Phong rất nghiêm nghị, hắn muốn vẽ ra bức tranh vô địch, nhưng cũng không muốn vì thế mà tự tuyệt đường sống.
Hắn đọc bản chép tay của các tiền nhân mà Lâm Kỳ tặng hắn, biết lẩn tránh như thế nào, cấp độ Tiêu Dao, cảnh giới này vẩy mực bức tranh, có thể không ngừng hoàn thiện trong lĩnh vực này, cũng không phải vẽ một lần là xong.
Bức tranh vô địch thì ai dám vẽ một phát đã đạt đến hoàn mỹ? Đó là tự tìm đường chết!
Nhưng mà, Sở Phong cảm thấy chính mình còn có thể kiên trì, còn có thể lại chịu thêm một khoảng thời gian, hắn tiếp tục phác hoạ.
Mấy lần "Hội họa", tinh cầu cũng tăng nhiều lên.
Sau đó, tờ giấy màu vàng kim hiển hiện, xoay tròn chung quanh một sinh linh nọ, sau đó thì bị Sở Phong dùng một viên tinh thể bao trùm lấy hắn ta, thu nhận vào bên trong!
Phốc!
Khi viên tinh thể này xuất hiện ở bên người Sở Phong, hắn phun máu ra phè phè, thân thể bị nổ tung nhiều chỗ, suýt nữa cũng tan tác, một cái lỗ máu thông từ trước ra sau xuất hiện, ch dù là mi tâm cũng đang chảy máu, sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi.
Sau một khoảng thời gian thật dài, hắn lấy lại thần thái, khó khăn lắm mới hoàn dương từ Quỷ Môn quan, trở lại Dương giới được.
Sau đó, Sở Phong tiếp tục vẩy mực, mấy viên tinh thể sau đó hiển hiện Hỗn Độn, trong một cái hồ có vài đóa Thanh Liên tuôn rơi lay động, chúng mọc ra, bên cạnh có một người ngồi xếp bằng.
Oanh!
Thân thể Sở Phong rung lên kịch liệt, thân thể suýt nữa đã bị chia ra thành hai nửa, vết thương kinh khủng từ mi tâm kéo dài lan thẳng đến phần bụng, máu chảy ồ ạt.
Đến lúc này, Sở Phong đã trực tiếp phác họa ra năm mươi hành tinh, thế nhưng bản thân hắn cũng suýt chút bị hủy diệt, nhiều lần mém chết mất, nếu lại dám tiếp tụ, hắn chắc hẳn phải chết!
Phật tộc, năng lượng thể chí cao Trượng Lục Kim Thân, kỳ thật cũng là một bức tranh vô địch, năm đó lúc mới sáng lập, đã từng phải tiếp tục nhiều năm, chỉ cần hậu kỳ hoàn thiện là đủ.
Sở Phong thở dài, chỉ có thể dừng lại ở đây, không thể phác họa xâm nhập chi tiết nữa.
Hắn đột nhiên vẩy mực, một mạch mà vẽ năm mươi viên tinh thể còn lại ra, nhưng cũng không khuyếch đại một cách tỉ mỉ, chúng đều rất mơ hồ, phác hoạ ra tổng hình dáng, chúng đều đã xuất hiện!
Cứ như vậy, bức tranh vô địch của hắn đã sắp hoàn thành!
Sở Phong nhìn y như ma quỷ, bức tranh đã thoáng hoàn thành, nhưng bản thân hắn lại suýt tan nát, trông quá thê thảm.
Thân thể máu thịt rách nát tung toé, các vị trí như trước ngực, phía sau lưng, phần bụng chỗ nào cũng có vô số các lỗ máu, có vài lỗ còn thông từ trước ra sau, lại nhiều thêm vài lỗ chắc có thể dùng làm cái sàng, nhìn làm người ta phát sợ.
Mi tâm cũng bị tổn thương, nứt thẳng một đường xuống vị trí phần bụng, trông hơi đáng sợ, như trực tiếp muốn xé rách hắn ra, đừng nói cái gì sâu đủ thấy xương, ngay cả ruột cũng suýt chảy lòi ra ngoài.
Từ trước tới nay, Sở Phong chưa từng gặp phải tình trạng này khi cùng người ta quyết chiến, cho dù bị tộc Cơ Giới và tộc Tây Lâm truy sát thì cũng không thê thảm như vậy.
Nếu không phải sống lưng của hắn ưỡn lên thẳng tắp, ánh mắt như ngọn lửa, cả người hắn rách rưới như vậy, tùy tiện ném ở chỗ nào cũng sẽ bị người ta cho là một cái xác chết.