Dưới tế đàn, vết máu loang lổ, đất đá nằm tứ tung, các loại lân giáp, lông vũ vân vân đều có không ít, khói bụi bốc lên, cuộc chiến đấu vừa rồi phi thường kịch liệt và hỗn loạn.
Chu Vũ Tước muốn điên rồi, một cái chân đứt đến tận gốc, mái tóc đỏ tươi phát sáng, phun ra xích hà, chảy ra cuồn cuộn.
Đáng hận nhất chính là, y nhìn thấy cái gì đây, Sở Phong bắt lấy cái đùi Âm Tước kia, cư nhiên "Phát rồ" mà đứng đó điên cuồng thiêu nướng.
Chuyện này quả thực không thể chịu đựng được, y nằm ngay ở chỗ này, nhìn thấy hỗn trướng hung tàn kia muốn ăn bắp đùi của y, cái này bảo y làm sao chịu nổi? !
Năm đó, kỵ sĩ Tinh Không săn thức ăn trên viên tinh cầu này, thân là hậu đại của Á Thánh Âm Cửu Tước, y được ký thác kỳ vọng, tại sao lại rơi xuống tình trạng như thế này.
Toàn thân Chu Vũ Tước dâng trào xích hà, muốn trực tiếp nổ tung, đây là sỉ nhục của cuộc đời y.
Sở Phong đang nướng cái chân chim kia, đốt trụi một mảng lông vũ màu đỏ phía trên, hắn nhíu mày, bởi vì, cách nướng nguyên thủy mang cả lông thế vậy, không có khác biệt gì với ăn lông ở lỗ.
Hắn đứng dậy, ôm chân của Âm Tước phóng tới một cái hồ suối cách đó không xa, kết quả nửa đường lại lảo đảo một cái, kém chút nữa đã cắm đầu xuống mặt đất, di chứng đã bộc phát ra rồi.
Hắn cấp tốc mà lột da rửa sạch, động tác thành thạo mà nhanh nhẹn, sau đó nhấc cái chân Âm Tước này lên, rồi xoay người bỏ chạy.
"Hả?"
Mọi người không hiểu, hắn cư nhiên đang lẩn trốn! ?
"Mau ra tay chặn giết hắn, nỏ mạnh hết đà, thân thể của hắn không chịu được nữa!" Chu Vũ Tước đang réo gọi, y nhảy lên một cái, xông ngang tới, chỉ còn một cái chân thôi mà cũng muốn truy sát Sở Phong.
Đám người tỉnh ngộ ra, nhìn thấy Sở Phong gầy trơ cả xương, chắc cũng sắp gầy thành cái thây khô, các loại tinh hoa huyết nhục xói mòn quá nghiêm trọng, có dấu hiệu dầu hết đèn tắt.
Ban đầu cả đám người muốn bỏ chạy hết, nhưng bây giờ đều dừng bước, một số người lại quay đầu lao về đây!
Sở Phong không để ý đến, hắn khiêng cái chân hung cầm dài mười mấy mét xông lên bậc đá xanh của tế đàn, cũng không thèm quay đầu mà lao lên đó trốn.
"Đáng hận!"
Mọi người ý thức được, họ lại bỏ lỡ một lần, vừa rồi thật sự là cơ hội tốt!
Sở Phong tương đối thuận lợi mà leo lên tế đàn hùng vĩ, bởi vì cấp độ tiến hóa của hắn cất cao, hơn nữa cả con đường đều đang vận dụng Trấn Vực Ấn đen nhánh.
Đi lên rồi thì hắn trực tiếp nằm ở nơi đó, khẽ động cũng không muốn động.
"Trứng Tinh Hạch Quy!"
Sở Phong rất khát vọng, nếu có trứng của Á Thần Thú thì không đến mức rơi xuống bước đường này, hiện tại bên trong hao tổn quá lợi hại, đã thành da bọc xương, vô cùng suy yếu.
"Sở Phong, ngươi cút xuống cho ta!" Chu Vũ Tước khiêu chiến, con mắt phun lửa, dù vừa rồi thiếu chút nữa bị đánh chết, nhưng hiện tại vẫn đứng ở phía trước nhất.
Bởi vì, cái chân dài mười mấy mét trên tế đàn kia quá dễ thấy, nó nằm ngay trước mặt hắn, nó sẽ nướng chín ngay ở nơi đó, chuyện này quả thực. . . khiến y muốn phát điên.
"Ta không đếm xỉa tới ngươi!" Sở Phong há miệng thở dốc, thử tự ngồi dậy, thử mấy lần, hắn lại nằm xuống, mặt như giấy vàng, thiếu khuyết hoạt khí sinh mệnh.
Sở Phong cảm nhận được, bản nguyên sinh mệnh sắp khô cạn, vẫn chớ lộn xộn cho thỏa đáng, khôi phục một chút trước lại nói sau.
Hắn nằm ở chỗ này, chà chà hai tay để bắn ra ánh lửa năng lượng, nướng cái chân chim thô to này, đây chính là thuốc cứu mạng, có ẩn chứa sinh cơ nồng đậm.
Con mắt của Chu Vũ Tước phun lửa, ngọn lửa màu đỏ bên ngoài cơ thể đốt cháy hừng hực, từ trước tới nay y chưa từng bị tủi nhục đến như thế!
"Ai có thể giết hắn, ta nhất định sẽ hậu tạ!" Dưới tế đàn, Trần Dung thét lên một cách thê thảm khẩn thiết, ả ta cũng rất thảm, từ phần eo trở xuống bị nện thành một vũng máu bùn, răng và mũi đã sớm bị đập nát.
Trần Dung tóc tai bù xù, thê lương tru lên: "Ta chính là chính thống của Bồng Lai, ngươi dám đối xử với ta như vậy!"
Sở Phong không để ý tới ả, nhìn vào dáng vẻ cuồng loạn này thì hẳn ả đã hoàn toàn bị giận điên lên.
Thánh Tử Liệt Sơn của bộ tộc Xuyên Sơn Giáp ánh mắt âm u lạnh lẽo, tay phải của hắn ta đã biến mất, bị một quả cầu đá đập nát.
Phải biết là, thể chất của tộc này khá đặc thù, có thể mở núi đá, đi ngang qua đại nhạc Thái Cổ cũng không có vấn đề gì, thế nhưng hôm nay quả thực bị một đống cầu đá suýt chút nữa đè chết!
Viên Khôn, da lông màu vàng toàn thân đã ướt sũng máu me, hai mắt có chút trống rỗng, y ngã vào trong vũng máu, đã không dậy nổi nữa.
Lúc này, có người đang lùi lại, nhìn thấy Sở Phong trốn lên tế đàn, nấp trong đó mà nướng chân của Âm Tước, lo lắng hắn bổ sung một phần nguyên khí xong thì lại làm dữ, cho nên muốn rút đi.
Bọn người Vũ Văn Phong, Triển Hạc, Bạch Lăng đều muốn rời khỏi nơi này trước.
Trên tế đàn, Sở Phong đột nhiên ngồi dậy, dùng hết khí lực, bỗng ném mạnh bốn cái Tỏa Long Thung ra, cắt đứt lối ra của nơi đó, hắn trực tiếp muốn phong tỏa bí cảnh!
Hắn đã suy yếu như thế còn muốn giữ đám người lại.
Sắc mặt tất cả mọi người cũng thay đổi, cảm giác Sở Phong này mười phần dã tính, chính mình cũng đã dầu hết đèn tắt, còn dám ngang ngược cắt đứt con đường như thế, thật sự là tự phụ.
Giờ khắc này, cho dù là Chu Vũ Tước đang cổ vũ chiến đấu cũng sinh ra suy nghĩ không tốt.
Mấy người khác thì càng khỏi phải nói, có vài tên đã hối hận, vừa rồi không nên truy kích, hẳn nên quả quyết rời khỏi mảnh bí cảnh này mới đúng.
"Đi, phá vây ra ngoài trước đã!"
Cả đám người lui ra phía sau, muốn phá vỡ trận vực mà Tỏa Long Thung hình thành.
Cho dù là Trần Dung, cũng không còn cuồng loạn nữa, bảo người ta cõng ả nhanh chóng đi xa, hận không thể lập tức thoát đi.
"Hôm nay các ngươi phục sát ta ở nơi này, một lát nữa chúng ta từ từ tính khoản nợ này!"
Trên tế đàn, Sở Phong cất tiếng nói.
Thịt chân hung cầm phát sáng, có mùi thơm nồng nặc, Sở Phong không lãng phí chút nào mà bắt đầu ăn như hổ đói, hắn giống như một con Thao Thiết, trong nháy mắt đã ăn hết non nửa cái chân.
Phải biết là, chân của con Âm Tước này dài đến tận mười mấy mét.
Toàn thân Sở Phong phát sáng, tất cả đống thịt đều bị luyện hóa, không chút lãng phí, sức mạnh sinh mệnh đã bị hấp thu, mà quá nhiều năng lượng thì lao ra khỏi thân thể của hắn.
Chuyện này cũng chẳng khác gì một loại tẩy rửa, dù là da bọc xương, lỗ chân lông cũng đã mở toang ra, xích hà cọ rửa lấy hắn, toàn thân đang sáng chói lên.
Cả một cái chân hung cầm lớn như vậy đã bị hắn hóa thành tinh khí hết toàn bộ, giống như cắn nuốt lấy, cuối cùng sắc mặt Sở Phong trở nên hồng nhuận phơn phớt, thân thể cũng phồng lên đôi chút.
Cái này quá hữu hiệu.
Sở Phong đoán chừng, lại ăn thêm một vài huyết nhục nồng đậm vật chất sinh mệnh, hơn phân nửa sẽ có thể giúp cho nhục thân đầy đặn, hai mắt hắn tỏa ra ánh sáng xanh lè, nhìn chằm chằm xuống phía dưới tế đàn.