Thanh Long: Đứa Con Của Rồng

Chương 4 - Thi Khảo Hạch

Tháng sáu, năm Tân Dậu.

Hằng năm, Khí Công Môn đều dành ra ba ngày để thi sát hạch tuyển đệ tử mới.

Hôm nay là ngày sát hạch đầu tiên của Khí Công Môn

Bên trong Hà Thành, Đại Việt.

Dòng người đông đúc qua lại, kẻ đến, người đi tạo nên một khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Những thương gia từ khắp nơi đổ về đây buôn bán, bên cạnh họ luôn mang theo những kỳ trân dị bảo của từng vùng miền từ bắc vào nam hoặc từ những đất nước khác mang đến đây để trao đổi.

Thanh Long chăm chú nhìn vào một vật có hình dạng như một cây kiếm, được đeo trên người của một thương gia. Nhìn cách ăn mặc của thương gia đó, Thanh Long biết ngay y không phải ở nơi này.

Cây kiếm nhìn có vẻ cực kỳ hung mãnh, uy nghiêm như thể được tạo ra bởi một vị cao nhân tuyệt thế vậy.

“Haha, đúng là tuổi trẻ”

Thanh Long: “…??”

“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, đừng nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá đồ vật. Mấy tên kia toàn là bọn lừa người đấy. Khi nào ta sẽ cho ngươi xem đâu mới là bảo kiếm thật sự”

Thanh Long khẽ gật đầu rồi một mạch đi đến Khí Công Môn.

Nơi khảo hạch của Khí Công Môn được bố trí ở ngoài trời, phía trước cổng vào đại điện.

Bên ngoài Khí Công Môn, hàng ngàn thanh niên tầm tuổi mười bốn ngóng chờ tên mình được gọi đến, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

Cũng đúng thôi, tu luyện thuật pháp không phải là lựa chọn duy nhất trên thế giới này, nhưng để có được công danh thì đây chính là con đường ngắn nhất.

Ngoài tu luyện thuật pháp thì còn có một lựa chọn khác đó chính là tu luyện kiếm thuật, tuy nhiên không phải ai cũng có thể tu luyện được kiếm thuật. Vả lại nếu có tu luyện được kiếm thuật, cũng không thể thọ sánh ngang trời như tu luyện thuật pháp được.

Những người tu luyện kiếm thuật đa số là những người không có căn cốt để luyện thuật pháp, họ chỉ dùng để tự vệ, ít người có thể đạt đến cảnh giới cao nhất của kiếm thuật.

Phần còn lại, họ tu luyện kiếm thuật chỉ để tăng cường sức mạnh cho thuật pháp của họ mà thôi.

Để tham dự được buổi sát hạch này, những thí sinh phải đăng ký ít nhất năm ngày trước thời điểm thi. Từ đó Khí Công Môn mới có thể tổng kết được số lượng thí sinh tham dự.

Thật may, ngày Thanh Long đăng ký cách hôm nay vừa đủ năm ngày.

“Thanh Long”

Tên của Thanh Long được một giám thị đọc to, hắn bước từng bước nhẹ nhàng đi đến chỗ ngồi được sắp xếp sẵn.

“Tùng...tùng...tùng”

Ba tiếng trống nổi lên đánh dấu thời gian bắt đầu làm bài.

Thời hạn để làm bài là một nén nhang, hết một nén nhang nếu phát hiện thấy có người còn chưa dừng bút thì bài thi đó sẽ bị loại.

Đề bài vỏn vẹn chỉ có hai chữ: Kiếm thuật

[Đề bài gì đây?]

[Chúng ta đến đây chỉ để tu luyện thuật pháp chứ mấy ai quan tâm đến kiếm thuật đâu.]

[Đúng là Khí Công Môn, muốn vào được đây không những phải là thiên tài mà còn phải là một người có kiến thức thật cao mới được.]

Các thí sinh ngơ ngác nhìn nhau, thoáng chốc chúng không nghĩ ra được tại sao một nơi tu luyện thuật pháp mà lại ra đề có liên quan đến kiếm thuật.

Bọn chúng học biết bao nhiêu kiến thức về thuật pháp, đâu có ngờ rằng để thi vào Khí Công Môn cũng phải có kiến thức về kiếm thuật.

Nhưng thời gian có hạn, bọn chúng không thể phí phạm thời gian được. Có chém gió thì cũng phải cố hoàn thành bài này, biết đâu mình chém đúng thì sao.

Vậy là ai nấy đều cắm cúi làm bài, duy chỉ có Thanh Long. Sắp hết nửa cây nhang rồi mà hắn vẫn chưa có một chữ nào trong bài cả.

Chả nhẽ hắn không làm được bài sao?

Đúng vậy, ở trên núi hắn có bao giờ nghe sư phụ nhắc đến kiếm thuật bao giờ đâu.

Chỉ khi đọc đề hắn mới biết, công pháp không chỉ có mỗi thuật pháp mà còn có cả kiếm thuật nữa.

“Haha, đúng là tên nhóc, nếu không có ta thì cả đời ngươi cũng không vào nổi khí công môn đâu”

Quy Tiên tỏ vẻ trịch thượng, hắn nói tiếp.

“Thôi được, nếu ngươi cầu xin, ta sẽ giúp ngươi trả lời câu này”

Thanh Long chả thèm quan tâm đến giọng nói cứ văng vẳng trong đầu mình, hắn cứ trầm ngâm, ngẫm nghĩ đủ mọi trường hợp mà hắn có thể gặp phải nếu không thể vào được Khí Công Môn.

“Ê tên kia, có nghe thấy gì không hả?”

Quy Tiên tức tối nhưng khuôn mặt Thanh Long vẫn như cũ, hắn chả thèm đoái hoài.

“Vậy ta cầu xin ngươi, mau làm bài đi, ta sẽ giúp ngươi”

Đến đây, Thanh Long mới khẽ “ừ” một tiếng, Quy Tiên thấy thế cũng bắt đầu đọc.

Thuật pháp và kiếm thuật là hai loại công pháp khác nhau, thuật pháp thì sử dụng sức mạnh nguyên tố có trong người luyện, còn kiếm thuật thì sử dụng các động tác khác nhau để tạo nên sức mạnh riêng biệt.

Nếu nói khác nhau thì cũng không hẳn, kiếm pháp thật ra cũng vận dụng các nguyên tố, chỉ khác là nguyên tố đó không phải phát ra từ người luyện, mà phát ra từ kiếm.

Nếu người luyện thuật pháp biết sử dụng kiếm thuật thì sẽ giúp cho sức mạnh của thuật pháp họ học được tăng thêm một chút sức mạnh.

“Ngày trước thuật pháp và kiếm thuật chính là một, nhưng sau khi con người biết được họ có thể điều khiển được nguyên tố, họ đã không còn dùng kiếm nữa, vì vậy kiếm thuật ngày càng mai một”

“Đã thế, tu luyện mỗi kiếm thuật thì chỉ có tăng cường gân cốt, rèn luyện thân thể chứ không thể sống thọ ngang trời đất như luyện thuật pháp được”

“Vì vậy kiếm thuật không được coi là tu tiên, mà chỉ như một kỹ năng để tăng thêm sức mạnh thôi”

“Nếu so về sức mạnh thì kiếm thuật không hề lép vế so với thuật pháp, có khi còn nhỉnh hơn đôi chút. Nhưng để có thể thuần thục được kiếm thuật, các kiếm công sư cần phải khổ luyện rất nhiều. Do vậy rất kén người luyện”

“Ngày nay để kiếm được người dạy kiếm thuật bài bản rất khó, vì đa số bọn họ đều già yếu hoặc mất hết rồi, duy chỉ có tộc rùa bọn ta là còn giữ được hết tinh hoa của kiếm thuật”

“Bởi vì rùa trời sinh đã sống thọ, nếu như tu luyện thêm một tý là có thể thọ ngang trời đất, vì thế bọn ta không cần phải tu luyện nhiều thuật pháp để mong trường sinh, chỉ cần thuật pháp cơ bản là được rồi. Kiếm thuật được bọn ta sử dụng phổ biến giống như con người tu luyện thuật pháp vậy”

Thanh Long chăm chú nghe từng lời Quy Tiên nói, hắn đặt bút xuống ghi lại từng chữ, chẳng mấy chốc hắn ghi hết cả hai mặt giấy.

----------

Tiểu kịch trường:

Quy Tiên: Ta chưa thấy truyện nào có hệ thống mà nhục như ta luôn á tác

SubinHH: Ta thích, chịu thì chịu không chịu thì thôi

Hết chương 4

Bình Luận (0)
Comment