Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 17

Trên lầu 2, Hạ Lệ nhìn Mạnh Doãn Đường xuống xe ngựa, mang theo nha hoàn vào dưới lầu, hắn trù trừ một phen, lại nhìn Thích Khoát bên kia, thấy cách đó không xa có mấy kẻ bất lương của Tây thị đang chạy lại, liền xoay người đi xuống.

Đi tới khúc quanh ở cầu thang, nghe thấy giọng nói của nàng:
“… Có loại vải nào thích hợp cho lang quân văn nhã mặc hàng ngày không, nhã nhặn một chút”

Tiểu nhị Cẩm Vân phường hỏi: “Không biết vị lang quân kia bao nhiêu tuổi?”

Mạnh Doãn Đường suy nghĩ một chút, nói: “Khoảng 25 26 tuổi”

Tiểu nhị Cẩm Vân phường dẫn nàng vào trong, lấy từ trên xuống một tấm vải hoa lan trắng đen, đưa cho Mạnh Doãn Đường nói: “Từ xưa, các văn nhân quân tử đều thích mai, lan, cúc, trúc, đang mùa xuân cũng là mùa hoa lan nở rộ, tiểu nương tử thấy mảnh vải này thế nào?”

Mạnh Doãn Đường nhận lấy, tỉ mỉ xem xét, thấy cũng văn nhã, chỉ không biết lang quân hàng xóm có thích hay không.

Nàng không quyết được, liền hỏi Tuệ An và Hoà Thiện: “Các ngươi thấy Liễu lang quân liệu có thích màu này không?”

Hoà Thiện không suy nghĩ, nói luôn: “Liễu lang quân da trắng, mặc loại vải này chắc chắn sẽ đẹp”

Tuệ An nói: “Hôm nay Liễu lang quân mặc áo khoác xanh bạc thêu lá trúc, thật ứng với mai lan cúc trúc, ta thấy vải này chắc là Liễu lang quân sẽ thích đó”

Mạnh Doãn Đường không do dự nữa, nói: “Vậy lấy cái này đi”

Tiểu nhị cao hứng vâng lời, định dẫn nàng sang bên kia trả tiền, bỗng nghe thấy một thanh âm không rét mà run:

“Nữ công kém như vậy mà cũng dám đi mua vải may quần áo cho người khác à?”

Mạnh Doãn Đường nhận ra giọng nói, kinh ngạc nhìn về phía cầu thang dẫn lên lầu 2 sau lưng tiểu nhị.

Hạ Lệ mặt lạnh bước từng bước từ trên lầu xuống, ánh sáng trong góc tối phác hoạ đôi lông mày sắc nhọn cùng đôi mắt dữ tợn của hắn, giống như một con chó sói từ từ xuất hiện trong bóng đêm.

Tiểu nhị nhìn ra là đại nhân vật vừa kiên quyết đòi chiếm lầu 2 của cửa hàng, liền cúi đầu đứng sang một bên.

Mạnh Doãn Đường nhìn dáng vẻ hung hăng của hắn, trong lòng ai oán: “Ta đây là đang tạo nghiệt gì? 10 lần ra đường thì 8 9 lần gặp hắn?”

Nhớ tới câu nói của hắn, nàng rất muốn đáp lại: “Liên quan gì đến ngươi?”, nhưng nàng lại không dám, đành học cách của tiểu nhị, ôm miếng vải lùi sang một bên, cúi đầu, hy vọng hắn sẽ đi qua.

Hạ Lệ chậm rãi đi tới trước mặt nàng, dừng lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn tấm vải nàng ôm trong ngực.

Vải trắng hoa lan đen, quả thực nhạt nhẽo vô vị, đúng kiểu hắn ghét nhất, chỉ có đám hủ văn nhân trâm hoa cầu kỳ tự xưng phong nhã mới thích loại hoa văn này.

Liễu lang quân?

Hắn đưa tay ra, ung dung thong thả rút lấy tấm vải trong ngực nàng.

Mạnh Doãn Đường sững người, ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu hắn có ý gì.

Hắn cầm một đầu miếng vải, thả phần còn lại xuống đất, vừa chậm rãi xé miếng vải vừa nói với Mạnh Doãn Đường: “Tài nghệ của mình thế nào còn không biết à, cần gì phải tự làm xấu hổ mất mặt? Dù sao cũng đều là lãng phí miếng vải này, như vậy không dễ dàng hơn sao? Nàng nói sao?”

Mạnh Doãn Đường tức muốn chết.

Cũng bởi vì khi còn bé, hắn cười nhạo nàng nữ công không tốt, làm hà bao xấu xí, sau đó nàng đã lao vào luyện tập, đến bây giờ, không dám nói đứng nhất nhì nhưng tài nghệ là vẫn có.

Tên này, khi nhỏ luôn vô duyên vô cớ khi dễ nàng, lớn lên cũng không khác gì! Nếu nói có thay đổi, chỉ là tệ hơn mà thôi.

Nàng hẳn là vốn nên yên lặng đi ra, tránh bớt phiền toái, nhưng nàng thực sự tức giận cùng ấm ức, liền buông lại một câu: “Liên quan gì đến ngươi? Cũng không phải cho ngươi mặc!”

Hạ Lệ đang xé vải bỗng ngừng lại một chút.

Mạnh Doãn Đường nhấc chân bỏ chạy, mang theo nha hoàn cuống quýt chạy ra ngoài, đến cửa thì quay người nhìn lại, Hạ Lệ vẫn đứng trong sảnh không đuổi theo, nàng chỉ Hạ Lệ đang đứng xa xa, nói với tiểu nhị: “Vải là do hắn xé, ngươi tìm hắn mà đòi tiền!”

Hạ Lệ làm bộ bước chân ra.

Mạnh Doãn Đường hoảng hốt, xách váy chạy mất.

Hạ Lệ ném miếng vải sang một bên, nghiến chặt răng, liếc thấy tiểu nhị vẫn còn đang nhìn trộm hắn, hắn nghiêng đầu, tiểu nhị giật mình vội vàng nhìn chằm chằm mũi chân mình.

Lúc này Lộc Văn Sanh bước vào, không nói gì, chỉ nhìn Hạ Lệ gật đầu một cái.

Hạ Lệ bước ra ngoài, nói: “Trả tiền đi”

Lộc Văn Sanh nhìn miếng vải bị xé, mặt không hiểu gì cả, lấy hà bao ra tính tiền.

Mạnh Doãn Đường ra khỏi Cẩm Vân phường, đến một cửa hàng khác cách xa đó, mua một miếng vải không khác miếng kia lắm, cuối cùng ra khỏi Tây thị trước khi đóng cửa.

Về đến nhà, Chu thị nói: “Đang định bảo người đi tìm con, sao đi lâu như vậy?”

Mạnh Doãn Đường nói: “Tây thị có người gây chuyện, con phải đi vòng nên xa hơn. Mẹ, hôm nay tổ mẫu gọi người sang có việc gì?”

Chu thị nói: “Hai ngày nữa, Trương lão phu nhân của Nhữ Xương hầu phủ đại thọ 70, ta đang định để cho con, cha và đệ đệ con đi, ta định cáo bệnh ở nhà. Nhưng tổ mẫu con nói ta phải đi, nếu không người ngoài sẽ sinh nghi”

Mạnh Doãn Đường mất hứng nói: “Bọn họ lừa gạt chân tướng còn chưa đủ sao? Ai còn mặt dày bắt chúng ta tới thăm hỏi?”

“Thôi, cũng chỉ là một bữa cơm, nhịn đi rồi tính. Không đi, không biết tổ mẫu con còn bày ra trò gì nữa”, Chu thị nói.

Mạnh Doãn Đường gật đầu, lấy miếng vải mới mua ra đưa cho Chu thị. Chu thị xem thấy không tồi, sai người mang sang nhà hàng xóm.

Buổi tối, Hạ Lệ quay về phủ Vệ Quốc công, trên đường tới Tùng Linh viện, xa xa thấy phía bắc hoa viên đèn đuốc sáng choang, mơ hồ còn có tiếng sáo nhạc truyền tới.

Hắn cau mày, xoay người hỏi Tề quản sự đang đi phía sau: “Có chuyện gì?”

Tề quản sự nói: “Hai ngày qua, các công phủ, hầu phủ, bá phủ trong kinh đều đưa vũ cơ, nhạc kỹ tới, ta nói lai lịch không rõ ràng không nhận. Nhưng Bảo nương tử nói, A Lang mới trở về Trường An, lại thăng quan, phải mở tiệc mời đồng liêu, không có vũ cơ nhạc kỹ không được, liền… cũng nhận”

Bảo Quế Anh dù sao cũng là người của Thái hậu cử đến, Tề quản sự không dám quản.

Hạ Lệ tiếp tục xoay người đi về phía trước, không nói nửa lời.

Trong chốc lát, Lộc Văn Sanh tới, bẩm báo với Hạ Lệ: “A Lang, đã an trí xong”

Hạ Lệ gật đầu.

“A Lang, nếu không còn gì phân phó, Thập nhị xin lui xuống trước”, Lộc Văn Sanh xoa tay nói.

“Có việc, ngươi lại gần đây”

Lộc Văn Sanh tiến tới, Hạ Lệ thấp giọng nói mấy câu, Lộc Văn Sanh kinh ngạc nhìn hắn.

Hạ Lệ không vui: “Nhìn cái gì, còn không đi nhanh?”

“Dạ”, Lộc Văn Sanh nhận lệnh, ra khỏi Tùng Linh viện, càng nghĩ càng không đúng, không nhịn được quay đầu nhìn, trong lòng thầm nghĩ: A Lang đây là đột nhiên cần cái đàn ông vẫn muốn à?
Bất kể nói thế nào, dù có vớ vẩn đi chăng nữa, đã là nhiệm vụ thì phải làm.

Hắn lắc lư đi với phía bắc hoa viên, ở đó có một loạt sương phòng nằm sát tường, Bảo Quế Anh đang đứng trong bãi đất trống phía trước sương phòng, hô tới quát lui bảo người hầu chuẩn bị sương phòng cho các vũ nương nhạc công, thấy Lộc Văn Sanh đi tới, mặt mày vui vẻ chào đón: “Ồ, Lộc tư, người tới rồi”

Hạ Lệ nhậm chức Kiểm giáo hữu uy Vệ đại tướng quân, Lộc Văn Sanh cùng Thích Khoát cùng nhậm chức bát phẩm tư hộ vệ.

Lộc Văn Sanh khoanh tay, bộ dạng không yên nói: “Bận quá à?”

“Hôm nay vừa mới nhận một nhóm vũ cơ nhạc công, chẳng phải đang bận rộn an trí cho các nàng sao?” Bảo Quế Anh vừa nói vừa thăm dò: “Lộc tư qua là có chuyện gì sao?”

Lộc Văn Sanh nói: “Không có việc gì, đi loanh quanh thôi”

“A Lang bên kia không cần phục vụ à?” Bảo Quế Anh hỏi.

Lộc Văn Sanh nói: “Ài, đừng nói nữa, không biết vì đêm khuya tịch mịch hay là vì cái gì, A Lang gần đây tính khí rất nóng nảy, ta không có việc thì cũng cố gắng không ở bên cạnh người”

Bảo Quế Anh dường như nghĩ ra điều gì, gượng cười: “Mùa xuân thời tiết ấm áp, vạn vật sinh sôi, người cũng khó tránh khỏi không ổn định”

“Ài, vậy sao? Ngươi cứ bận việc đi, ta đi đây”, Lộc Văn Sanh phất tay một cái, quay người đi nơi khác.

Ánh mắt Bảo Quế Anh lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của những vũ nương mới tới, càng nghĩ càng cảm thấy Lộc Văn Sanh đang tới ám chỉ bà ta.

Chẳng lẽ A Lang muốn có tiểu nương tử phục vụ, ngại vì vừa mới về Trường An, mấy ngày trước còn đi bái tế mộ tổ Hạ gia, cho nên không tiện mở miệng?

Không không không, đây không phải ám chỉ. Lộc Văn Sanh chẳng phải đã nói rồi sao? A Lang ban đêm tịch mịch, đây rõ ràng là công khai mà!

Đúng rồi, lang quân tuổi trẻ huyết khí cường thịnh, sao chịu được cô độc hàng đêm chứ?

Mấy ngày nay gia chủ có việc gì chỉ toàn phân phó họ Tề kia đi làm, đối với bà ta rất là lạnh nhạt, đây chính là cơ hội tốt để bà nịnh bợ gia chủ.

Sau khoảng nửa giờ, Hạ Lệ từ phòng tắm đi ra, qua hành lang nối vào phòng ngủ, vào trong phòng liền nhìn thấy một vị tiểu nương tử mái tóc dài như mây, mặt như hoa nguyệt nằm trên giường hắn.
Thấy hắn đi ra, tiểu nương tử thẹn thùng nhấc người, bầu ngực nửa lộ, hai gò má ửng hồng, nũng nịu thấp giọng gọi: “Đại tướng quân…”

Hạ Lệ xoay người đi ra ngoài, đá bay cửa phòng, lớn tiếng hét: “Người đâu!”

Lính gác trong sân vội chạy tới.

“Nữ nhân trong phòng ta, ai đưa tới?” Hạ Lệ lạnh giọng hỏi.

Một tên lính nói: “Là Bảo nương tử đưa tới, nói lang quân ra lệnh”

“Đi, mang bà ta tới đây”

Bảo Quế Anh rất nhanh đã tới Tùng Linh viện, ngẩng đầu nhìn, thấy Hạ Lệ ngồi trên giường, vũ cơ bà ta đưa tới đang quỳ trên đất, mái tóc dài xoã xượi, khóc sướt mướt, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.

“Nô bái kiến A Lang”, bà ta bất an hành lễ.

Hạ Lệ liếc tiểu nương tử trên mặt đất, đôi mắt đen cháy rực như đuốc nhìn chằm chằm bà ta, hỏi: “Người này là do ngươi đưa đến trên giường của ta?”

Trước con mắt nhìn chằm chằm của mọi người, không thể chống chế, Bảo Quế Anh vừa vừa suy nghĩ xem rắc rối chỗ nào, vừa nói: “Vâng…”

“Mang xuống, đánh chết!” Hạ Lệ bình tĩnh nói.

Bảo Quế Anh kinh hãi, bộ khúc trong viện tới lôi bà ta xuống, bà ta hoảng hốt kêu to: “A Lang cho bẩm báo, là Lộc tư qua kêu nô đưa người cho A Lang”

Lộc Văn Sanh đứng hầu sau lưng Hạ Lệ, nghe vậy lớn tiếng mắng: “Ngươi chớ ngậm máu phun người! Ta chưa từng kêu ngươi đưa nữ nhân tới cho A Lang!”

Bảo Quế Anh cẩn thận nhớ lại cuộc trò chuyện với Lộc Văn Sanh, không khỏi cứng lưỡi há hốc mồm! Hắn quả thật không nói rõ để bà đưa nữ nhân đến cho gia chủ, nhưng mỗi câu của hắn đều là ám chỉ mà!

“A Lang, A Lang, nô ngu muội hiểu sai làm sai chuyện, nhưng nô thật sự có lòng, không đáng tội chết. Xin A Lang nghĩ tới chuyện nô là người của Thái hậu đưa tới, khoan hồng độ lượng, tha cho nô lần này”, Bảo Quế Anh quỳ gối dưới chân Hạ Lệ, dập đầu khẩn cầu.

Hạ Lệ cúi đầu nhìn, như nhìn con mèo con chó, chậm rãi nói: “Được, nể mặt Thái hậu, ta cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi trả lời được 3 câu hỏi liên quan đến nàng ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng”

“Đa tạ lang quân, đa tạ lang quân”, Bảo Quế Anh nhìn tiểu nương tử kia một cái, ngửa đầu chờ Hạ Lệ hỏi.

“Câu thứ nhất, nàng ta khi nào vào tiện tịch? Là sinh ra từ nô tỳ hay con tội thần, hay là lương dân bị bán vào tiện tich?

“Câu thứ hai, ai là người dạy dỗ nàng ta?

“Câu thứ ba, trước khi đến đây, nàng ta đã hầu hạ qua những người nào?”

Bảo Quế Anh gục trên mặt đất.

Những người này vừa nhận vào phủ, còn chưa sắp xếp xong, Lộc Văn Sanh đã tới rồi. Bà ta vội vàng chọn một người có dung mạo tốt nhất, chỉ kịp hỏi là người nơi nào, gia chủ cũ là ai, có chồng hay chưa, còn những chuyện khác đều chưa kịp hỏi.

“Đem một người mà ngay cả 3 vấn đề này đều không nắm rõ lên giường của ta, ngươi dám nói là không đáng tội chết? Kể cả Thái hậu biết được cũng sẽ không tha cho ngươi. Mang xuống” Hạ Lệ đứng dậy, đi vào trong phòng.

“A Lang tha mạng, A Lang tha mạng!” Bảo Quế Anh kêu khóc bị lôi ra ngoài sân.

Lộc Văn Sanh theo đến cửa phòng, xin phép Hạ Lệ: “A Lang, tiểu nương tử kia làm thế nào?”

Hạ Lệ quay đầu, liếc mắt nhìn nữ nhân đang run như cầy sấy trên mặt đất, nói: “Cứ giữ lại trước”, quay người nhìn thấy cái giường trong phòng, không nhịn được nói: “Còn không mau kêu người thay dọn tất cả chăn gối đi cho ta?”

Đêm khuya, hậu viện phủ Vệ Quốc công xôn xao một hồi nho nhỏ, rất nhanh đã yên tĩnh trở lại.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Lệ rửa mặt chải đầu xong, đang ngồi ăn sáng thì Lộc Văn Sanh hưng phấn đi vào, bẩm báo: “A Lang, tối hôm qua 5 tên đột nhập vào sân, đều là cao thủ, không tên nào sống sót. Xem ra hôm qua chúng ta đã bắt được tên đó khá là quan trọng”

“Bị thương à?” Hạ Lệ liếc cánh tay hắn.

Lộc Văn Sanh thật thà cười nói: “Bị thương nhẹ thôi, đa tạ A Lang quan tâm. A Lang có muốn thẩm vấn tiểu tử kia?”

Hạ Lệ nói: “Chưa cần vội, hàm và tay hắn không cho nối lại, một ngày 3 bữa đút cho hắn, không chết đói là được”

“Dạ”

“Hôm nay ngươi không cần theo ta ra ngoài, đến phủ huyện Trường An, đưa Thích Khoát ra”, Hạ Lệ phân phó.

Ngày kế tiếp chính là lễ Thượng tứ, sáng sớm, Đông Lăng quận vương Lý Đạc dẫn một đội nô tỳ nha hoàn vũ cơ nhạc công, kéo cả bầy đến trước cửa phủ Vệ Quốc công, mời Hạ Lệ đi vườn phù dung chơi xuân.

Hạ Lệ không thích náo nhiệt, không muốn đi.

Lý Đạc nói: “Thánh thượng bày yến ở Tử Vân lầu, ngươi vốn là phải đi. Ta biết ngươi sợ nhàm chán nên đã an bài xong, trước hết đi Tử Vân lầu điểm danh, sau đó ra ngoài chơi. Ta đã sai người sắp xếp xong ở Quan Vũ đình, hôm nay hồ Khúc Giang đẹp như mây, chúng ta vừa uống rượu vừa thưởng thức, không phải rất thú vị sao?”

Hạ Lệ suy nghĩ, mình vừa mới trở về, không nên tiếp tục đắc tội với hoàng đế, vì vậy để Tề quản gia thu xếp rồi đi cùng Lý Đạc.

Hai người đến Tử Vân lầu uống 3 tuần rượu, Lý Đác lấy cớ đau bụng, để Hạ Lệ dìu hắn thuận lợi đi xuống, sau đó ra ngoài.

Diêm thị nói muốn đi chơi cùng Mạnh gia. Chu thị để ý thấy mấy ngày vừa rồi, Diêm thị thể hiện ý muốn kết hôn cùng Mạnh gia, cũng muốn quan sát Liễu Sĩ Bạch một chút, liền đồng ý.

Bởi vì hôm nay Mạnh Doãn Đường còn phải đi rừng đào ở hồ Khúc Trì để gặp Yến Từ, Chu thị liền chọn một chỗ cách rừng đào không xa lắm, trải tấm bạt rồi bảo người hầu dựng một rào chắn đơn giản.

Hồ Khúc Giang đông nghẹt người, Hạ Lệ vốn không ôm hy vọng có thể gặp Mạnh Doãn Đường hôm nay, thế nhưng trời xanh lại cho hắn gặp.

Lúc này nàng đang đứng dưới một tàng cây cạnh bờ hồ, duỗi tay với chiếc khăn bị gió thổi bay lên cây. Vóc dáng nhỏ con, dù kiễng chân, nàng vẫn không thể với tới được chiếc khăn.

Sau lưng nàng, một nam tử cao gầy, mặc áo bào xanh biếc, đầu vấn khăn dài đi tới, dễ dàng lấy được chiếc khăn tay, đưa cho nàng.

Nàng nghiêng mặt nhìn nam tử mỉm cười, lỗ tai nam tử kia phiếm hồng, cùng nàng nói hai câu, hai người liền cùng nhau đi đến chỗ rào chắn.

Hạ Lệ hơi nheo mắt, 25 26 tuổi, da trắng, quan văn còn trẻ?

Đây là đưa xong vải vóc, nhân dịp Thượng tứ đến bên bờ Khúc Giang để đính ước?

“… Hạ Lục, nhìn cái gì vậy?” Lý Đạc đi mấy bước mới phát hiện Hạ Lệ rơi lại phía sau, quay đầu thấy hắn nhìn chằm chằm vào mé nước, nhìn theo chỉ thấy hàng rào chắn.

Hạ Lệ quay đầu, sắc mặt lạnh băng, vừa đi vừa nói: “Không nhìn gì cả”

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Lý Đạc vừa đi vừa lải nhải, Hạ Lệ yên lặng từ đầu đến cuối.

“Ầy, rừng đào nở hoa phía trước kia không tệ” đi một lúc, trước mặt bọn họ xuất hiện một vườn đào rực hồng như mây, Lý Đạc vừa lững thững đi vào vừa chép miệng nói.

Trong rừng có rất nhiều phu nhân nương tử đang ngắm hoa, thấy hai lang quân mặc cẩm y ngọc thực bước vào, không khỏi đưa sóng mắt thu ba về phía này.

Lý Đạc tự xưng là phong lưu, mắt đưa mày đẩy với các nàng.

Hạ Lệ lạnh lùng quay mặt chỗ khác, đi về phía mấy rào chắn trong rừng đào bên cạnh hồ Khúc Giang, vừa vặn nhìn thấy Yến Từ bên trong bước ra, nhìn quanh quất như đang đợi ai.

“Lộc thập nhị”, Hạ Lệ nhìn chằm chằm Yến Từ, gọi Lộc Văn Sanh phía sau.

Lộc Văn Sanh vội vàng tiến lên: “A Lang có gì phân phó?”

Hạ Lệ hất cằm về phía Yến Từ: “Dựng rào chắn ở phía kia”

Lộc Văn Sanh tiến lên phía trước, cẩn thận nhìn một vòng, quay đầu lại nói: “… A Lang, bên kia không còn đất trống để xây rào”

Hạ Lệ ngước mắt nhìn hắn một cái: “Thì sao?”

Lộc Văn Sanh hiểu ý, vội nói: “Không sao, cần làm thì làm thôi”, dứt lời đi về phía Yến Từ.

Hạ Lệ khoanh tay đi sau.

“Cái gì? Muốn ta phá rào chắn, nhường lại bãi đất cho chủ nhân ngươi? Là ngươi có bệnh hay đầu óc chủ nhân ngươi có bệnh? Vệ Quốc công thì thế nào? Vệ Quốc công thì không biết điều à?” Yến Từ không phải loại dễ chọc, nghe Lộc Văn Sanh nói Hạ Lệ muốn phá rào, liền nhảy tới.

Bằng hữu của hắn trong lều nghe tiếng liền chui ra.

“Yến lang quân xin chú ý lời nói, còn nói năng lỗ m.ãng với A Lang nhà ta, cẩn thận ta đối với ngươi không khách khí!” Lộc Văn Sanh mặc dù cũng cảm thấy yêu cầu của A Lang rất vô lý, nhưng A Lang vô lý là việc của A Lang, người ngoài vô lễ với A Lang là không được!

“Lỗ mã.ng thì sao? Các người khiêu khích ta trước, cần thì tới trước mặt hoàng thượng, ta không sợ!” Yến Từ cứng đầu nói.

Đám hồ cẩu bằng hữu của hắn phía sau rối rít phụ hoạ: “Đúng vậy, ăn hiếp người ta quá đáng!”

“Ui cha, thật hoành tráng nha, tới đây so một chút không?” Thích Khoát bị thương, vốn ở trong phủ nghỉ ngơi, nhưng cơ hội tới hồ Khúc Giang để quang minh chính đại ngắm các mỹ nữ Trường An đời nào hắn bỏ qua, vì thế nhất quyết đòi đi theo. Lúc này thấy có đám người dám ầm ĩ với Hạ Lệ, sưng mặt sưng mũi vén tay áo đi tới.

Hạ Lệ đưa tay ngăn hắn lại, nói với Yến Từ: “Ngươi không sợ thì tới đây”

“Tới thì tới, Yến Từ ta khi nào thì sợ đại…” Yến Từ hùng dũng khí thế oai vệ bừng bừng đi tới trước mặt Hạ Lệ, một câu còn chưa nói hết, đối phương đã tung quả đấm vào mặt để chào hỏi.

“Ầm” một tiếng, hắn ngã ngửa ra sau, máu phun như suối.

Một quyền này khiến cho cả hai bên đều sợ ngây người.

Bằng hữu Yến Từ vốn không nghĩ đến chuyện Hạ Lệ không phân biệt trắng đen, trực tiếp động thủ.

Lộc Văn Sanh cùng Thích Khoát thì kinh ngạc, A Lang nhà hắn lại tự mình động thủ.

Phải biết ngoài chiến trường, chỉ trừ hôm đầu tiên về kinh thành, hắn vì báo thù cho a tỷ của mình mà ra tay, A Lang cơ hồ chưa từng tự mình động thủ, dù sao hắn có nhiều thủ hạ như vậy, việc gì mà phải cần trực tiếp ra tay.

Nghĩ tới đây, Lộc Văn Sanh cùng Thích Khoát mở to hai mắt nhìn kỹ lang quân bị đánh, chắc chắn không quen, nên nghĩ chắc là có thù oán gì đó với A Lang trước đây.

Yến Từ bất ngờ không kịp đề phòng bị trúng một quyền, chỉ cảm thấy mũi đau như gẫy đôi, đưa tay lau một cái, đầy là máu.

“Ngươi con mẹ nó dám đánh ta?” hắn trước kia là loại quần là áo lượt, dựa vào thân phận Mẫn An hầu thế tử khiến người ta không muốn gả con gái cho hắn, thì đương nhiên cũng là kẻ thích gây rối, làm sao chịu bị ăn đòn thua thiệt? Lúc này hét lớn một tiếng, tung quyền về phía Hạ Lệ.

Hạ Lệ tóm được tay hắn, lắc người một cái, tung chân đá vào lưng hắn, đạp hắn ngã nhào trên đất.

Chưa hết, hắn lạnh mặt bước về phía trước, tóm lấy cổ áo Yến Từ còn chưa kịp đứng dậy, đấm từng quyền từng quyền vào đầu mặt hắn.

Khí thế của hắn tàn bạo, hạ thủ không lưu tình, đám hồ cẩu bằng hữu của Yến Từ đứng nhìn một bên nơm nớp lo sợ, không một ai dám tiến lên khuyên can hoặc hỗ trợ.

Lộc Văn Sanh nhìn thấy tình huống này, vội vàng bắt lấy tay Hạ Lệ: “A Lang, đánh nữa là chết người đó”

“Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra?” Lý Đạc trong rừng hoa đào bận đong đưa với mấy tiểu tương tử, thấy bên này vòng người quây lại, nói là có người đánh nhau, lại không thấy Hạ Lệ liền chen vào đám người, thấy người kia chính là Hạ Lệ, kinh hãi tiến lên, cùng Lộc Văn Sanh kéo hắn đang trên người Yến Từ ra.

Hắn nhận ra người bị đánh là Yến Từ, cau mày phiền não nói với Hạ Lệ: “Đang êm đẹp, tự nhiên ngươi đánh hắn làm gì?” mẹ Yến Từ là cháu gái của phu nhân Tần Diễn, Tần Diễn nhất định sẽ nhân cơ hội này công kích Hạ Lệ, chuyện của Đổng Ngọc Côn kia mới qua được mấy ngày.

Hạ Lệ giơ tay kéo cổ áo: “Nhìn hắn không thuận mắt”

Lý Đạc: “…”

Hắn nhìn Yến Từ nằm trên mặt đất, lại nhìn những lang quân đang sợ hãi đứng cách đó xa xa, nói: “Các ngươi là bạn của Yến Từ? Đừng ngẩn ra đó, mau đưa hắn đi y quán”

“Được được”, mấy người như vừa tỉnh mộng, vội vàng bảo người hầu cõng Yến Từ về trong thành, đến thái y viện tìm y sư, nhưng hôm nay là ngày lễ, có tìm được y sư hay không còn chưa biết.

“Như vậy bên trong kia làm thế nào?” một người trong bọn hỏi.

Một người khác nhìn trộm Hạ Lệ nói: “Có thể làm gì sao? Dỡ đi!”

Dưới cái nhìn lạnh lùng soi mói của Hạ Lệ, đoàn người rất nhanh tháo dỡ lều trại hàng rào, chất tất cả mọi thứ lên xe, chạy nhanh như một làn khói.

Lộc Văn Sanh thấy vậy, quát lớn đám hạ nhân tỳ nữ phía sau: “Dựng rào!”

Lý Đạc bối rối, hỏi Hạ Lệ: “Sao lại dựng rào ở đây? Bên Quan Vũ đình ta đã bố trí xong rồi”

Hạ Lệ nói: “Lười đi”

Lý Đạc nghẹn một cái, nhận thấy tâm trạng hắn không tốt, thoả hiệp: “Được rồi được rồi, vậy ta phái người gọi bên kia tới”



Bình Luận (0)
Comment