Mạnh Doãn Đường lúc đầu không nhận ra cái người bị đánh đến mức không nhận ra hình dạng này là ai, cho đến khi nhìn thấy gã sai vặt A Lư đi theo phía sau, lúc này mới nhận ra người đó là Yến Từ.
Nàng vốn không muốn ở đây, vừa thấy Yến Từ gọi liền tìm ra cớ để rút lui.
Đương nhiên, trước khi đi nàng phải chào chủ nhà, quay sang Hạ Lệ nói: “Đa tạ Hạ đại tướng quân khoản đãi, ta có việc, xin cáo từ trước”, nói xong đứng lên, tay vuốt hai vạt váy.
Hạ Lệ ném xiên bướu lạc đà nướng vào trong chén, túm lấy cổ tay nàng, thanh âm lạnh lùng: “Muốn đi à?”
Mạnh Doãn Đường chưa kịp nói, Yến Từ đã kêu lên: “Họ Hạ kia, ngươi buông nàng ra! Nàng tới tìm ta!”
Hạ Lệ không thèm nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Doãn Đường: “Nàng đến để tìm hắn?”
Mạnh Doãn Đường chỉ cảm thấy cổ tay bị hắn siết đau quá, càng quá đáng hơn là tất cả mọi người trong lều đều đang nhìn họ, nàng cảm thấy mặt mình như bị thiêu cháy.
“Ngươi làm đau ta, buông ra, đau…” nàng vừa cố gắng rút tay ra vừa nhỏ giọng oán giận, hận không có cái lỗ nào để chui vào.
Chuyện đến tìm ai, Mạnh Doãn Đường không có cách nào để trả lời, nói đến tìm hắn là gạt người, nói đi tìm Yến Từ thì trước đó chứng tỏ nàng nói dối, chỉ có thể dùng chiêu mà hồi nhỏ nàng hay đối phó: tỏ ra yếu đuối, tuy rằng không phải lúc nào cũng hiệu quả, nhưng đôi khi cũng có tác dụng.
May mắn, lần này dùng được. Tuy rằng nhìn hắn có vẻ thực sự tức giận, nhưng khi nàng kêu đau, hắn cũng thả lỏng tay. Không may, là hắn không buông tay nàng ra.
Tên ngốc Mạnh Sở Nhuận lúc này mới nhận ra tình hình có vẻ không đúng, vội đứng lên, lớn tiếng nói: “Tỷ… Hạ đại tướng quân, ngươi đang làm cái gì vậy? Mau thả tỷ tỷ của ta ra!”
Tất cả mọi người trong lều đều quay sang nhìn Hạ Lệ và Mạnh Doãn Đường.
Mạnh Doãn Đường không thoát ra được, mặt đỏ bừng.
“Chư vị, ta có chút chuyện phải xử lý, mời các vị tạm thời tránh ra”, Hạ Lệ nhìn chằm chằm Mạnh Doãn Đường, nói với mọi người mà không quay đầu lại.
Các tân khách đều tự giác đứng dậy đi ra ngoài, chỉ có Lý Đạc nhìn hai người, lúng túng khuyên nhủ: “Hạ Lục, trước mặt mọi người… người ta là tiểu nương tử… đừng quá quá phận…”
Hạ Lệ liếc mắt một cái, hắn ngậm chặt miệng bước ra ngoài.
“Hạ Lệ, ngươi buông nàng ra!” Yến Từ thấy trong lều đã vắng người, định bước lại phía nàng thì bị Thích Khoát ngăn lại.
“Định đi đâu? Đây là chỗ ngươi có thể tùy tiện ra vào à?” Thích Khoát mặt mũi cũng bầm dập không kém đứng chắn phía trước.
Mạnh Doãn Đường nhìn về phía bên kia.
“Muốn nhìn cái gì? Nói, đến tìm ai?” Hạ Lệ bóp cằm Mạnh Doãn Đường, ép mặt nàng về phía hắn.
“Ngươi… ngươi buông tỷ…” Mạnh Sở Nhuận thấy tình hình không ổn, định nhảy đến giải vây cho chị, bị Lộc Văn Sanh ngăn lại.
“Không có việc gì, không có việc gì, đừng hốt hoảng, A Lang nhà ta sẽ không làm tổn thương Mạnh tiểu nương tử đâu”, hắn cười nói.
“Nhưng mà…”
Mạnh Sở Nhuận còn chưa kịp nói ra nguyên nhân, bên kia Yến Từ cùng Thích Khoát đã đánh nhau.
“Ngươi buông ra. Tới tìm ngươi, tới tìm ngươi được chưa?” Mạnh Doãn Đường không thể trơ mắt đứng nhìn, nhanh chóng cân nhắc lợi hại, cảm thấy so với Yến Từ, càng không thể đắc tội với Hạ Lệ được, nếu không e rằng không thể đi ra khỏi cái lều này.
Hạ Lệ nghe xong câu trả lời của nàng, quả nhiên buông tay.
Mạnh Doãn Đường giận mà không dám nói gì, xoa xoa cổ tay, nhìn hắn không nói câu nào, đi về phía trước, ngăn cản cuộc ẩu đả giữa Thích Khoát và Yến Từ, sau đó một cước đá Yến Từ bay thẳng xuống hồ Khúc Giang.
Mạnh Doãn Đường kinh ngạc trợn tròn mắt, vội xỏ giày chạy ra phía trước, nhìn thấy Yến Từ đang vùng vẫy trong nước, không kịp cả chất vấn Hạ Lệ vì sao lại làm như vậy, chỉ nhìn quanh nói: “Cứu người, mau cứu người!”
“Ta xem ai dám!” Hạ Lệ đứng bên bờ hồ, đen mặt nói.
“Hạ Lục, làm như vậy là chết người đó!” Lý Đạc đứng một bên khuyên nhủ.
Hạ Lệ liếc mắt nhìn Yến Từ đang giãy dụa kêu cứu mạng trong nước, nói: “Hắn tự tiện xông vào chỗ của ta, ta chỉ đuổi hắn ra ngoài thôi. Hắn chết ở bên ngoài thì liên quan gì đến ta?”
Mạnh Doãn Đường nghe vậy, đành phải đi kéo Mạnh Sở Nhuận đến.
Mạnh Sở Nhuận thật ra cũng muốn cứu người, nhưng hắn không biết bơi.
Hạ Lệ nói vậy, người xung quanh không ai dám nhảy xuống cứu.
Người hầu A Lư của Yến Từ cũng bị hạ nhân của Hạ Lệ ngăn lại, gấp đến độ quay đầu nhìn Mạnh Doãn Đường cầu cứu: “Mạnh tiểu nương tử, mau cứu đại lang nhà ta, người tới đây là để tìm cô…”
Mạnh Doãn Đường sốt ruột không còn cách nào khác, vốn định đi cầu Hạ Lệ, quay đầu nhìn thấy bên cạnh lều có 7 8 cọc tre vốn để làm hàng rào bị thừa quăng ở đó, liền chạy tới nhặt một cây, đến bên bờ hồ đưa một đầu cho Yến Từ. Cây gậy không đủ dài, nàng phải cố hết sức vươn người về phía trước, chân dẫm vào cả lớp bùn bên hồ.
Hạ Lệ ghen ghét dữ dội, túm tay nàng kéo lên bờ, cả giận nói: “Ngay cả an toàn của bản thân cũng không thèm để ý, đau lòng đến như vậy cơ à?”
“Ngươi thật sự muốn nhìn thấy hắn chết chìm trước mặt ngươi sao? Vì sao bây giờ ngươi lại đáng sợ như vậy?” Tính mạng quan trọng, Mạnh Doãn Đường không quan tâm có đắc tội hắn hay không, nói xong dùng sức thoát khỏi tay hắn, tiếp tục quay lại dùng gậy cứu Yến Từ, Mạnh Sở Nhuận chạy lại giúp nàng.
Hạ Lệ nhìn thấy Mạnh Doãn Đường nắm tay Yến Từ kéo hắn từ dưới nước lên bờ, gân xanh ở thái dương nổi lên, siết chặt tay, một thân đầy sát khí xoay người bước đi.
Lý Đạc thấy hai chị em lôi Yến Từ lên, nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đuổi theo Hạ Lệ nói: “Này này, Hạ Lục, Hạ Lục, đi đâu vậy?”
Hạ Lệ không để ý đến hắn.
Thích Khoát cùng Lộc Văn Sanh thấy vậy cũng vội vàng đi theo.
Một lúc lâu sau, Yến Từ hồi phục được một chút, được A Lư giúp đỡ, cùng Mạnh Doãn Đường và Mạnh Sở Nhuận đi ra khỏi khu lều trại của Hạ Lệ.
“Đường nương, trước kia là ta có mắt không tròng, bạc đãi nàng. Hôm nay nàng lại xả thân cứu ta, nàng yên tâm, Yến Từ ta tuyệt đối không cô phụ nàng một lần nữa”, trước khi tạm biệt, Yến Từ ngước khuôn mặt mà ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra được, yếu ớt nói với Mạnh Doãn Đường.
Mạnh Doãn Đường vốn đang phiền não, nghe hắn nói vậy càng thêm mất kiên nhẫn:
“Yến lang quân, ngươi hiểu lầm rồi. Đừng nói là ngươi, cho dù là bất kỳ ai khác rơi xuống nước, có thể cứu được ta đều cứu. Hơn nữa, về sau, ngươi có thể đừng gọi nhũ danh của ta được không? Chúng ta đã hòa ly”, nàng nói.
Yến Từ khoát tay, nhìn nàng: “Giữa chúng ta, hòa ly là kết thúc sai lầm, nhưng cũng là bắt đầu mới”
Mạnh Doãn Đường: “?”
“Hôm nay quá mức chật vật rồi, ngày khác ta sẽ tới tìm nàng. Đồ Hạ Lệ chết tiệt! A Lư, chúng ta đi!”
Trước mặt người hầu, hắn không thể nói hết được, đành vòng tay qua vai A Lư, khập khiễng bước đi. Mạnh Sở Nhuận ở một bên nheo mắt: “Giữa chúng ta, hòa ly không phải chấm dứt mà là bắt đầu, ha ha ha…”
“Cười cái gì, phiền chết đi được!” Mạnh Doãn Đường đưa tay đập cho em trai một cái, vừa đi về nhà vừa dặn em: “Lúc về đừng nói lung tung, nhà Liễu phu nhân cũng ở đó, nếu cha mẹ có hỏi, để ta trả lời”
Lúc nãy khi hai chị em đi với nhau, Chu thị nói với Liễu phu nhân là tỷ đệ đi vấn an người thân mới gặp trên đường.
Mạnh Sở Nhuận “vâng” một tiếng, tiếc nuối nói: “Vừa rồi ở trong lều Hạ Lục lang còn thật nhiều đồ ăn ngon chưa kịp ăn, tiếc quá. Rượu cũng rất ngon a!”
Mạnh Doãn Đường mệt mỏi, mặc kệ hắn.
“Này, a tỷ, tỷ nói lúc sáng Hạ Lục lang phát tác như vậy có phải là đang ghen không?” Mạnh Sở Nhuận đột nhiên hỏi một câu.
Mạnh Doãn Đường lảo đảo một cái, ngẩng đầu kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi đừng nói bậy!”
Mạnh Sở Nhuận vẫn cãi: “Rất là giống á, sau khi Yến Từ đến, hắn đột nhiên tức giận như vậy, không phải ghen thì là cái gì. A tỷ, tỷ có biết tại sao không?”
Mạnh Doãn Đường cố gắng làm rõ: “Không biết! Hắn nổi điên đánh người hoàn toàn là do tính cách xấu xa của hắn, không liên quan đến ta!”
Nhớ tới Mạnh Sở Nhuận trước mặt mọi người gọi một tiếng “tỷ phu”, nàng tức giận nhéo lỗ tai hắn: “Ngươi về sau cách xa hắn một chút, có biết hay không?”
“Biết biết, tỷ mau buông tay, đau chết ta!” Mạnh Sở Nhuận ôm lỗ tai, dậm chân khó chịu nói: “Tỷ hung dữ như thế, nên tìm người như Hạ Lục để quản lý tỷ, để tỷ hết kiêu ngạo!”
“Ngươi---” Mạnh Doãn Đường nổi giận muốn đánh hắn.
Mạnh Sở Nhuận là thiếu niên linh hoạt, sao để cho nàng đánh trúng, ôm lỗ tai chạy biến.
Đến chiều, những người đi dạo chơi ở hồ Khúc Giang lần lượt trở về thành, trong hậu viện đầy bóng cây của phủ Vệ Quốc công, trời đã gần như âm u chạng vạng.
Hạ Lệ ngồi một mình trong lương đình, chống khuỷu tay trên bàn, đỡ lấy trán, nhắm mắt bất động. Trong khu vườn đầy hoa lá, làn da của hắn trông tái nhợt như thiếu huyết sắc.
Lộc Văn Sanh đứng nhìn từ xa, bất đắc dĩ thở dài, đi vào trong lương đình, đặt lên bàn chén cháo cá vừa nấu.
Hạ Lệ buông tay khỏi trán, nhíu mi nhìn hắn.
“A Lang, uống chút cháo nóng đi, từ sáng đến giờ ngài chỉ uống rượu mà không ăn gì, uống nữa là hại bao tử lắm”, Lộc Văn Sanh nhẹ giọng khuyên nhủ.
Hạ Lệ liếc nhìn chén cháo, vẻ không muốn ăn.
Hắn khẽ xoa huyệt thái dương, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cây cỏ hoa lá ngập tràn trong hoa viên, hỏi Lộc Văn Sanh: “Thập nhị, ta có đáng sợ không?”
Lộc Văn Sanh nghe là biết, mấu chốt của A Lang chính là vị Mạnh tiểu nương tử kia!
Hắn lựa lời trả lời: “Lúc đó vị Mạnh tiểu nương tử kia bị dọa sợ, nghĩ A Lang thực sự muốn tên họ Yến kia chết, từ đầu nàng đã hiểu lầm A Lang, đối với A Lang đã có thành kiến, đương nhiên sẽ nhìn nhận mọi việc không rõ ràng"
Môi Hạ Lệ cong lên thành nụ cười nhạt: “Hiểu lầm ư? Ngươi để ý nhiều rồi”
Lộc Văn Sanh gãi gãi đầu, cố làm vẻ thật thà nói: “Ngược lại ta lại thấy, Mạnh tiểu nương tử vốn quen sống an nhàn, coi trọng sinh tử cũng là chuyện bình thường, không liên quan đến việc ai rơi xuống nước. Nếu A Lang cũng rơi xuống nước, có lẽ nàng còn lo lắng hơn”
Hạ Lệ nghe vậy nghi ngờ ngước lên, nhìn chằm chằm Lộc Văn Sanh.
Lộc Văn Sanh sửng sốt, làm bộ như vừa mới giật mình: “Ô nói sai rồi, A Lang làm sao có thể so sánh với tên phế vật họ Yến kia? A Lang bơi giỏi, vốn không cần Mạnh tiểu nương tử phải lo lắng”
Hạ Lệ biết người này cố ý nói sang chuyện khác, nhưng cũng không so đo với hắn, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Lộc Văn Sanh nghe ra tiếng hừ này có một tia tự đắc, đang định nhân cơ hội này khuyên hắn uống cháo thì Tề quản sự tới.
“A Lang, chuyện người phân phó đã có đầu mối”, ông ta bưng một hộp gấm trong tay, mở ra, đưa tới trước mặt Hạ Lệ nói: “Đây là từ cửa hàng cầm đồ lâu đời nhất Tây thị hỏi ra, họ tra sổ sách từ nhiều năm trước cho thấy, 8 năm trước, vài ngày sau khi lão Quốc công xảy ra chuyện, có mấy tên ăn mày mang theo hai sợi dây vàng trường thọ của trẻ con, tám chiếc vòng tay, lắc chân bằng vàng của con nít, một đôi heo vàng nhỏ có mắt khảm ngọc lưu ly, mỗi con nặng 2 lượng, một đôi trâm cài đầu hồ điệp nhỏ bằng vàng, một sợi dây chuyền vàng gắn hồng ngọc cùng hai dây buộc tóc trân châu kim hải đường đến để cầm đồ. Lão nô sai người bận rộn mấy ngày nay, chỉ tìm được hai dây buộc tóc trân châu kim hải đường, các đồ trang sức hoàng kim khác không tìm được người mua năm đó, có người thua ở sòng bạc, có người đánh thành đồ trang sức khác, thật sự không tìm lại được”
Hạ Lệ nhìn hai sợi dây buộc tóc trân châu kim hải đường quen thuộc trong hộp gấm kia, chậm rãi đưa ngón tay thon dài nhợt nhạt vào, cầm ra.
12 năm rồi, năm đó cầm sợi dây này trong tay cảm thấy bình thường, bây giờ mới thấy nó nhỏ như vậy. Viên trân châu mượt mà nằm giữa bông hải đường được chạm khắc tinh xảo, sống động, nhìn không rực rỡ chói mắt như lúc ban đầu.
“Lâm Phong ca ca, huynh nhìn ta xem có được không?” tiểu nữ hài búi hai búi tóc nhỏ trên đầu, buộc dây trân châu kim hải đường bên trên, đứng trước mặt nghẹo cổ hỏi hắn, hàm răng mất mấy cái răng cửa, lộ ra cái lỗ nhỏ khi cô bé nhoẻn miệng cười.
Hắn có chút chê, nhàn nhạt “ừ” một tiếng, không đợi cô bé vui mừng đã nói luôn: “Ta nói cái dây buộc tóc đẹp”
Cô bé bĩu môi.
….
Hạ Lệ hồi thần, nắm cái dây buộc tóc nho nhỏ trong lòng bàn tay, nói: “Được rồi, những cái còn lại không cần tìm nữa”
“Dạ”
Tề quản sự lui ra, Lộc Văn Sanh vội vàng bưng chén cháo cá còn nóng đến trước mặt Hạ Lệ.
Lúc này Hạ Lệ không cự tuyệt, nhận lấy từ từ uống.
….
Mạnh gia cùng Liễu gia trở về Trường hưng phường trước giờ đóng cửa, trước cửa Mạnh phủ khách khí nói mấy câu tạm biệt rồi ai về nhà nấy.
Chu thị sau khi cơm nước sắp xếp mọi việc xong xuôi, vội tìm đến phòng Mạnh Doãn Đường.
Mạnh Doãn Đường đang nằm sấp rầu rĩ trên giường, thấy Chu thị liền nhỏm ngồi dậy.
“Vừa rồi không tiện hỏi, hôm nay con đi tìm Yến Từ có phải xảy ra chuyện gì không? Thấy con tìm hắn xong về tâm tư nặng nề, tinh thần bất ổn”, Chu thị hỏi.
Mạnh Doãn Đường vốn không giấu mẹ điều gì, kể hết mọi chuyện phát sinh trong lều của Hạ Lệ cho Chu thị nghe.
Chu thị nghe xong hết sức kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Yến Từ kia sao rồi? Có nghiêm trọng không?”
Mạnh Doãn Đường cúi đầu nói: “Nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, con chỉ sợ bây giờ trở thành lớn chuyện rồi, đến lúc đó sẽ liên luỵ đến nhà chúng ta, dù sao Yến Từ kia cũng là đến tìm con”
“Con không làm gì sai, lại còn cứu hắn nữa”, Chu thị thật ra trong lòng không chắc chắn lắm, nhưng thấy con gái lo lắng liền nắm tay cố gắng an ủi nàng: “Trước mắt con đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai thọ yến ở Nhữ Xương hầu phủ, chúng ta thám thính trước xem thế nào đã”
Mạnh Doãn Đường gật đầu.
Ngày kế là song nhật, bệ hạ không lâm triều, Nhữ Xương hầu Trương Bá Hưng tổ chức đại yến mừng thọ 70 cho mẫu thân, mời rất nhiều tân khách.
Một nhà Mạnh Phù Doanh bao gồm Mạnh Phù Doanh, Mạnh Sở Nhuận, Chu thị và Mạnh Doãn Đường đi Nhữ Xương hầu phủ dự tiệc. Mạnh Dĩ Vi mời bị từ hôn, không muốn gặp người khác, Mạnh Sở Cơ còn nhỏ, phải đi học.
Sinh thần của Trương gia lão phu nhân, khách mời đương nhiên là thân bằng cố hữu của Trương gia. Chu thị và Mạnh Doãn Đường vì chuyện của Yến Từ mà có khúc mắc với chính phòng, gặp nhau chỉ chào hỏi xã giao chứ không nói chuyện. Nhị phòng vì muốn nịnh bợ chính phòng nên làm lơ tam phòng, mẹ con Chu thị cũng lười phản ứng với bọn họ.
Một lúc sau, nữ quyến Bình Xương bá phủ tới, Mạnh Doãn Đường cuối cùng cũng gặp được một người quen – biểu muội của Khương tỷ tỷ, Chung Lệ Kiều.
Chung gia và Lâm gia có tình trạng giống nhau, gia đạo đều sụt giảm trong 8 năm binh loạn, chỉ khác là Lâm Uyển Yến ở Lâm gia nhanh chóng bị hôn phu từ hôn, còn Bình Xương bá phủ lại không từ hôn với Chung gia.
Có điều Phùng tam lang của Bình Xương bá phủ, danh tiếng phong lưu bên ngoài còn hơn cả Yến Từ.
Chung Lệ Kiều thấy Chu thị cùng Mạnh Doãn Đường ở trong hoa viên, sau khi chào hỏi với bà mẫu, đã đi tìm hai người nói chuyện.
Bên trong nội đường của Trương phủ, Thôi thị đẩy cửa vào trong phòng, nhìn thấy Trương Quân Cơ trong đó, không biết làm sao, hỏi: “Trong nội đường bên kia bao nhiêu khách, sao con còn trốn ở đây làm gì?”
Trương Quân Cơ thấy mẹ tới, túm lấy tay bà sốt ruột nói: “Mẹ, con đã cho nha hoàn đi dò xét, Hạ Lệ đã tới, Mạnh Doãn Đường vẫn còn ở trong viện, con… con thật lo lắng nhỡ lát nữa xảy ra chuyện!”
Thôi thị có tật giật mình, thấy nàng nói như vậy trong lòng cũng khẩn trương, đi qua đi lại nói: “Dù sao mời cũng đã mời rồi, không ra càng khiến người ta nghi ngờ, đợt lát nữa ta cho người tới làm cho nàng ta tức giận. Con ở chỗ này uống ly trà trấn định tinh thần, đừng để lộ sơ hở gì, chờ lát nữa tới nội đường gặp khách, sẽ có mấy vị thẩm thẩm với cô mẫu tới hỏi thăm”
Trương Quân Cơ gật đầu, không nhịn được lại giục bà: “Mẹ, mẹ mau lên đi, nói không chừng chờ lát nữa cha đưa nam khách tới hoa viên ngắm cảnh đó”
Thôi thị nói: “Ta biết rồi”
Phụ tử Trương Bá Hưng ra tiền viện đón Hạ Lệ tới chính đường, các tân khách tới trước vội rối rít đứng lên chào hỏi hắn.
Tuỳ An bá Mạnh Phù Lâm cùng con trai là Manh Sở Thanh và Mạnh Sở Minh vốn trước đây đã từng qua lại với Hạ Lệ, nên vô cùng nhiệt tình, muốn nhân cơ hội này nối lại quan hệ cũ với Hạ Lệ.
Tiếc rằng Hạ Lệ không phối hợp, thấy bọn họ nhiệt tình thì cũng chỉ khẽ gật đầu, ngược lại khi gặp Mạnh Phù Doanh, hắn lại khách khí hỏi: “Mạnh công có khoẻ không?”
Mạnh Phù Doanh thụ sủng nhược kinh*, dè dặt nói chuyện với hắn vài câu rồi thôi.
(*thụ sủng nhược kinh: được chiều mà hoảng sợ)