Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 971 - Chương 987: Nghiền Ép Dã Man (1)

Thánh Khư Chương 987: Nghiền ép dã man (1)

Có thể là Sở Phong hận người của Bồng Lai muốn chết, nhìn thấy ả muốn chạy trốn thì không nói hai lời, trực tiếp cầm quả cầu đá lăn hết về phía trước, muốn chôn sống ả, đè thành bãi thịt nát.

Trần Dung liên tục lấy ra bí bảo, kết quả tất cả đều bị đập hư, như đồng nát sắt vụn chất chồng thành đống, hên một điều là người mà ả mang tới cũng đủ trung thành, như ong vỡ tổ mà lao lên cứu ả.

Phốc phốc phốc. . .

Vùng đất này, nở rộ làn sương máu, người của Bồng Lai bị Sở Phong đạp nát một hơi hai mươi mấy người, trong đó không thiếu một vài lão giả thực lực phi thường cao thâm.

Về phần Trần Dung, chung quy vẫn bị một tảng đá lớn quẹt vào, đánh gãy chỗ xương mũi, mũi ả lõm xuống, đồng thời răng cửa cũng bị đánh rớt hết cả, trông tương đối thảm.

Phịch một tiếng, vai phải của ả ta cũng bị quẹt trúng, một cánh tay nổ tung, huyết dịch bắn tung tóe, ả kêu lên thê lương thảm thiết, ngã sấp xuống ở phương xa.

Cuối cùng vẫn trốn về được đại bản doanh của cả đám Thần Tử, Thánh Tử.

Lúc này, một đám người đều run rẩy, kẻ nào cũng giật mình ở chỗ này.

Giờ phút này, Sở Phong muốn biểu hiện ra tư thế oai hùng lại xảy ra vấn đề, hắn vốn đang khống chế đá lớn hình cầu mà đi, nhưng bây giờ thân thể thực sự quá yếu ớt, lại cắm đầu rớt xuống từ bầu trời.

Tiên sư nhà ngươi!

Sở Phong nguyền rủa, hắn bày ra hết tư thế rồi, muốn phải đứng sừng sững giữa trời, anh tư vĩ ngạn, thần hoa hiển lộ ra, kết quả. . . té sấp mặt!

Ầm!

Mặt đất bị nện thành cái hố to hình người!

Ngoại trừ khói bụi bốc lên mịt trời, phụ cận tế đàn đã hoàn toàn yên tĩnh.

Dù thân là đối thủ, một đám kẻ thù đều phải nghẹn họng nhìn trân trối, đứng ở đó mà không biết nói gì cho phải, làm thế là có ý gì? Cố ý ngã xuống, chờ người ta tiến lên, sau đó tiện cho hắn mai phục giết chết à? !

Những người này quả thực không dám coi thường hay làm liều gì, tên nào cũng hoảng loạn rụt rè, thân thể thì cứng lại ở đó.

Trên bình đài Nguyên Thú, quả nhiên là yên lặng như tờ, một chút âm thanh cũng không có, quá an tĩnh.

Mới vừa rồi còn loạn xị bát nháo, chỉ một thoáng thì tất cả tạp âm đã im bặt dừng lại, cả đám đều trợn mắt hốc mồm, nhìn thấy cảnh tượng này thì cứ cảm thấy quỷ dị sao sao ấy.

Một lát trước còn có rất nhiều người tru trẻo lên, ghen ghét hâm mộ, nói Sở Phong khai sáng một loại năng lượng thể đặc thù mà hùng mạnh, phong thái hơn người, anh tư bừng bừng phấn chấn.

Kết quả chỉ trong nháy mắt, hắn cứ như vậy mà cắm đầu đâm xuống dưới, trong một mảnh tiếng khen ngợi, nện ra một cái hố to hình người.

Cuối cùng, trên bình đài Nguyên Thú có người cười to, cười trên nỗi đau của người khác, hung hăng như Sở Phong mà cư nhiên ngã sấp mặt vào thời khắc mấu chốt.

"Chuyện gì xảy ra thế, đây là đang dụ địch, hay là bản thân hắn thật sự không được, chẳng lẽ thân thể của hắn khô héo nên không thể đánh lâu?" Có người nghi ngờ.

Cũng có người đang thán phục , nói: "Vị huynh đệ này quá tà dị, không chỉ có thể dùng quả cầu đá nện người ta, lúc càng lợi hại lên thì còn có thể ném thẳng bản thân của mình ra, đây không phải là người tài ba bình thường đâu, thấy không, tế thiên chi địa cũng bị đè ra một cái hố to hình người kia kìa!"

Có người phụ họa, chững chạc đàng hoàng mà gật đầu, nói: "Qủa thật quá lợi hại, đúng là một kẻ hung ác mà, thời khắc mấu chốt, tuyệt đối có thể ném thẳng chính mình ra đè người ta!"

Tiên sư cái đám người bọn ngươi! Đây là tiếng lòng của Sở Phong.

Trong làn bụi mù, hắn ho khan, bò lên từ trong cái hố lớn hình người, trong lòng thầm nguyền rủa, chuyện này thật sự quá không hợp tình hình mà, vốn nên bễ nghễ chúng địch, thi triển hết tư thế hiên ngang, kết quả. . . Rớt xuống hố!

Lúc này, đám người Vũ Văn Phong, Trần Dung, Liệt Sơn lập tức đã hiểu ra, vừa rồi hắn thật sự không phải đang diễn kịch, mà hoàn toàn là do thể chất quá suy yếu, ngã xuống trong bụi bặm.

Có vài người mắt bắn ra hung quang, vừa rồi là một cơ hội tuyệt vời, nếu như vọt nhanh qua đó, chắc có thể rất dễ dàng đánh chết Sở Phong.

Thế nhưng, bọn chúng đã bỏ lỡ.

Bây giờ nhìn thấy hắn đứng lên, tư thái kia mặc dù khô gầy, trông rất suy yếu, nhưng tuyệt đối còn có thể làm ra chiêu chó cùng rứt giậu!

Từ phản ứng của bọn họ mà nói, trong lòng họ có chút e dè đối với Sở Phong, bởi vì vừa rồi hắn quá hung tàn, đống đá lớn bay múa đầy trời, quả cầu đá liên miên cuồn cuộn tung lên cao, nện cho Viên Khôn cũng phải tàn phế, khiến Chu Vũ Tước đứt gãy xương cốt bay tung lên cao, quá thô bạo và cuồng dã.

Hắn quả thực tựa như những quái vật bị cách ly trong tinh vực hoang vắng kia.

Có dạng tinh cầu như vậy, cự tuyệt sản phẩm khoa học kỹ thuật, không cho phép mạng lưới Tinh Tế kết nối với họ, nhưng mà các cá thể ở nơi đó lại hùng mạnh đáng sợ tầng tầng lớp lớp, ngay cả dòng dõi Thánh Nhân cũng bị Man Thần chạy từ đó ra giết chết một vài tên, tác phong tương đối tục tằng.

Lúc này, cứ việc sâu trong đáy mắt các vị Thần Tử, Thánh Nữ là ánh sáng sắc lạnh, hận không thể lập tức đánh chết Sở Phong, nhưng lại không dám làm liều, thậm chí có người bắt đầu sinh ra ý lùi bước.

Đến được cấp độ như bọn chúng thì trực giác đều trở nên rất chuẩn xác, cảm thấy Sở Phong có chút tà dị, lại liều chết tấn công tiếp thì dù có thể giết được hắn, cũng phải bỏ ra cái giá không nhỏ.

Thế nhưng, nếu cứ đi thẳng bỏ chạy như vậy thì một khi truyền ra, thanh danh của bọn họ tất sẽ hạ xuống, muốn săn bắn thổ dân mà kết quả lại để hắn thong dong bỏ đi, chuyện này cũng quá thất bại.

Ngoại vực, có Thánh Nhân đang chăm chú nhìn vào nơi đây, tỉ như Quân Đà, Âm Cửu Tước vân vân, sắc mặt âm trầm, chỉ một tên thổ dân nho nhỏ lại có thể tạo ra trận sóng gió này.

Có người làm trái quy tắc, trực tiếp truyền âm ở vực ngoại, hiệu lệnh cho các Thần Tử, Thánh Nữ ở nơi đây, bảo bọn họ phải ra tay.

Đương nhiên, chân chính mở miệng ra mặt không phải bản thân bọn họ, mà là đạo đồng ngồi bên.

Đạo đồng của Quân Đà cầm một cái ốc biển tuyết trắng trong tay, đây là bí bảo mà Thánh Nhân ban thưởng, hắn ta dùng cái này để truyền âm, lời nói rõ ràng đang khuấy động cả phong thiện chi địa.

"Hiện tại hắn ta chỉ miệng cọp gan thỏ, hết sức yếu ớt, chính là cơ hội tốt để diệt trừ!"

Sở Phong nghe được câu này thì hai mắt lập tức lộ ra ánh sắc lạnh, thanh âm này không phải lần đầu tiên hắn nghe được, lúc bị tộc Cơ Giới cùng tộc Tây Lâm đuổi giết hắn ta cũng từng xuất hiện qua, không ngừng chỉ ta chỗ trốn của hắn cho nhân mã hai tộc, khiến hắn lên trời không đường xuống đất không cửa.

Hiện tại, đạo đồng này lại mở miệng, hơn nữa còn không kiêng nể gì cả, đang can thiệp vào trận chiến này.

Mặc dù Yêu Yêu và chú bác của nàng không có ước định chính thức gì với những người này, nhưng mỗi bên đều gần như đã ngầm chấp thuận một số việc, bản thân cũng sẽ không tiếp tục nhúng tay.

Bình Luận (0)
Comment