Rất nhanh, một cái lều lớn được dựng lên, bên trong trải thảm, đặt bàn thấp cùng các loại vật dụng. Bên Quan Vũ đình, Lý Đạc đã chuẩn bị sẵn đầu bếp cùng ca vũ nhạc kỹ, thêm mấy bằng hữu cùng môn khách, tất cả đều được gọi tới đây, trong lều lập tức náo nhiệt.
Bởi vì lều do Hạ Lệ dựng, nên hắn ngồi ở chủ vị, Lý Đạc ngồi bên phải.
Bàn tay Hạ Lệ lúc đánh Yến Từ bị trầy da chảy máu, Lộc thập nhị giúp hắn xử lý rồi lấy vải băng lại.
Lý Đạc thấy hắn dùng bàn tay bị thương tự rót nước tự uống, liền đem hai nữ nhân tuyệt sắc bên mình đẩy cho hắn, cười nói: “Hạ lục, tay ngươi bị thương, để hai tiểu nương tử này rót rượu cho ngươi”
Hạ Lệ không thèm nhìn, nói: “Không cần”
“Này, hôm nay là lễ Thượng Tứ, ngươi cần gì phải từ chối như vậy?” Lý Đạc nói.
Hạ Lệ: “Người xông hương không thích”
Lý Đạc chỉ tay vào hắn nói: “Ngươi dở hơi cái gì vậy? Ở Trường An ai có điều kiện chẳng xông hương? Tiểu nương tử trên người có hương thơm, ngửi không thích hơn à. Không thích hả, tới đây tới đây, mỹ nhân, rót rượu cho ta, để mặc kệ hắn một mình đi”
Những người trong lều đều là lần đầu gặp Hạ Lệ, vốn định một lúc nữa mời rượu làm quen, nghe thấy hắn nói không thích xông hương, nhất thời dừng hết tâm tư.
Người Trường An rất thích mùi thơm, không phân biệt nam nữ, trước khi ra cửa đều xông hương lên quần áo, cũng là một loại phong trào.
Cho nên trong mắt Hạ Lệ, bọn họ cũng thuộc dạng người “không thích xông hương” kia.
Thích Khoát đã ngồi vào chỗ cùng môn khách của Lý Đạc, cái mặt sưng như đầu heo đang vui vẻ uống rượu.
Đầu bếp của Lý Đạc thành thạo dùng lò nướng, lồng ấp, nấu ăn bên ngoài khu lều trại, Lộc thập nhị đứng trước hàng rào, nhìn nồi hấp bốc khói nghi ngút, rồi lại liếc nhìn Hạ Lệ mặt mũi không vui đang uống rượu giải sầu, trong lòng cảm thấy mọi việc hỏng bét rồi.
Đột nhiên khoé mắt liếc nhìn thấy có một người đang tới gần.
Hắn giương mắt nhìn, là Mạnh tiểu nương tử cùng một lang quân trẻ tuổi, đằng sau là hai nha hoàn xách theo hộp đựng thức ăn.
Lúc trước Yến Từ kêu Mạnh Doãn Đường đến chỗ lều trại trước rừng đào để gặp hắn, Mạnh Doãn Đường cùng Mạnh Sở Nhuận hỏi từng lều một, đến lều thứ 3 rồi nhưng đều không phải là Yến Từ.
Trong lòng Mạnh Doãn Đường sinh ra chút hy vọng: Nếu trong lều cuối cùng vẫn không phải là Yến Từ thì tốt biết mấy!
Chưa tới gần cái lều lớn nhất này, Mạnh Sở Nhuận đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, chặc lưỡi nói: “Nhà giàu chính là nhà giàu, tỷ nhìn đi, dựng lều chơi xuân còn mang theo cả đầu bếp, dựng bếp nấu tại chỗ luôn. Tỷ đừng nói đây là lều của Yến Từ đấy nhé? A tỷ, nếu đây là lều của Yến Từ, nói chuyện xong rồi thì ăn cơm xong hãy về nhé”
Mạnh Doãn Đường nổi giận: “Ngươi có thể có chút tiền đồ được không?”
Mạnh Sở Nhuận không cam lòng: “Tỷ bớt giả bộ đi, tỷ ngửi cái mùi này đi, bướu lạc đà nướng đó, ta không tin tỷ không thèm ăn!”
“Ta có thèm ăn cũng không thèm ở trong cái tình huống này, ngươi…” Mạnh Doãn Đường vốn muốn dạy dỗ hắn thêm vài câu, nhưng Mạnh Sở Nhuận đã bước dài một cái, tiến lên hỏi người phía trước.
Mạnh Doãn Đường nhìn người đang nói chuyện với Mạnh Sở Nhuận, càng nhìn càng thấy quen mắt, dù gì cũng có duyên gặp mặt 2 lần, còn nhờ chuyển lời nữa, nên nàng nhận ra rất nhanh.
Cái người này, không phải là tuỳ tùng của Hạ Lệ sao?
Mạnh Sở Nhuận chưa từng gặp qua Lộc Văn Sanh, vẫn còn đang hỏi hắn: “Xin hỏi đây là lều của Mẫn An hầu thế tử Yến Từ Yến lang quân phải không?”
Lộc Văn Sanh liếc nhìn thấy Mạnh Doãn Đường đang chần chừ phía sau, biểu tình ôn hoà hỏi Mạnh Sở Nhuận: “Không biết lang quân đây là…”
“Ta là Mạnh gia Thập tứ lang, vị phía sau này là a tỷ của ta, là Yến lang quân mời chúng ta tới”, Mạnh Sở Nhuận tự giới thiệu.
Lộc Văn Sanh nhường đường, để hai người bước vào trong lều, nói: “Hai vị mời vào”
Mới vừa lúc nãy hắn đứng sau lưng A Lang, A Lang thấy vị Mạnh tiểu nương tử này, hắn cũng nhìn thấy, xem ra đã đoán được vì sao tâm trạng A Lang đi thẳng một đường xuống dốc rồi.
Nếu hôm nay người ta đã chủ động tự đưa đến cửa, không nên khách khí nữa.
Mạnh Sở Nhuận thấy Lộc Văn Sanh mời họ đi vào, cho rằng đây chính là lều của Yến Từ, xoay người gọi Mạnh Doãn Đường: “A tỷ, chính là chỗ này”
Mạnh Doãn Đường trong lòng cực kỳ không hiểu, Yến Từ vì sao lại ở chung một chỗ với Hạ Lệ? Bọn họ biết nhau sao?
Nghĩ đến Hạ Lệ cũng đang ở bên trong, trong lòng nàng có chút muốn rút lui, nhưng nhớ tới lời uy hiếp của Yến Từ…
Một cái đầu hay hai cái đầu cũng vậy, nàng dứt khoát không nghĩ nhiều, lấy hộp đựng thức ăn từ trong tay Hoà Thiện, cùng Mạnh Sở Nhuận đi theo Lộc Văn Sanh vào bên trong lều.
“A Lang, Mạnh gia tiểu lang quân cùng tiểu nương tử tới thăm”, vào bên trong lều, Lộc Văn Sanh bẩm báo với Hạ Lệ.
Mạnh Doãn Đường ngẩng đầu một cái, vừa vặn chạm ngay mắt Hạ Lệ đang ngồi ở chủ vị.
Hắn hôm nay mặc Hồ phục mày đen có thêu ở viền áo, đeo thắt lưng, đội kim quan, tay trái bưng ly rượu, ánh mắt trầm trầm, vẻ mặt không mấy thân thiện.
“Tỷ phu!” Mạnh Sở Nhuận bất ngờ không kịp chuẩn bị, nhìn thấy Hạ Lệ, không suy nghĩ gọi luôn một tiếng “tỷ phu” theo thói quen.
Cả nhóm người trong lều đều sợ ngây người.
Mặt Mạnh Doãn Đường đỏ bừng, dùng hết sức bấu vào tay Mạnh Sở Nhuận.
Mạnh Sở Nhuận lúc này mới hồi phục tinh thần, ngượng ngùng cúi đầu xuống, hướng Hạ Lệ làm lễ: “Hạ đại tướng quân, xin lỗi, vừa rồi ta không nhìn rõ”
Cả nhóm người trong lều đều thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Lệ cụp mắt, buông ly rượu xuống, hồi phục lại ngước mắt lên nhìn, hỏi: “Sao các người lại tới đây?”
Mạnh Doãn Đường vừa định nói “đi nhầm”, không ngờ Lộc Văn Sanh cướp lời trước: “A Lang, lần trước ở chợ ngựa, người có giúp qua Mạnh tiểu nương tử, nương tử từng nói nếu có cơ hội sẽ đích thân tới cảm ơn người”
Hạ Lệ nhìn chằm chằm gương mặt đỏ hồng của Mạnh Doãn Đường, lạnh như băng hỏi: “Phải không?”
Mạnh Sở Nhuận không biết chuyện này, nghiêng đầu nhìn Mạnh Doãn Đường.
Mạnh Doãn Đường vừa mới lén nhìn xung quanh, không có Yến Từ, hơn nữa lời của Lộc Văn Sanh vừa rồi cũng chứng minh hắn cố ý dụ hai chị em nàng vào đây.
Mặc dù không biết vì sao hắn phải làm như vậy, nhưng dù thấy Hạ Lệ tâm tình không tốt vẫn có vẻ dễ nói chuyện, nếu nàng nói không phải… khẳng định sẽ là người gặp xui xẻo.
Ngón tay đang xách hộp thức ăn bất giác siết chặt, nàng cúi gương mặt nhỏ nhắn, thấp giọng nói: “Vâng…”
Hạ Lệ: “Cái gì?”
Tuổi không lớn lắm mà sao tai đã điếc rồi!
Mạnh Doãn Đường thầm oán, khẽ nâng mặt lên, cất cao giọng nói: “Vâng!”
“Ngồi xuống đi”, Hạ Lệ lần nữa bưng ly rượu lên.
Một bên Lý Đạc hỏi hắn: “Quen biết à?”
Hạ Lệ nói: “Đệ đệ muội muội nhà quen trước đây”
Lý Đạc “à” một tiếng ra vẻ đã hiểu.
Trong lều chỉ còn một chỗ trống, phía trên bày chén đũa thức ăn, là chỗ ngồi của Lộc Văn Sanh.
Hạ Lệ ban cho ngồi, Lộc Văn Sanh kêu người mang thêm chén đũa mới lên, để Mạnh Sở Nhuận ngồi chung với hắn, Mạnh Sở Nhuận cao hứng ngồi luôn.
Lộc Văn Sanh hướng Mạnh Doãn Đường nói: “Mạnh tiểu nương tử, không còn chỗ trống nữa, hay người ngồi cạnh A Lang đi”
Mạnh Doãn Đường: “!” nàng mới không cần! Lập tức tìm cớ muốn rời đi: “Nếu đã không còn chỗ trống, vậy…”
“Lộ mặt ra chỉ để nói cảm tạ là xong?” không đợi nàng nói hết câu, Hạ Lệ đã cắt ngang.
Mạnh Doãn Đường: “…”
Ai muốn cảm tạ ngươi? Chính ngươi đã làm gì trong ngày hôm đó ngươi còn không biết sao? Túm lấy ta quăng một cái ngã, tay còn chống vào đống phân ngựa, ghê tởm đến mấy ngày sau. Nếu con ngựa kia thật sự đá hậu, cũng coi như cứu ta một mạng, nhưng nó có đá đâu, vậy mà cũng đòi ta phải “cảm tạ” vì điều này? Da mặt ngươi làm bằng vôi vữa à?
Trong lòng nàng mắng không ngớt, nhưng bên ngoài… thành thành thật thật đi đến bên cạnh Hạ Lệ, cẩn thận liếc hắn một cái dò xét, thấy hắn không có ý phản đối, lúc này mới tháo giày, quy củ ngồi cách xa hắn một cánh tay, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tính toán cứ nghỉ ngơi trong chốc lát trước đã, sau đó tùy tình huống để rút lui.
Lý Đạc bởi vì vừa rồi tỷ đệ Mạnh gia bước vào nên đã cho dừng vũ cơ, yêu cầu tiếp tục biểu diễn, nhóm nhạc công lại tấu nhạc, mọi người đều hùa theo không khí náo nhiệt, trừ Mạnh Doãn Đường ở bên này.
“Trong hộp đựng gì đó, không định lấy ra à?” Hạ Lệ nghiêng mặt nhìn nàng.
Mạnh Doãn Đường do dự một chút, mở nắp hộp đựng thức ăn, lấy ra đĩa bánh hoa đào, nhẹ nhàng đặt trên bàn trước mặt hắn.
Hạ Lệ nhìn lướt qua, cười lạnh: “Mang theo đồ ăn ta không thích đến để cảm tạ?”
Mạnh Doãn Đường đương nhiên biết hắn từ nhỏ đã không thích đồ ngọt, nhưng trong tình huống này, nàng có nỗi khổ không nói lên được, chỉ nhỏ giọng: “Ta quên mất ngươi không thích…”
Vừa dứt câu, cảm giác như hơi thở của hắn nặng nề hơn trước.
Mạnh Doãn Đường kiên định cúi đầu, quyết không ngẩng lên nhìn hắn.
“Lại đây”, giọng nói như bị ép ra từ kẽ răng.
“Ta không”, Mạnh Doãn Đường rụt người lại.
Hạ Lệ căng quai hàm một cái rồi giãn ra rất nhanh, nói: “Muốn ta túm nàng tới đây trước mặt mọi người à? Cũng không phải không được”, nói xong liền giơ tay ra.
“Không cần!” Mạnh Doãn Đường hô nhỏ, đập một cái lên tay hắn, phát hiện mình phản ứng quá mạnh, hốt hoảng quét mắt nhìn xuống dưới.
Những người khác rất thức thời, không ai nhìn về phía này, chỉ có lang quân ngồi bên phải Hạ Lệ, nhìn có vẻ hơi lớn tuổi hơn Hạ Lệ một chút, cười tủm tỉm có chút hứng thú nhìn hai người.
Nàng cúi thấp đầu, hai tay khẽ nhấc váy, di chuyển như ốc sên đến bên cạnh Hạ Lệ, nghiêng mặt lén liếc hắn một cái.
Lông mi dài của Hạ Lệ cụp xuống, nhãn cầu dừng lại ở khóe mắt sắc nhọn, nghiêng đầu nhìn nàng.
Mạnh Doãn Đường: “…” Nàng ra vẻ như không có chuyện gì, từ từ xoay mặt, nhìn về phía đệ đệ của mình.
Mạnh Sở Nhuận đang vô cùng khoái hoạt, cụng ly với Lộc Văn Sanh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vũ cơ đang nhảy trên thảm đỏ giữa lều, không cả liếc mắt nhìn về phía tỷ tỷ mình.
Mạnh Doãn Đường lặng lẽ xoắn tay áo, vô cùng tức giận!
Hạ Lệ liếc nhìn đĩa bánh hoa đào lần nữa, quay người, cầm đũa, định gắp rau hẹ cho nàng, thứ mà nàng ghét nhất.
Lúc này, huân hương trên người nàng vô cớ nhàn nhạt bay vào mũi hắn.
Mùi thơm tươi mát, giống như muôn hoa đua nở sau cơn mưa xuân.
Đông các giấu xuân hương, là hộp gỗ vuông điều chế hương thơm hắn tặng nàng năm đó, năm nàng 10 tuổi.
Đầu đũa dừng ở đĩa rau hẹ, rồi chuyển sang món gà bóp giấm, gắp một đũa chân gà đưa đến bên miệng nàng.
Mạnh Doãn Đường đang thầm nghiến răng nghiến lợi nhìn em trai, đột nhiên có đũa thịt gà đưa đến bên miệng, nàng vô thức ngả người ra sau, ngước mắt nhìn Hạ Lệ, lại liếc nhìn bàn ăn, rất nhanh nhận ra đây là đũa của hắn.
“Ta không cần”, người này thế nào tự nhiên lại trở nên vô lý như vậy? Lại dùng đũa của chính mình để gắp cho nàng ăn?
“Nếu là cố ý đến cảm tạ ta, đương nhiên không thể để cho nàng bụng đói trở về. Sao, lớn lên rồi khẩu vị cũng thay đổi à? Trước đây thích giờ không thích nữa à?” Hạ Lệ chậm rãi nói.
Mạnh Doãn Đường: “…” sao hắn vẫn còn âm dương quái khí thế?
“Tay ngươi bị thương”, nàng thấy tay hắn bị băng bó, cố gắng thay đổi chủ đề.
“Không cần nàng phải lo”, Hạ Lệ không mắc mưu nàng.
Mạnh Doãn Đường cố gắng kiềm chế, nhìn bàn tay cầm đôi đũa của hắn trước mặt, nhỏ giọng nói: “Hồi trước có một lần ngươi ăn cơm ở nhà ta, ta dùng đũa của mình gắp một miếng sườn cừu nướng cho ngươi, ngươi còn nhớ đã nói gì với ta không? Mình đã không muốn thì đừng làm cho người khác”
“Mình đã không muốn thì đừng làm cho người khác. Nói hay lắm” Hạ Lệ nghiêng mặt lẳng lặng nhìn nàng: “Nàng có làm được không?”
Mạnh Doãn Đường: “…”
Nếu là 8 năm trước, nàng dám nói làm được, nhưng bây giờ thì không thể. Dù cho đảo ngược thân phận, dù nàng không thích hắn, nàng cũng không muốn hắn đến tận cửa mắng nàng đúng ngày cửa nhà tan nát.
“Ta đã nói, ta không phải cố ý”, nàng cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu.
“Nếu nàng nghĩ nói như vậy có thể an ủi ta, vậy nàng cũng nên tự an ủi chính mình đi”, Hạ Lệ kỳ thật đã không còn động đến đũa, nhưng trong lòng tức giận, cố ý làm khó dễ nàng.
Mạnh Doãn Đường nghĩ một chút, nếu lúc này mình nhảy xuống có chạy được ra bên ngoài lều không, cuối cùng thành thật mà u oán dướn người cắn miếng chân gà kia, vẫn cảm thấy tức nên cố ý cắn đầu đũa một cái, làm cho ngươi thấy ghê tởm đó, được không?
Làm thế hắn sẽ không dùng lại đôi đũa này được nữa, cho dù có ép nàng đi nữa, thì đây cũng sẽ là đôi đũa riêng của nàng.
Mạnh Doãn Đường cảm giác có chút thành tựu từ sự phản kháng nho nhỏ này, tâm tình tốt hơn một chút, nhai nhai miếng thịt gà trong miệng, tâm trạng càng tốt hơn – gà bóp dấm này thật ngon, thịt gà mềm, không khô, hơi dai, chua ngọt, khi nhai vào miệng tràn ngập hương thơm.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng ăn món gà bóp giấm ngon đến thế.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi liếc nhìn món gà bóp giấm trên bàn.
“Ngon à?” Bên tai vang lên giọng nói của Hạ Lệ, lạnh lùng thản nhiên, không có cảm xúc.
Mạnh Doãn Đường vội dời ánh mắt, nhìn về phía trước: “Bình thường”
“Quả thật bình thường”, hắn nói.
Mạnh Doãn Đường khiếp sợ nhìn lên, thấy hắn vừa đặt đũa xuống, bên môi còn có chút dầu, rõ ràng hắn vừa nếm thử món gà bóp giấm.
“Ngươi… đũa kia ta vừa ăn qua”, nàng ngơ ngác nhìn hắn.
Hạ Lệ nghiêng mặt: “Thì sao?”
Mạnh Doãn Đường: “…” cuộc sống 8 năm lưu đày rất khổ cực, cho nên hắn không còn chú ý đến những tật xấu cũ nữa sao?
Nhất thời, trong lòng không biết là có tư vị gì, Mạnh Doãn Đường quay đầu nhìn vũ cơ thiên kiều bá mị đang nhảy múa, trong đầu rối loạn, không biết phải nên nói những gì.
Cùng lúc đó, trên chiếc xe ngựa đang đi ra khỏi khu vực hồ Khúc Giang, Yến Từ tỉnh dậy, một tay ôm đầu, một tay mở cửa xe, chưa kịp nói đã phun một búng máu, cắn chặt răng hỏi người hầu đang ngồi phía trước: “A Lư, sao ta lại ở đây?”
A Lư quay đầu lại, vừa mừng vừa lo: “Đại lang, người tỉnh rồi! Vừa rồi người bị Hạ đại tướng quân đánh cho hôn mê, Vương lang quân Lưu lang quân dặn nô chạy nhanh đưa người về thành để cứu chữa”
“Lều kia đâu rồi?”
“Đã dỡ bỏ rồi ạ, ở phía sau xe ngựa. Khi nô đưa người đi, nô thấy người của Hạ đại tướng quân đang dựng lều ở chỗ đó!”
“Hạ Lệ chết tiệt!” Yến Từ đấm mạnh vào thành xe ngựa. Bởi vì mắng chửi làm động đến vết thương trên mặt, hắn ôm mặt, nghiến răng trợn mắt nói với phu xe: “Nhanh chóng quay xe lại, ta còn có hẹn!”
Trong lều, Mạnh Sở Nhuận thèm nhỏ dãi món bướu lạc đà nướng, cuối cùng món này cũng được bưng lên, được cắt thành từng miếng nhỏ, xiên vào que sắt và nướng cho đến khi có màu vàng nâu, sau đó rắc thêm nhiều loại gia vị và bột ớt. Mùi thơm nồng nàn đến mức khiến người ta phải chảy nước miếng.
Đôi mắt Mạnh Doãn Đường đầy trông đợi nhìn đĩa bướu lạc đà nướng, sau đó nhìn Hạ Lệ.
Hắn đang nghiêng đầu sang bên phải nói chuyện với Lý Đạc.
Nàng quay đầu lại nhìn Mạnh Sở Nhuận, phát hiện hắn đã ăn xong một xiên, trong miệng còn đang đầy thịt, vừa nghe Lộc Văn Sanh nói chuyện vừa cầm xiên thứ hai lên.
Cái đồ heo kia, chỉ biết ăn thôi! Về nàng phải mách với cha mẹ mới được!
Mạnh Doãn Đường còn đang tức giận bất bình, một xiên bướu lạc đà nướng vàng óng thơm nức được đưa tới trước mặt nàng.
Nàng ngửa đầu nhìn Hạ Lệ, hắn ngồi xếp bằng vẫn còn cao hơn nàng ngồi xổm, lúc nhìn nàng mi mắt hơi rũ xuống, lông mi che đi một nửa con ngươi, rõ ràng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng nàng có thể cảm nhận được, tâm trạng của hắn bây giờ đã tốt hơn lúc đầu một chút.
Nguyên nhân vì sao, nàng không biết, cũng không dám hỏi.
Nhìn hắn đưa xiên bướu lạc đà nướng đến trước mặt, nàng định đưa tay ra cầm, tay hắn tránh sang một bên, không cho nàng lấy.
Vẫn còn muốn đút cho nàng sao?
Làm sao mà 8 năm lưu đày xong lại cổ quái thế này?
Mạnh Doãn Đường nhìn xiên bướu lạc đà nướng kia, đang lựa chọn xem nên thuận theo hay giãy dụa kháng cự thì đột nhiên có ồn ào bên ngoài lều.
Lộc Văn Sanh đang định đi ra ngoài xem xét, một nam nhân mặt mũi bầm dập đã xông vào.
Nhóm vũ cơ bị kinh hãi dạt sang một bên, Yến Từ liếc mắt một cái liền thấy người ngồi bên cạnh Hạ Lệ là Mạnh Doãn Đường, nhìn nàng kêu lớn: “Đường nương, nàng mau ra đây!”