Phốc!
Sở Phong vọt qua, một quyền đấm xuyên qua thân thể của Vũ Văn Phong, đấm cho thủng lỗ từ trước ngực y xuyên đến sau lưng, y cứng đờ ở nơi đó, động một cái cũng không thể động.
Tiếp đó, Vũ Văn Phong oanh một tiếng đã nổ tung, tan biến thành một đám sương máu.
Nơi này, lặng ngắt như tờ.
"Huynh đệ, quá lãng phí, ta muốn mua một tên Thánh Tử, ngươi cứ giết như vậy sao!" Trên bình đài Nguyên Thú có người đang phàn nàn.
"Đây không phải là đồ bán, nhất định phải giết!" Sở Phong lên tiếng.
"Đến phiên ngươi, hậu đại của kỵ sĩ Tinh Không!" Sở Phong nhìn chằm chằm vào Chu Vũ Tước đã thiếu mất một cái chân.
Ngoài dự liệu là, hậu nhân của Á Thánh là kẻ kêu gào hung dữ nhất, vô cùng cường thế trước đó, mà hiện tại cư nhiên lại run rẩy cúi đầu chịu thua, cầu xin Sở Phong để lại cho y một mạng.
Cái này. . . Tất cả mọi người kinh ngạc.
Ngoại vực, Á Thánh Âm Cửu Tước giận đến mức tím tái mặt mày, cảm giác thật sỉ nhục.
"Hát một bài ca chinh phục đi." Sở Phong cất tiếng, hắn tìm cho y một đoạn âm nhạc trước thời đại Hậu văn minh.
Mặt Chu Vũ Tước chợt đỏ bừng, rất muốn liều mạng, nhưng mà, y thật sự không muốn chết, trong lúc nhất thời y cứng đờ ở đó.
"Ngươi cân nhắc trước." Sở Phong nói ra, sau đó thì tiếp cận bọn người Thánh Nữ Tử Loan, Thánh Tử Liệt Sơn và cả Thánh Nữ Lý Phượng.
Chu Vũ Tước nhìn mình chằm chằm vào bài 《 Chinh Phục 》được gửi qua quang não, y dần dần run rẩy, đến cuối cùng, sắc mặt của y cũng triệt để thay đổi.
Ca từ này. . . Y càng xem càng kinh hãi, bàn tay cầm quang não cũng đang run rẩy, y phán đoán từ trong ca từ này, có lẽ Sở Phong. . . Yêu thích đàn ông!
"Chỉ thế thôi mà đã bị anh chinh phục, tình yêu của tôi đã rơi xuống nắm mồ, rốt cuộc đã tỏ tường điều mà cả hai đều mong muốn. . ."
Khi đọc đến chỗ này, mặt Chu Vũ Tước tái mét hết đi, kêu y hát cho Sở Phong nghe cái này sao? Lông tóc y dựng đứng cả lên, còn cảm thấy kinh dị hơn cả khi trải qua cuộc ác chiến sinh tử vừa rồi.
Sở Phong cảm thấy có gì đó dị thường, hắn quay đầu nhìn về phía y, nói: "Ánh mắt của ngươi là có ý gì thế hả?"
Mái tóc đỏ của Chu Vũ Tước rối tung, vốn ban đầu y như long tinh hổ mãnh, nhưng bây giờ lại ỉu xìu, nhìn vào thân thể của Sở Phong, sắc mặt y tái nhợt, cũng vô cùng hoảng loạn.
"Vì mạng sống, ta. . ." Chu Vũ Tước đang gian nan mà lựa chọn.
Không biết vì sao, Sở Phong cảm giác ánh mắt ấy của y quá khác thường, không tự chủ được mà rùng mình một cái, trái lại hắn bỗng có cảm giác run rẩy.
"Ngươi có ý gì hả? !" Sở Phong lui về phía sau hai bước, mẹ nó, ánh mắt của tên tù binh này sao lại bất thường như vậy, hắn cảm thấy lạnh cả sống lưng, lùi lại hai bước.
Chu Vũ Tước nhìn về phía hắn một hồi, lại ngước nhìn lên bầu trời một lát, sắc mặt y thay đổi liên tục, thật sự là bi phẫn.
Cuối cùng, hắn bí mật truyền âm, nói: "Sở Phong, ta có một đứa em gái, được ca ngợi là đóa hoa của tộc Âm Tước, thanh xuân phơi phới, dung mạo thanh lệ, vô cùng đáng yêu."
Sở Phong chả hiểu ra sao, cảm giác không biết chuyện gì đang xảy ra, y nói thế là có ý gì chứ? Muốn dâng em gái của mình lên, cầu giữ lại một mạng sao?
Tiếp đó, Chu Vũ Tước lại bí mật truyền âm lần nữa, nói: "Mấy chuyện như yêu thích đàn ông này bị người ta xem thường, căm ghét nhất trong tinh không đấy, một khi bước vào con đường này. . . thì vạn kiếp bất phục!"
Sở Phong nghe thế xong thì trực tiếp sửng sốt ba giây đồng hồ, trợn mắt hốc mồm, không thể nói ra được lời nào.
Sau đó, hắn giận đến tím tái mặt mày, lẽ nào lại như vậy, cái tên này dám bôi xấu hắn như thế, may mắn là truyền âm tinh thần thôi đấy, không bị truyền ra ngoài tinh không, bằng không, chẳng phải là hại hắn bị tiếng xấu đồn xa hay sao.
"Con mẹ tiên sư nhà ngươi!"
Sở Phong không nói hai lời, lập tức xông lên đại khai sát giới, hắn không thể không làm như thế, loại ngôn luận này khiến hắn nổi da gà, có chút phát sợ, lông tơ cũng dựng hết cả lên.
Lỡ đâu tên hậu nhân Á Thánh này nói bậu nói bạ, một đời anh danh của hắn coi như bị hủy hết, bây giờ hắn muốn giết người diệt khẩu, tranh thủ thời gian giải quyết hết cho xong chuyện.
Chu Vũ Tước ra sức chống cự, hắn cũng bất chấp mọi thứ, nếu thật sự phải khuất nhục như vậy, thôi thì chết phức đi cho xong.
Oanh!
Lần này, Sở Phong nhằm vào một mình y, vận chuyển một hơi năm mươi quả cầu đá, đè bẹp lấy y ở phía dưới, cuối cùng đánh y tan thành một đống sương máu, hình thần đều biến mất.
Trước khi chết, Chu Vũ Tước cũng tràn ngập oán niệm, y rất muốn mắng một tiếng, thằng gay chết tiệt nhà ngươi!
Thế nhưng, y không có cơ hội hô ra miệng, chỉ có thể ôm hận mà kết thúc mạng sống này.
Sở Phong thở phào ra một hơi, triệt để yên tâm, hắn khác thường mà nhìn thoáng qua 《 Chinh Phục 》, cái này thật là. . . khiến hắn lạnh run một cái, nó không thích hợp để đàn ông con trai hát.
Ngoại Vực, Á Thánh Âm Cửu Tước mang theo sắc mặt âm trầm, lần trước hắn ta phế bỏ, hiện tại lại nhờ Hồn Thác tương trợ, hiển hóa pháp tướng ở thiên ngoại, hắn ta rét lạnh mở miệng với Sở Phong, nói: "Một tên nghịch chủng nho nhỏ, ngay cả tổ tiên của các ngươi cũng bị chúng ta săn làm thức ăn, cuối cùng tàn sát không còn một móng, ngươi dám làm nhục tộc Âm Tước của ta như thế, tạm thời để cho ngươi càn quấy đi, không lâu sau này ta sẽ khiến ngươi không còn được mảnh xương như đám tổ tiên rác rưởi của mình!"
"Phắn đi, tên gay nhà ngươi!" Sở Phong há mồm là phun ra câu này, hắn bộc phát ra nổi oán niệm trong lòng vừa rồi trên người hắn ta.
Âm Cửu Tước cảm thấy không thể hiểu nôỉ, nhưng mà, ngay lập tức sắc mặt hắn ta lại đen kịt, nghiêm nghị quát lớn. Chuyện này cũng quá xui xẻo, bát nước bẩn này hắn ta không chịu đựng nổi, bởi thế mà quyết đoán lui bước.
Mấy chuyện như thế này, hắn ta cũng không muốn dây dưa nhiều.
Trên bình đài Nguyên Thú, cả đám người đều không còn gì để nói, trực tiếp mắng Á Thánh là gay, chuyện này chưa từng có ai dám làm.
Trong bí cảnh, những người kia đều đang lùi lại, vừa rồi chúng cũng không tương trợ Chu Vũ Tước, đại nạn lâm đầu, không ai muốn có quan hệ dính líu gì tới hậu nhân của kỵ sĩ Tinh Không.
Bởi vì, ai cũng biết, năm đó tiếng xấu của kỵ sĩ Tinh Không vang dội, huyết tinh chồng chất, sớm đã khơi dậy sát cơ vô biên của Sở Phong.
Sở Phong một thân một mình ép tới đằng trước, một mình đối đầu với chúng địch!
"Khởi động!" Trần Dung âm thầm khẽ quát, nhìn thấy Sở Phong bước vào mảnh khu vực đó, ả ta lập tức sai khiến tùy tùng ra tay làm khó dễ, mấy món binh khí Huyền Từ bay lên, phát ra ánh hào quang đen kịt, gào thét mà tới.
Đây là binh khí có thể tạo dựng nên trận vực.
Có phá đất mà lên, có lao ra từ trong rừng đá, chúng đều xuất hiện bất thình lình.