Đất nước này có tên là Đại Việt.
Phần đất liền của Đại Việt được chia làm ba miền, mỗi miền được trấn giữ bởi mỗi thành khác nhau.
Lại nói về Hà Thành, nơi đây chính là trung tâm của miền Bắc. Dù đất chật người đông nhưng ở đây luôn có một sự hài hoà nhất định giữa người tu tiên và thường dân.
Một phần là do triều đình có chính sách hợp lý, một phần nữa cũng chính là nhờ các môn phái tu tiên phải quy thuận trước một môn phái lớn nhất chính là Khí Công Môn, nên ít khi có sự tranh chấp giữa các môn phái từ nhỏ đến lớn.
Điều đó không hề thay đổi trong hàng ngàn năm qua, ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại.
Khí Công Môn tọa lạc tại một vùng đất hội tụ đầy đủ linh khí của đất trời.
Tuy ở đây là đồng bằng nhưng phía sau và hai bên Khí Công Môn lại có ba ngọn núi cao chót vót như bao bọc, che chở, tạo cho Khí Công Môn một địa thế khá vững chắc, sẵn sàng đối đầu với mọi kẻ thù đến từ bên ngoài.
Để thi vào Khí Công Môn bắt buộc phải vượt qua được kì thi sát hạch kiến thức, từ đó mới có thể sắp xếp thứ hạng cho những môn sinh muốn gia nhập.
Sau khi vượt qua được kì thi sát hạch, tuỳ vào thứ hạng mà các môn sinh sẽ được sắp xếp cho vào từng nhóm nhỏ.
Nhóm cao nhất là nhóm một rồi thấp dần đến nhóm mười, mỗi nhóm có hai mươi môn sinh được sắp xếp tại các các khu, mỗi khu có nhiều phòng riêng biệt. Mỗi phòng được bố trí để có thể giúp cho bốn môn sinh có thể thuận tiện sinh hoạt.
Rồi nam nữ ở lộn xộn sao?
Chắc chắn là không phải rồi!
Tuỳ vào từng trường hợp mà Khí Công Môn sẽ bố trí phòng cho các môn sinh được thoải mái nhất nhưng sắp xếp sao cho nam nữ sẽ không thể ở cùng một phòng được, vì đó là điều cấm kị.
“Quy Tiên, ngươi từng gia nhập vào Khí Công Môn?”
Thanh Long tò mò hỏi linh hồn đang bị giam giữ trong người mình.
“Tất nhiên là chưa rồi, thứ thuật pháp hạ đẳng này sao xứng để ta luyện chứ, dù gì ta cũng là con của một trong tứ đại linh thú đấy”
Quy Tiên nói với một vẻ đầy khinh bỉ.
“Khoác lác là giỏi”
Thanh Long nói, khuôn mặt hắn lạnh băng vì hắn coi những thứ mà Quy Tiên nói giống như lời của mấy bọn trẻ con mà hắn từng gặp.
Đây là con của Kim Quy sao?
Đây là rùa tiên nghìn năm sao?
Chẳng khác mấy bọn trẻ trâu bao nhiêu cả.
“Ngươi...”
Tuy không thấy hình dạng của Quy Tiên nhưng Thanh Long cũng cảm nhận được vẻ mặt tức tối của hắn.
Long khẽ nhếch mép khiến Quy Tiên càng tức giận.
Tức thật chứ, sống đến hơn nghìn tuổi rồi mà còn bị một tên trẻ ranh nhãi nhép giễu cợt.
“Hừ, ngươi được lắm. Đợi ta thoát khỏi chỗ này thì ngươi chỉ có tan xác.”
Nói thì nói thế thôi nhưng bây giờ làm sao Quy Tiên có thể ra được.
Linh hồn của hắn đã hoà làm một với Thanh Long, hắn còn giữ được một chút nguyên thần, không bị hoà tan làm một với chính chủ là may mắn lắm rồi.
Hắn chỉ có thể chờ đợi vào sự tốt bụng của Thanh Long giúp hắn phục hồi lại nguyên thần và giải thoát cho hắn để hắn có thể tìm được một cơ thể mới để trú ngụ.
Cơ thể cũ của hắn đã bị long linh của Thanh Long phá huỷ, không thể nào phục hồi lại được, chỉ còn cách là mượn thân xác của một người khác mà thôi.
Nhưng để Thanh Long có thể tách được nguyên thần của hắn ra thì chỉ có cách là giúp Thanh Long tu luyện đến cảnh giới thượng thần trở lên.
“Ta nể tình cha ta có quan hệ tốt với Long tộc nên ta sẽ giúp ngươi tu tiên, nhưng ngươi cũng phải giúp ta tách nguyên thần của ta ra khỏi người ngươi đấy nhé”
“Ngươi tưởng ta là kẻ ngốc hả?”
Thấy Thanh Long có phần gắt gỏng, hắn bắt đầu đổi giọng:
“Được rồi, được rồi!! Là ta nhờ ngươi, được chưa?”
Mé, sống đến cả nghìn tuổi rồi mà hắn vẫn phải đi nhờ cậy một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.
Chuyện này mà đồn ra ngoài chắc Quy Tiên không còn mặt mũi nào nhìn gia tộc của mình nữa.
Loài rồng từ xưa đến nay luôn là thống lĩnh của muôn loài, mặc dù long linh của Thanh Long không phải là quá mạnh mẽ nhưng vẫn đủ sức để trấn áp linh hồn của một con rùa như hắn.
Chỉ tại hắn quá sơ suất, không nhìn ra được trên người tên kia lại có cả long linh hộ thể.
Trách ai bây giờ, hắn chỉ có thể tự trách bản thân mình không chịu khó tu luyện. Chỉ cần hắn có thể tu luyện lên bán tiên là có thể áp chế lại long linh của Thanh Long rồi.
Hơn một nghìn năm…
Hắn đã bỏ phí hơn một nghìn năm chỉ để chơi bời, hóng hớt mấy chuyện vớ vẩn trên trên trần gian.
Nghĩ thôi Quy Tiên cũng cảm thấy tiếc cho cuộc đời của hắn, nếu được làm lại, chắc chắn hắn sẽ chịu khó tu luyện, có thể được một phần mười của cha hắn là hắn đã mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng sao hắn có thể làm lại được, giờ hắn chỉ có thể trông cậy vào tên nhóc này thôi.
Haizzz!!
“Bây giờ ngươi dạy ta tu tiên?”
Thanh Long cau mày hỏi.
“Không phải, ta sẽ chỉ cho ngươi cách vào Khí Công Môn để những cao nhân trong đó dạy dỗ ngươi thay ta thôi. Thật sự thì ta chưa tu luyện công pháp bao giờ cả”
“Hừm, nhưng ai biết ngươi có hại ta hay không. Ngươi đã từng hại ta một lần rồi, ta lấy gì để tin ngươi đây?”
“Sao ta có thể hại ngươi được chứ? Chỉ cần ngươi có mệnh hệ gì là ta cũng đi theo luôn, ngươi có biết không hả?”
“Được, vậy ta thử tin ngươi một lần xem sao”
Tuy có đôi chút nghi ngờ nhưng Long cũng đánh liều vậy, dù gì thì một mình hắn để thi vào Khí Công Môn là một chuyện hết sức khó khăn.
Hơn nữa, hiện tại hắn cũng không có gì để mất cả. Gia đình hắn không có, đến sư phụ nuôi dưỡng hắn mười mấy năm cũng không cần hắn thì còn việc gì khiến hắn phải hối tiếc trên cuộc đời này nữa.
-----
Hết chương 3