Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 970 - Chương 986: Anh Tư Vĩ Ngạn (2)

Thánh Khư Chương 986: Anh tư vĩ ngạn (2)

Hậu phương, cả đám người cũng nhìn đến trợn mắt hốc mồm, đây là tình huống gì? Chu Vũ Tước đang diễn trò sao? Bị tảng đá quay cuồng đập cho miệng mũi phun máu, chống đỡ không được, lúc y lao lên bầu trời cao, anh tư đó thật vĩ ngạn, xích hà quấn quanh thân, mà sau khi bị nện rơi xuống lại y chang một cái túi vải rách.

Trước sau tương phản quá lớn!

Trọng yếu nhất chính là, Chu Vũ Tước sắp chết, sắp sửa bị trực tiếp đập chết!

Sưu!

Thời khắc mấu chốt, Chu Vũ Tước vận dụng tuyệt học bảo mệnh, toàn thân phát sáng, cư nhiên đang thực hiện thuấn di, biến mất khỏi vị trí ban đầu, mang theo ánh hào quang đỏ rực chói mắt đi xa, xuất hiện ở cách đó vài dặm.

Y đang há mồm thở dốc, trên thực tế, lồng ngực y đều đã nát bấy, đều có chút mất hơi, hoàn toàn là bị nện ra, mái tóc đỏ sáng ngời hiện tại đang rối bời, tràn đầy máu, dính thành một cục lại một cục, đầu rơi máu chảy.

Đây là một Thánh Tử oai hùng sao? Bộ dáng tiu nghỉu này, máu tươi đang chảy ào ào, cũng quá thê thảm rồi.

Vừa rồi nếu y không vận dụng diệu thuật Chu Tước Tường Không do Á Thánh Âm Cửu Tước khai sáng, đoán chừng sẽ bị nện nát bấy!

Chu Vũ Tước nghẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, thân thể đều đang run, bị tức điên lên, hôm nay y quá thảm hại rồi, kém chút nữa đã để người ta cầm tảng đá đè chết chính mình.

Trên bình đài Nguyên Thú, cả đám người đều trợn mắt hốc mồm, sau đó vô số người rú lên quái dị!

Mọi chuyện vẫn chưa xong, hết thảy vừa rồi đều xảy ra và kết thúc trong chớp mắt, mà chỗ tế đàn vẫn còn đang chiến đấu.

Bởi vì, phía sau Chu Vũ Tước còn có Kim Cương Viên của nhất mạch Thánh Tử Viên Khôn, da lông hắn ta phát ánh kim quang, muốn hạ tử thủ với Sở Phong.

Hắn vốn lao lên cùng với Chu Vũ Tước, kết quả vừa rồi Chu Vũ Tước quá bá đạo, lao lên không mà đi, muốn lập tức đánh chết Sở Phong trước hắn ta, cho nên vượt lên một bước.

Hiện tại, Sở Phong huy động đá lớn hình cầu đầy trời, nện Chu Vũ Tước xong, sau đó lốp bốp lại lăn lốc đến chỗ Viên Khôn.

Ngân Bồ Đề quả thật là rất phi phàm, một gốc đại thụ sáng chói có ngân quang lượn lờ, mười phần lóa mắt, tất cả các phiến lá đều đang phấp phới, hóa thành cuồng phong màu bạc, phóng tới chỗ của Sở Phong.

Nhưng lại chả có tác dụng gì!

Đá lớn hình cầu đánh tung đập loạn, lá cây rách rưới bay đầy trời, chúng rơi lả tả khắp nơi, sau đó nổ tung.

Viên Khôn nói thì dễ nghe lắm, Ngân Bồ Đề lá nào cũng là kinh văn, nhưng hắn ta căn bản chưa tới được cấp độ này, phác hoạ không ra bức tranh tuyệt thế trong truyền thuyết kia.

Về phần câu nói kinh văn thiên chuyển, ngân hoa như tuyết, phiến lá kinh văn bay múa, một bông hoa một thế giới. Vậy thì càng khỏi phải suy nghĩ, trong dòng chính mười tộc đứng đầu của tộc Phật cũng chưa chắc có thể phác họa ra nổi.

Cho nên, Viên Khôn bi kịch, bị nện đến mức mắt nổi đom đóm, thất khiếu điên cuồng mà trào máu, hắn quả thật tức giận đến mức nổ tung.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, khuôn mặt của hắn ta đã lõm vào, bị nện xẹp xuống, xương mặt bị gãy còn làm cho đôi mắt hắn ta như muốn lọt cả ra ngoài tròng, những bộ vị khác còn thảm hại hơn.

Một tiếng ầm vang lên, đừng nói là Bồ Đề Diệp màu bạc, cho dù là gốc đại thụ ngân bạch kia cũng bị nện cho sụp đổ, triệt để nổ tung.

Viên Khôn kêu rên, xương đùi của hắn ta bị đụng gãy, đây quả thực là sỉ nhục, bờ mông rách nát, bị nện nở hoa, huyết dịch bắn ra tung tóe.

Về phần trước ngực và phía sau lưng hắn ta cũng không ngừng nổ tung, máu chảy ồ ạt, rất nhiều nơi bị đứt gãy xương cốt, muốn thê thảm bao nhiêu có thê thảm bấy nhiêu, cả người như bị hủy đi.

Viên Khôn ngao lên một tiếng thét dài, da lông màu vàng đầy người run run, chỉ trong nháy mắt, năng lượng thể hắn học được từ tộc Phật cũng đã biến mất, ngân quang bị thu lại hết.

Sống chết trước mắt, hắn ta gầm thét, một con Kim Cương Viên lệ khí ngập trời hiển hiện ra ở phía sau hắn ta, đó là một dạng năng lượng thể, nó phóng tới Sở Phong, phá tan từng tảng từng tảng đá lớn hình cầu.

Đây là "Chân hình" của tộc này, hiển hóa ra chân dung của tổ tiên, cũng là một loại năng lượng thể, bị ép đến bước đường này, hắn ta tự nhiên phải liều mạng.

Phanh phanh phanh. . .

Thực lực thật sự của Viên Khôn rất kinh người, chỉ lấy sức trâu mà nói thì vượt qua cả Chu Vũ Tước, chân hình năng lượng thể của tộc này chấn động văng những quả cầu đá kia ra, dọn sạch được một vùng không gian.

Sở Phong thật sự câm nín, Thánh Tử của bộ tộc Kim Cương Viên thật đúng là. . . Năng lượng thể của tộc mình lợi hại như vậy, thế mà nhất định phải học đòi văn vẻ, dùng Ngân Bồ Đề của tộc Phật mới chịu, là cảm thấy mỹ quan quá à?

Nhưng mà, hắn không lo lắng chút nào, mười mấy viên tinh thể không đủ, vậy thì góp thêm vào mười viên đi cho đủ.

Trong nháy mắt, tổng cộng hai mươi mấy tảng đá lớn hóa thành một luồng đất đá trôi thoát tục, cuồn cuộn lao xuống, đè bẹp Viên Khôn ở phía dưới.

Lần này, Viên Khôn rất thảm, hắn ta kêu to lên tiếng, đừng nói mặt mũi bầm dập cái gì, hiện tại da mặt cũng sắp bị nện không có, xương cốt đứt gãy.

Rắc một tiếng, một cánh tay của hắn ta bị nện gãy xuống, sau đó một cái chân cũng bị nện đứt, Viên Khôn gào thét, bộc phát ra một luồng ánh sáng màu hoàng kim, vận dụng tuyệt chiêu bảo mệnh, bọc lấy cánh tay cụt và cái chân gãy, hốt hoảng bỏ chạy.

Đó là năng lượng thể chân hình của tộc Cai, tiến một bước trải ra thành bức tranh, bọc lại hắn ta mà chạy ra khỏi chiến trường, xuất hiện ở nơi cách đó vài dặm, cũng nằm sát bên Chu Vũ Tước không xa.

Hai người này đều há mồm thở dốc, sau đó đưa mặt nhìn nhau, cả hai đều mang theo dáng vẻ như thấy quỷ, tại sao lại gặp phải tình cảnh như thế này? Tà môn đến mức làm người ta run rẩy!

Chuyện này hoàn toàn không giống với dự đoán của bọn hắn, bộ bản thân mình bị trúng tà hay sao?

Trên bình đài Nguyên Thú vang vọng một mảnh sói tru.

"Thần Nhân a, đây là năng lượng thể gì vậy, quá phóng túng, vô cùng cuồng dã, ngay cả Thánh Tử của bộ tộc Kim Cương Viên lấy thể phách hùng mạnh nổi danh trên đời kia cũng chịu không được, bị nện đến mức tè cả ra quần, cái này thật là. . . Thô bạo, ta thích!"

"Trời má, một loại năng lượng thể đỉnh cấp hoàn toàn mới đã ra đời, thật là khủng bố quá, thiếu chút nữa đã đè chết tươi Chu Vũ Tước và con Kim Cương Viên kia!"

Bình đài Nguyên Thú sôi trào, cả đám người la hét ầm ĩ muốn đơn đặt hàng.

Dưới tế đàn truyền ra tiếng kêu thảm thiết kinh hoảng, đó là Trần Dung.

Vừa rồi ả ta đứng sát bên Chu Vũ Tước cùng Viên Khôn, cũng ra tay ngay sau bọn chúng.

Khóe miệng Trần Dung vốn nhếch lên nụ cười lạnh, mang theo sắc thái tàn nhẫn, ả cảm thấy lần săn giết Sở Phong này sẽ thành công, thế nhưng. . . Ả ta nhìn thấy cái gì?

Cũng may, ả ta đứng ở phía sau, thời khắc sống còn ả quả quyết thu tay lại, xoay người bỏ chạy.

Bình Luận (0)
Comment