Ở bên cạnh Sở Phong lúc này chỉ còn lại một cái xương khổng lồ, chất thịt óng ánh đã bị gặm sạch sẽ.
Nơi xa, Chu Vũ Tước đang phá giải trận vực lập tức run rẩy toàn thân, lông tơ dựng thẳng hết cả lên!
"Người anh em, ngươi hoàn dương rồi, xem ra đại nạn không chết, giữ được tính mạng, ta đã đặt đơn hàng rồi, đặt Thánh Nữ Tử Loan trước, tuyệt đối đừng có đánh cho tàn phế đấy!"
Trong quang não, một người mua dặn đi dặn lại, hắn không muốn một Thánh Nữ bị thiếu cánh tay cụt cái chân.
"Sở huynh, ta cũng đã đặt đơn hàng, ta muốn Thánh Nữ Lý Phượng trên tinh cầu cao cấp, chính là Thánh Nữ có được đôi chân dài siêu cấp chuẩn quy mô vũ trụ kia mà ngươi nói!"
Sở Phong liếc qua quang não, nói: "Chờ ta ăn no rồi lại tính tiếp đi!"
Cái gì? !
Một đám người sợ run, sau đó tất cả đều giậm chân.
Nghe ý của hắn là, muốn có một bữa cơm no đủ trước, đến lúc đó những Thần Tử, Thánh Nữ này có thể còn lại mấy người kia chứ?
Con mẹ nó quá hung tàn!
"Huynh đệ, không cần phung phí của trời, tuyệt đối không nên ăn tiếp, một lát nữa lão ca ta tin nhắn cho hệ thống gửi tặng ngươi một bao nguyên liệu nấu ăn cao cấp, bảo đảm ngươi long tinh hổ mãnh, đừng có ăn Thánh Nữ đó!"
Một đám người nhao nhao khuyên can, bị phong cách hung hãn của hắn hù sợ không nhẹ.
"Ngươi muốn ăn thì tiếp tục ăn Chu Vũ Tước đi, dù sao cũng đã tàn phế, còn lại thì đừng hạ miệng, giữ lại đi, ta muốn Thánh Nữ Bạch Lăng tóc bạc phất phới kia, huynh đệ, tuyệt đối đừng có ăn người này đó!"
Trên Nguyên Thú bình đài vang lên một mảnh bạo động, không ít người ngồi không yên.
Trước nay chưa từng gặp qua người như vậy, hung ác điên cuồng đến rối tinh rối mù.
Chỉ trong chốc lát thôi mà tên tuổi của Nhân Ma Sở Phong đã nhanh chóng lan truyền.
Sở Phong nhíu mày, không tình nguyện mà nói ra: "Được chưa, xem tình huống mà quyết định đi, ta xem thử coi mình có cần giữ lại một hai Thánh Nữ, sau đó lại cân nhắc lưu một hai Thần Tử kéo xe hay không."
Trên bình đài Nguyên Thú, một đám người thật sự bị kích thích không nhẹ.
Thổ dân này quá xa xỉ, hắn chọn Thánh Nữ trước, còn muốn giữ Thần Tử lại kéo xe cho mình, điệu bộ thế này khiến người ta không phản bác được, cả đám người ghen ghét hâm mộ muốn chết.
Bởi vì, cho dù là bọn họ đấu giá Thần Tử, Thánh Nữ, cũng không dám công khai, làm sao có thể không kiêng kỵ gì giống như Sở Phong.
Bọn hắn đoán chừng, cho dù là những Đạo Tử, những môn đồ kinh khủng nhất trên những tinh cầu xa xưa nổi danh giàu có kia, cũng không dám rêu rao làm thẳng như thế.
"Ta có chút hâm mộ, thật sự là núi cao hoàng đế xa, ở biên giới vũ trụ, trên một tinh cầu hoang dã như vậy, ai cũng không quản được, hắn muốn giày vò thế nào thì giày vò thế đó, ngay cả Thánh Nhân cũng không giáng lâm xuống được, thật khiến lão phu phải đỏ mắt hâm mộ, nếu ta trẻ lại 500 năm thì sẽ chạy đến viên tinh cầu kia thôi!"
"Thần Tử làm kéo xe, Thánh Nữ làm tôi tớ, Sở huynh, ngươi thật là nghiệt súc! Nhưng mà. . . Chúng ta làm một giao dịch được chứ? Cho ta bước vào tinh lộ, vượt giới đi qua, ta theo ngươi lăn lộn, đến lúc đó ngươi nhớ chiêu đãi ta tốt nhất, có được hay không? !"
Trong bí cảnh, bọn người Tử Loan, Vũ Văn Phong, Lý Phượng, Liệt Sơn ai cũng tái xanh sắc mặt, chúng thật sự bị xem như hàng hóa, thân là Thần Tử, Thánh Nữ của bộ tộc, chúng làm sao chịu đựng được nổi.
Ầm!
Lần này, Sở Phong nhảy xuống từ trên tế đàn, giống như một cây tiêu thương cắm phập xuống mặt đất, đất đá bắn tung toé, ánh mắt của hắn như ánh điện chớp sáng, lộ ra từ trong bụi mù.
Hắn ép sát tới đằng trước, có nhìn ra được, hắn đã khôi phục không ít, thân thể không còn quá mức khô héo, có lại được một chút quang trạch, huyết nhục hơi phồng lên đôi phần.
Trên mặt đất ven đường, có một cái đầu lâu với hai mắt oán độc, gần như phun ra lửa, đây là hoàng tử của Đại Tề - Tề Vũ, y bị Sở Phong trực tiếp dùng quả cầu đá tấn công khiến cho nhục thân nổ tung vào trận chiến trước đó không lâu, chỉ còn lại có cái đầu này còn đang kéo dài hơi tàn, nhưng cũng không sống lâu được.
Ầm!
Sở Phong đá ra một cước, khiến y bay lên giữa không trung, sau đó phốc một tiếng đã hóa thành một làn sương máu, triệt để kết thúc tính mạng của y.
Bắt đầu thanh toán, hắn đang đại khai sát giới.
"Rống!"
Viên Khôn sớm đã hóa thành bản thể ngã nhào trong vũng máu, bởi vì nửa thân dưới biến mất, cho nên hành động bất tiện, mà bây giờ cũng không có ai còn dư sức mà chiếu cố hắn ta.
Hắn ta là một con Kim Cương Viên, hiện tại trợn mắt tròn xoe, muốn phản kháng trước khi sắp chết.
Sở Phong không nói hai lời mà lao lên không trung đạp xuống một cước, khiến toàn thân hắn ta gãy xương, co quắp ở nơi đó.
"Tên này giữ lại bán!" Sở Phong tuyên bố vận mệnh của hắn ta.
Nơi xa, những người kia đang trùng kích, muốn đột phá phong tỏa của Tỏa Long Thung để chạy ra khỏi vùng đất này, nhưng mà không còn kịp nữa, Sở Phong đã đuổi theo tới sát bên.
"Cùng tiến lên, hiện tại chỉ có thể quyết một trận tử chiến!" Vũ Văn Phong thấp giọng quát lên.
"Hậu đại của kỵ sĩ Tinh Không, đúng không? !" Sở Phong lạnh giọng nói.
"Thứ nghịch chủng nhà ngươi!" Vũ Văn Phong không thỏa hiệp mà buông lời lạnh lẽo, bọn họ đã từng đối kháng với nhau ở núi Lư Sơn.
"Tổ thượng của ngươi là kỵ sĩ Tinh Không - Vũ Văn Thành Không, hiện tại ta không làm gì được hắn, vậy thì thu lại chút lợi tức từ trên người của ngươi, để an ủi những phụ nữ trẻ em, già yếu của các tiên dân kia!"
Sở Phong cực kỳ hận kỵ sĩ Tinh Không, hắn đã tự mình chứng kiến ngay trên mặt trăng, bọn chúng cả đứa trẻ sơ sinh trong tã lót cũng không buông tha, chúng lấy trường mâu đâm thủng qua, trực tiếp đánh bay ra ngoài, về phần các thiếu niên chừng mười một mười hai tuổi thì càng không lưu tình mà vung mạnh đồ đao bêu đầu, huyết tinh tàn bạo đến mức làm người ta giận sôi.
"Giết!"
Sở Phong xông về phía trước, một quyền đánh ra, thiên địa chấn động.
"Ta làm thịt ngươi!" Vũ Văn Phong biết chuyện đã không lành, nhưng y sẽ không cúi đầu, tàn bạo và khát máu trong lòng y là đến từ tổ tiên, y vô cùng rét lạnh mà lấy ra một vài bí bảo, muốn quyết một trận tử chiến với Sở Phong.
Đáng tiếc, vì vượt giới, vì muốn tới nơi đây sớm, y đã tự chém đạo hạnh, bây giờ căn bản không địch lại nổi.
Sở Phong không muốn lãng phí thời gian, chung quanh nắm đấm xuất hiện quả cầu đá to bằng cái cái cối xay, chúng cuồn cuộn mà lăn tròn, trấn áp về phía trước.
Ngao. . .
Vũ Văn Phong thét dài, ở xung quanh hắn xuất hiện tờ giấy màu vàng kim, nó dâng lên, đây là bức tranh vẩy mực của y, đáng tiếc chỉ có hai tấm Vô Tự Thiên Thư, không đủ để bắt chước.
Phanh phanh phanh. . .
Ở nơi đó, tờ giấy màu vàng kia kim nổ tung, bức tranh mà y dùng huyết khí là giấy, tinh thần là màu mực ngưng kết mà thành đã vỡ nát.
Quả cầu đá thô ráp như bất tận nghiền ép lên, thô bạo mà cuồng dã!