Trên thực tế, người ngoại vực muốn ra tay cũng quá khó.
Nhưng bây giờ đạo đồng của Quân Đà lại hiện thân, nhất định phải can thiệp vào chuyện này, làm thế hiển nhiên đã vượt qua giới hạn, hành vi của Thánh Nhân quá khó coi, vì giết một tên tiểu bối mà làm như thế thì thực sự không biết xấu hổ viết như thế nào.
Đương nhiên, bọn chúng cũng làm ra một chút thủ đoạn, Quân Đà âm thầm ra tay, ngay lập tức đã che chắn các loại Thiên Nhãn của bình đài Nguyên Thú, họ không cách nào thu được chuyện đạo đồng ngồi bên cạnh gã ta đã can thiệp chuyện này.
Nhưng mà, bọn chúng lại cho Sở Phong nghe thấy, để hắn biết được, đây là đang miệt thị, cũng là muốn nói cho hắn, bọn chúng chà đạp lên cái gọi là cân bằng, thì đã thế nào đây? !
Hiệu quả rất rõ ràng, ban đầu có Thần Tử, Thánh Nữ đang dao động, muốn lập tức lui ra mảnh bí cảnh này lại nói, chuẩn bị càng thêm sung túc rồi lại giết Sở Phong sau, nhưng bây giờ họ đều ở lại, muốn vây giết Sở Phong đang trong giai đoạn suy yếu.
"Quân Đà, ngươi là con rùa già!" Sở Phong đâu để ý lão ta là Thánh Nhân Viễn Cổ hay là Á Thánh gì, hắn trực tiếp mắng ra, tuyệt không quan tâm.
Sau đó, hắn còn quát về phía Vũ Văn Phong, Liệt Sơn, Tề Vũ, Tử Loan: "Ngừng!"
Tiếp đó, hắn không nói hai lời, lại ôm Ngân Quy từ trong bình không gian ra lần nữa, quả quyết mà nhanh chóng chiết xuất ra một chút tổ huyết có mang theo thần tính!
Hắn một ngụm rót hết vào trong miệng, nuốt xuống, bổ sung cho thân thể suy yếu.
Đồng thời, hắn trực tiếp lấy ra ánh sáng năng lượng, bắt đầu nướng con Tinh Hạch Quy hậu đại tạp huyết này, chuẩn bị ăn sạch sành sanh.
Ngân Quy kêu to, mặc dù bị phế, cách cái chết đã không xa, thế nhưng lại bị coi là đồ ăn, vẫn khiến cho nó táo bạo bất an.
"Quân Đà, ta đang nướng rùa đen đây này, ngươi có thể làm gì? Hơn nữa, đây là diễn thử mà thôi, chờ về sau ta nhất định sẽ nướng chín ngươi!"
Sở Phong đã triệt để không thèm đếm xỉa, nếu đối phương không biết xấu hổ, lấy thân phận Thánh Nhân mà cứ nhằm vào hắn hết lần này đến lần khác, vậy cũng không cần khách khí gì thêm, hắn trực tiếp ra mặt tán cho Quân Đà một bạt tai.
Trên bình đài Nguyên Thú, cả đám người hai mặt nhìn nhau, chuyện này thật là. . . Một lời không hợp thì bắt đầu ăn, Cổ Thánh Quân Đà chọc hắn thì quá không may!
Ở ngoại vực, phụ cận chiến xa của Quân Đà, Hỗn Độn dâng trào lên, trong lòng hắn ta thật sự có một luồng khí nóng, muốn giết một tên thổ dân nho nhỏ thôi cũng không thể sao?
Giọng của Quân Đà vang lên ở nơi nào đó sâu trong tòa danh sơn này, lão ta quát tháo huynh trưởng của Ngân Quy, nói: "Thần Tử Bạch Ngân, em ruột của ngươi đã bị người ta ăn hết, ngươi thật sự bảo trì được bình thản!"
¬¬
"Lão tổ, hiện giờ ta đang bước lên tinh lộ, tiến vào chủ không gian của viên tinh cầu kia để giết hắn!" Thần Tử Bạch Ngân dập đầu trong không gian chồng chất, toàn thân tăng vọt ánh hào quang ngân bạc.
"Chờ một lát, ta ban thưởng cho ngươi một bộ áo giáp đặc thù, đợi ngươi có thể sử dụng được thì đi qua giết hắn!" Quân Đà lạnh nhạt truyền âm.
Phong thiện chi địa, trước tế đàn.
Sát khí ngút trời, bọn người Liệt Sơn, Vũ Văn Phong, Triển Hạc tới gần, muốn giết chết Sở Phong.
Cho dù Trần Dung cũng đang che miệng, đứng đó mà bất chấp tất cả, ra lệnh cho người ta sắp xếp mấy món Cổ Khí Trận Vực một lần nữa, bố trí ở chỗ này, tiến tới tuyệt sát.
Ả ta muốn cắn răng cũng không thể, bởi vì nguyên dàn răng cửa đều bị nện rơi rụng, mũi cũng bị đánh gãy, lúc này sắc mặt ả cực kỳ âm tàn, đối với người con gái có dung mạo đẹp đẽ mà nói, chuyện này quả thực là thù không đội trời chung.
Chu Vũ Tước tới gần lần nữa, nói: "Giết hắn, cái gì mà năng lượng thể tảng đá, cũng giỏi tung ra sức trâu mà thôi, chúng ta chỉ là chưa có phòng bị lúc nhất thời, thời khắc đi săn đã đến, giết chết thổ dân này!"
Y đang xúi giục đám người, cực kỳ không muốn Sở Phong có thể sống sót, hôm nay nghịch chủng trong mắt của y đã bày ra năng lượng thể quá yêu tà, điều này khiến y phi thường bất an.
Hắn có một loại trực giác, nếu như hôm nay không thể thừa cơ đánh chết Sở Phong, vậy sau này sẽ càng khó khăn.
Đồng thời, y đang hồ nghi, đến tột cùng Sở Phong đã vẩy mực ra bức tranh tiến hóa như thế nào, không phải thật sự là danh thiên tuyệt thế trong tinh không đó chứ? Cứ việc không tin, nhưng hắn vẫn có chút kiêng kị.
Hoàng tử Đại Tề - Tề Vũ ánh mắt thăm thẳm, muốn giết Sở Phong, đồng thời cũng đang lấy lòng Thánh Nhân tộc Tinh Hạch Quy, nói: "Giết hắn, dám liều lĩnh như thế, làm nhục hậu duệ của Thánh Nhân, lập tức giết chết tên thổ dân phát rồ này đi!"
Một đám người tới gần, không có khả năng đứng nhìn hắn nướng chín Ngân Quy rồi ăn sạch, sao lại để hắn khôi phục tinh khí thần kia chứ? Có bí bảo đã gào thét lao lên, đánh qua!
"Giết!" Viên Khôn cũng chạy tới, ra tay cùng với cả đám người.
Sở Phong không nói gì, giơ một bàn tay chụp chết Ngân Quy, để cho Quân Đà nhìn, sau đó trực tiếp ném qua một bên.
Vèo một tiếng, hắn tránh né ra ngoài, không trực tiếp chống chọi với những người này, theo cái nhìn của mọi người thì điều này tự nhiên là chứng minh cho thân thể suy yếu của hắn, nhưng mà chuyện này quả thật cũng là sự thật.
Sở Phong lấy ra một quả Chu Quả, nó hiện lên màu đỏ tím, hắn không chút do dự bỏ vào trong miệng, ngào ngạt ngát hương, hắn đang mượn thánh dược chữa thương, mặc dù có chút đau lòng, nhưng không còn lựa chọn nào khác.
Cái này vốn giữ lại dùng để tiến hóa, thế nhưng giờ phút này không thể không sớm ăn.
Một ánh hào quang đỏ rực từ thân thể hắn vọt ra, thân thể khô cạn lập tức có thêm một luồng sinh cơ, đồng thời, cối xay nhỏ đen trắng trong cơ thể hắn đang điên cuồng quay tròn, hấp thu năng lượng trong mảnh bí cảnh này để bổ sung nhu cầu của mình.
Sở Phong biến sắc, trong Chu Quả này chủ yếu vẫn là vật chất tiến hóa, dùng làm chất xúc tác, hiệu quả cực kỳ tốt.
Nhưng hiện tại hắn không muốn gia tăng thể chất, một khi thoáng tiến hóa lần nữa, chắc chắn lại phải hao hết huyết khí, đây quả thực khiến hắn không nói được gì.
Mỗi lần tiến hóa đều phi thường kịch liệt, sẽ hao tổn ở bên trong trước, sau đó mới khiến cho thân thể đánh vỡ trói buộc, đây chính là nguyên nhân mà lần nào cũng sẽ đói khát khó chịu đựng.
Chu Quả, có thể chữa thương, cũng có thể đẩy mạnh tiến hóa, nếu vào lúc thân thể của hắn cường tráng, thời khắc khí cơ sinh mệnh đang nồng đậm thì đây là thánh dược, nhưng bây giờ lại có chút nguy hiểm.
Quá bổ không tiêu nổi, nói chính là bản thân chính hắn!
Tình huống lý tưởng nhất chính là, hắn ăn hết năm quả trứng Á Thần Thú còn lại kia, khiến cho huyết khí của bản thân thịnh vượng như biển, sức mạnh sinh mệnh thật sự được bù đắp lại, nếu như thế mà nuốt Chu Quả vào, vậy thì không sợ cái gì nữa, càng mạnh thì sẽ càng mạnh!
Cho nên, Sở Phong nuốt một viên Chu Quả về sau, vô cùng cẩn thận, hắn hiện tại hẳn là ăn hết một cái dị loại Thánh Tử tương đối phù hợp!