Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 21

Chung Lệ Kiều thấy Hạ Lệ hỏi nàng, biết trong lòng hắn quả nhiên để ý.

Nàng chỉ tay vào Thôi thị, chỉ từng người muội muội của Thôi thị là Đoàn phu nhân cùng con gái Đoàn Nghi Tịnh, nói: “Chính là mấy người này gây chuyện” nàng đem tất cả mọi chuyện không thêm không bớt kể rõ ràng sự thật.

Mạnh Phù Doanh nghe xong giận dữ, xoay người nói với Nhữ Xương hầu Trương Bá Hưng: “Trương hầu, phu nhân đối đãi với thê nữ của ta như vậy, mỗ không còn mặt mũi tiếp tục ở chỗ này, cáo từ”, dứt lời gọi Mạnh Sở Nhuận cũng đang tức giận, không để ý Trương Bá Hưng cùng Mạnh Phù Lâm cố giữ lại, phất tay áo bỏ đi.

Trương Bá Hưng trợn mắt nhìn Thôi thị, đang định mắng bà ta không biết tiếp đãi khách, đột nhiên thấy Hạ Lệ đi về phía mẹ con Đoàn thị.

Các nữ quyến nhìn thấy thái độ của hắn, vội vàng tránh sang một bên.

Thôi thị vội vàng đuổi theo Hạ Lệ, cười xoà nói: “Hạ đại tướng quân, đều là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi”

Hạ Lệ không dừng chân, nhàn nhạt nói: “Nếu là hiểu lầm, ngươi gấp cái gì?”

Thôi thị lập tức cứng người, đi theo sau Hạ Lệ đến trước mặt mẹ con Đoàn thị.

Hạ Lệ từ trên cao nhìn xuống hai mẹ con Đoàn thị đang kinh hoảng bất an, hỏi Đoàn Nghi Tịnh: “Người hoà ly sẽ ảnh hưởng đến khí vận của người khác?”

Đoàn Nghi Tịnh ngước đầu nhìn Hạ Lệ, nàng ta chưa bao giờ nhìn thấy một ánh mắt nam nhân lạnh lùng đến như vậy, cũng chưa từng cảm nhận khí thế bức người đến như thế, nhất thời chân mềm nhũn, hàm răng va vào nhau lập cập, căn bản không nói ra lời.

Mẫu thân nàng ta thấy tình hình không ổn, vội thay nàng trả lời: “Hạ đại tướng quân, dân gian vốn có truyền nhau câu này, có truyền nhau như vậy”

“Phải không? Vậy hôm nay ta cho ngươi lời giải thích đáng tin cậy hơn”, hắn liếc Đoàn phu nhân một cái, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Đoàn Nghi Tịnh, từng tiếng nói rơi xuống: “Người hoà ly sẽ không ảnh hưởng đến khí vận của người khác, nhưng ngươi thì sẽ như vậy. Ta chắc chắn ngươi sẽ bị phu gia hưu thê, nếu không, công công* của ngươi, chồng ngươi, đại bá tiểu thúc, thân bằng quyến thuộc của nhà chồng ngươi, bất luận xa gần, đang làm quan sẽ bị cách chức, buôn bán sẽ bị thua lỗ, đi học sẽ không thi đậu”

(*công công: cha chồng)

Hắn vừa nói ra, toàn trường một mảnh yên tĩnh.

Tất cả mọi người trong lòng đều biết, mọi việc sẽ đúng như hắn nói, Đoàn Nghi Tịnh sẽ bị phu gia hưu thê. Với quyền thế địa vị của Hạ Lệ bây giờ, muốn những lời nói của mình thành hiện thực, chỉ là một cái nhấc tay. Hơn nữa, coi như hắn không làm gì, nhưng sau chuyện hôm nay, phu gia của Đoàn Nghi Tịnh một khi có cái gì đó không thuận, cũng đều sẽ cho là do Hạ Lệ động tay động chân, sẽ đổ mọi tội lên đầu Đoàn Nghi Tịnh.

Đoàn Nghi Tịnh sững sờ, sau đó ôm bụng r.ên rỉ.

Đoàn phu nhân bị lời nói của Hạ Lệ làm cho sợ đến ngây dại, bị tiếng kêu của Đoàn Nghi Tịnh làm cho hồi thần, nhất thời không để ý đến nàng ta, chỉ dùng ánh mắt cầu xin nói với Hạ Lệ: “Hạ đại tướng quân, cái này, lời này không thể nói bậy bạ được!”

Hạ Lệ liếc bà ta một cái, nói: “Đoàn phu nhân yên tâm, Hạ Lệ ta, chưa bao giờ nói bậy bạ”

Đoàn phu nhân hoàn toàn kinh sợ, thấy Hạ Lệ xoay người muốn đi, vì tính mạng con gái mình, bà ta không cần tới tình nghĩa chị em.

“Hạ đại tướng quân, chúng ta không phải cố ý định gây sự với mẹ con Mạnh gia, là bà ta, a tỷ ta xúi giục chúng ta làm như vậy”, bà ta chỉ vào Thôi thị, nói với bóng lưng của Hạ Lệ.

Hạ Lệ không quay đầu, đi thẳng về phía trước, đám người Trương Bá Hưng vội vàng đuổi theo.

Ngũ tạng Đoàn phu nhân như có lửa đốt, không dám đi cản Hạ Lệ, chỉ đành túm lấy Thôi thị: “A tỷ, đều do ngươi, đều do ngươi, ngươi nhất định phải phụ trách Tịnh nhi nhà chúng ta”

Phía trước, Trương Bá Hưng thấy Hạ Lệ không đi vào chính đường mà đi thẳng ra ngoại viện, có vẻ muốn bỏ đi, ông ta vội vàng tiến lên ngăn cản: “Hạ đại tướng quân xin bớt giận, tiện nội không biết tiếp đãi khách khứa, sau này ta sẽ bắt bà ta tự mình đi Mạnh phủ bồi tội. Ngài xem cũng gần trưa rồi, nếu không chúng ta quay về chính điện mở tiệc nhé?”

“Trương hầu”, Hạ Lệ dừng bước, mặt không thay đổi nhìn Trương Bá Hưng: “Chắc hẳn ngươi cũng nhìn ra được, tính tình ta không hiền hoà như Mạnh công. Nếu là gia quyến của ta, đừng nói bị đuổi đi, chỉ cần bị vô lễ một chút, ta cũng sẽ không tha. Nội quyến của ngươi vô lễ như vậy, vì sự an toàn của Trương gia các ngươi, sau này có chuyện gì không cần tới mời ta”

Trương Bá Hưng há hốc mồm cứng lưỡi.

Hắn bỏ đi, Trương Bá Hưng không dám giữ lại nữa.

Mọi người thấy vậy cũng vội vàng từ giã Trương Bá Hưng.

Vốn là đại đa số mọi người đến đây là vì sự giao hảo giữa Trương gia và Hạ gia, hôm nay thấy Hạ Lệ buông lời sau này không cùng Trương gia lui tới, bọn họ còn đến để làm gì?

Hậu viện, Thôi thị vẫn đang bị Đoàn phu nhân nước mắt nước mũi dây dưa không dứt, nhìn thấy người hầu tỳ nữ của các nhà không ngừng tìm đến phu nhân nhà mình, mà các phu nhân sau khi nhận tin đều vội vàng từ biệt, bà ta biết đã xảy ra chuyện, lòng như lửa đốt hất Đoàn phu nhân ra nói: “Việc đã đến nước này, nếu ta không sao, cháu gái dù có bị hưu, vẫn có di mẫu là ta làm chỗ dựa. Ngươi có kéo ta xuống nước cũng không thay đổi được sự thật là nếu ta có mệnh hệ nào, các ngươi liệu có lợi gì không?”

Thừa dịp Đoàn phu nhân đang ngẩn người ra, bà ta vội vã đi ra phía trước xem xét tình hình.

Đoàn phu nhân biết lần này mình bị tỷ tỷ đào hố, đã mất hết hồn vía còn nghe con gái bên cạnh rê.n rỉ, không nhịn được phiền lòng trách mắng: “Được rồi, người đi hết rồi, ngươi còn diễn trò cho ai xem?”

Đoàn Nghi Tịnh được hai nha hoàn nâng dậy, đau đến đổ mồ hôi, khóc nói: “Mẹ, con không giả bộ, con đau thật sự”

Đoàn phu nhân nhìn chăm chú, thấy máu đã chảy đến tận đôi giày thêu, nhất thời cả kinh thất sắc, vội vàng kêu người đưa Đoàn Nghi Tịnh vào phòng, bẩm báo với Trương lão phu nhân cho người Nhữ Xương hầu phủ đi thái y viện tìm y sư.

Thôi thị vừa đến cửa thứ hai, thấy Trương Bá Hưng mặt đen sạm đang đi vào hậu viện, vội vàng tiến lên hỏi: “Sao người lại tới đây? Hạ Lệ đâu?”

Trương Bá Hưng giơ tay tát bà ta một phát, mắng: “Ngươi còn mặt mũi mà hỏi à? Ngươi làm tốt lắm rồi!”

Thôi thị che nửa khuôn mặt bị đánh, vừa uỷ khuất vừa giận nói: “Người ngoài không nói, ta vì sao phải làm như vậy, ngài còn không biết sao?”

Trương Bá Hưng nói: “Ta biết thì thế nào? Ngươi hoặc là làm thật tốt, hoặc đừng làm, làm thành như bây giờ, tốt hơn hết là không làm, ngu xuẩn!”

“Ngươi mắng ta cái gì? Ngươi là cái đồ không có lương tâm, ta làm như vậy không phải vì ngươi sao?” Thôi thị nhào tới đánh Trương Bá Hưng, bị Trương Tú Phong kéo ra.

Hậu viện Nhữ Xương hầu phủ loạn thành một đoàn, dĩ nhiên những điều này Chu thị và Mạnh Doãn Đường hoàn toàn không biết. Xe ngựa của hai người đã đi đến Sùng nhân phường.

Sùng nhân phường có rất nhiều quán trọ, học tử các nơi về kinh dự thi, quan viên các nơi về kinh hoặc thương nhân đều trọ ở đây. Chỗ này gần hoàng thành, Đông thị nên rất tiện đi lại, vì thế ở Sùng nhân phường có rất nhiều tửu lâu, quán trà, còn có cả thanh lâu.

Hôm nay vốn đi dự tiệc, trước khi ra khỏi phủ Chu thị đã dặn phòng bếp không cần nấu phần cơm của 4 người, giờ về nhà cũng không có cơm ăn, hai mẹ con bàn bạc một chút, quyết định đi Tuý tiên lâu ở Sùng nhân phường để ăn thịt dê cách thuỷ.

Xe ngựa chạy đến phía tây của Sùng nhân phường, Chu thị vén rèm xe lên nhìn một lúc, khe khẽ thở dài.

Mạnh Doãn Đường ghé vào nhìn theo, thấy một cửa tiệm nho nhỏ, bên ngoài treo biển “Hương nhu phường”, liền nói: “Đây không phải là tiệm bánh của nhà mình sao? Sao mẹ phải thở dài?”

Chu thị nói: “Lúc trước sau khi tổ phụ con qua đời, cha con bị đại bá dụ dỗ dùng cửa hàng nhang đèn ở An nhân phường cùng cửa hàng lương thực ở Nghi bình phường đổi lấy cái tiệm bánh này, nói khu vực này làm ăn tốt lắm. Cha con cũng không có suy nghĩ kỹ, nếu thật sự làm ăn tốt như vậy, đại bá sẽ nhường cho ông sao? Cái cửa tiệm nhỏ như vậy, muốn làm chỗ khác cũng không đủ, thật đúng là phí tiền”

Mạnh Doãn Đường nói: “Đoạn đường phố này không tệ, gần đó tửu lâu quán trà cũng nhiều, đều cần đến bánh ngọt, tại sao cửa hàng chúng ta lại không làm ăn được?”

Chu thị vén rèm phía bên kia lên, Mạnh Doãn Đường nhìn theo, trợn tròn mắt.

Hạnh hoa Xuân vũ lâu, lớn gấp 3 lần cửa hàng Hương nhu phường, bên ngoài trang trí mang phong vị cổ xưa, treo những đèn lồng có đủ hình dáng bánh ngọt khác nhau.

“Nhìn thấy không, Hạnh hoa Xuân vũ lâu, cửa hàng lâu đời, mở 4 điểm ở Hàng Châu, đây chỉ là chi nhánh mới mở 3 năm trước. Bánh hoa quế hấp đường, bánh trân châu phỉ thuý cùng bánh lá sen con thích ăn đều mua ở đây”, Chu thị nói.

Mạnh Doãn Đường: “…”

Chu thị hạ rèm cửa xuống, nói: “Ta đang định bán cửa hàng này đi, để như vậy cũng lãng phí”

“Đừng đừng mẹ, nếu không… giao cho con xử lý đi, con chưa từng quản lý cửa hàng bao giờ, dù sao cũng chỉ là một gian hàng nhỏ, quản lý chắc cũng không mất công”, Mạnh Doãn Đường nói.

Chu thị tò mò nhìn nàng nói: “Sao tự nhiên lại tính đến chuyện quản lý cửa hàng?”

Mạnh Doãn Đường cười cười: “Chẳng phải vì quá nhàn rỗi sao?” rồi ôm tay bà nũng nịu: “Có được không mẹ?”

Chu thị bất đắc dĩ nói: “Được được được, dù sao cũng không kiếm ra tiền, cứ để cho con chơi còn thích hơn” 

“Cảm ơn mẹ!” Mạnh Doãn Đường ôm Chu thị.

Chu thị khẽ vỗ vỗ gò má phấn nộn của nàng, nhớ tới chuyện vừa phát sinh trong hậu viện hoa viên Nhữ Xương hầu phủ, nói với Mạnh Doãn Đường: “Đường nhi, chuyện xảy ra ở Trương gia con đừng để ở trong lòng. Mẹ sống lâu như vậy chưa từng nghe qua chuyện hoà ly lại ảnh hưởng đến khí vận người khác, đều là họ bịa chuyện”

“Con biết” Mạnh Doãn Đường nói: “Bọn họ chỉ tìm cớ thôi, chỉ khi trong lòng có quỷ hoặc cuộc sống không như ý, mới có thời gian đi kiếm chuyện với người khác, con không để ý đến những người này!"

Chu thị gật đầu: “Con nói rất đúng” người có tâm quảng đại sẽ có những lợi thế riêng, ví dụ như Dĩ Vi, không có lòng dạ rộng như a tỷ của nàng.

Hai mẹ con ăn trưa ở Sùng nhân phường, sau đó buổi chiều đi dạo ở Đông thị, chạng vạng tối mới về nhà.

Sau khi trời tối, các cửa tiệm ở Sùng nhân phường đều sáng đèn, trong thanh lâu, ca cơ cất giọng hát xen lẫn tiếng sáo nhạc rộn ràng, vô cùng náo nhiệt.

Trong một nhã gian ở lầu 2, Mạnh Sở Thanh, Mạnh Sở Minh đang ân cần nịnh nọt Tề cửu lang, ngoại tôn của đương kim Hộ bộ Thượng thư.

Đang lúc uống mê say, Mạnh Sở Thanh rót rượu cho Tề cửu lang, nói: “Tề huynh, huynh xem lúc nào thuận lợi để ngoại công hoặc cữu cữu huynh cấp cho chúng ta vài chức vụ nhàn hạ chút? Nếu chúng ta có được chức vụ này, nhất định không quên công lao của huynh”

Tề cửu lang một tay ôm kỹ nữ nhất bảng, dửng dưng: “Hả, sao lại nói những lời này? Tổ mẫu các người không phải là cô cô của Nhữ Xương hầu sao? Bây giờ Nhữ Xương hầu phủ leo lên cái cây to Vệ Quốc công, hai ngươi muốn làm quan mà còn phải tìm đến ta sao?”

Mạnh Sở Thanh nhắc đến chuyện này thì buồn bực nói: “Đừng nói nữa, Nhữ Xương hầu phủ trước mặt Vệ Quốc công chỉ là tờ giấy lộn, căn bản không tác dụng, một chút mặt mũi cũng không có”

Tề cửu lang nghe hắn nói câu này, đánh hơi thấy có chuyện bát quái, trong lòng hưng phấn, hỏi: “Nói vậy là sao?”

Hai anh em Mạnh Sở Thanh cùng Mạnh Sở Minh kể hết chuyện xảy ra ngày hôm nay ở Nhữ Xương hầu phủ cho Tề cửu lang nghe.

Tề cửu lang nghe xong, rút bàn tay đang đặt bên hông kỹ nữ về, hỏi: “Vậy vị Mạnh nương tử trước gả cho Yến Từ rồi hoà ly kia, là thuộc phòng nào?”

Mạnh Sở Minh nói: “Chính là tam phòng bị đuổi đi hôm nay, đường muội nhà tam thúc ta”

Tề cửu lang vỗ đùi, định nói chuyện, chợt nhớ những lời sắp nói này không tiện cho kỹ nữ nghe được liền lệnh cho các nàng ra ngoài.

Sau khi tất cả lui ra, Tề cửu lang nói: “Hai vị có một đường muội như vậy mà vẫn còn phải đi khắp nơi xin chức quan, chẳng phải đang ngồi khóc trên núi vàng à?”

Mạnh Sở Thanh cùng Mạnh Sở Minh trố mắt nhìn nhau: “Tề huynh nói vậy là có ý gì? Xin nói rõ ra”

“Cái này mà còn phải nói rõ à? Hôm qua ở hồ Khúc Giang, Hạ Lệ vì đường muội của các vị mà vung tay tranh đoạt với Yến Từ, đem người ném xuống hồ Khúc Giang, mấy người không biết chuyện này sao?” ngón tay Tề cửu lang gõ gõ lên mặt bàn.

Mạnh Sở Thanh cùng Mạnh Sở Minh đúng là không có nghe nói, nhất thời đều hết sức kinh ngạc.

Tề cửu lang nói: “Tin tức của các người thật không nhanh nhạy gì cả. Từ chuyện hôm qua kết hợp với chuyện hôm nay, các người nói Hạ Lệ vì một nhà tam thúc bị Trương gia bạc đãi đã không tiếc trở mặt cùng Trương gia, chính là vì đường muội đã hoà ly với Yến Từ của các vị, đó là núi vàng đó!”

Mạnh Sở Thanh được chỉ điểm, gật gật đầu: “Nói như vậy quả đúng là không sai. Hạ Lục lang trước khi Hạ gia xảy ra chuyện, từng có một đoạn hôn ước miệng với đường muội nhà tam thúc ta. Chẳng qua lúc Hạ gia xảy ra chuyện, Hạ Lục lang 14 tuổi, đường muội ta mới 11 tuổi, 8 năm trôi qua, đường muội ta đã gả cho người khác rồi hoà ly, chúng ta quả thực không nghĩ tới duyên phân của hai người này có thể tiếp nối được”

Mạnh Sở Minh nói: “Đầu mối đã rất rõ ràng, hôm nay ở Nhữ Xương hầu phủ, Hạ Lệ cũng chỉ có mặt mũi với tam thúc, đối với cha chúng ta không thèm để ý”

“Chẳng qua nhà tam thúc cùng gia thế của Hạ Lệ vốn khác nhau một trời một vực. Thất đường muội đã từng gả đi, với thân phận đó, sợ rằng rất khó trở thành chính thất của Hạ Lệ”, Mạnh Sở Thanh rầu rĩ nói.

“Không làm chính thất thì trắc thất, chỉ cần Hạ Lệ sủng ái nàng ta, huynh đệ các ngươi không phải là có lợi à”, Tề cửu lang nói.

“Nhưng nhưng nhưng, phải làm thế nào”, Mạnh Sở Thanh nghi hoặc nhìn Tề cửu lang: “Huynh không biết, tam thúc kia của ta tuy không có bản lĩnh gì nhưng rất thương yêu con gái, chuyện này cả gia tộc đều biết. Năm đó hôn sự của đường muội với Yến Từ, nếu không phải tổ phụ cùng tổ mẫu ta dùng đạo hiếu để đè ép, ông còn phản đối đến cùng. Ông tuyệt đối không thể nào để Thất đường muội gả cho Hạ Lệ làm thiếp. Tuy nói bây giờ tổ mẫu ta còn khoẻ mạnh, nhưng làm tổ mẫu cũng không thể cưỡng bách con trai đem cháu gái đi làm thiếp cho nhà quyền quý, như vậy truyền ra ngoài cũng thật khó nghe”

Mạnh Sở Minh ở một bên bổ sung thêm: “Hơn nữa bây giờ Hạ Lục lang cũng không lộ ra ý muốn nạp Thất đường muội làm thiếp”

Tề cửu lang thở dài nói: “Ta nói đầu óc của hai người các ngươi không bị sao đấy chứ? Nếu như bọn họ là ngươi tình ta nguyện thì liên quan gì đến các ngươi? Bây giờ chính là tình huống này, một bên muốn, một bên không cho, mới có cơ hội cho huynh đệ các ngươi thể hiện bản lĩnh! Hạ Lệ nhất định cũng biết, hắn muốn nạp đường muội của các ngươi làm thiếp là rất khó khăn, mặc dù hắn có địa vị Vệ Quốc công, nhưng nếu tam thúc các ngươi cố ý phản đối, hắn cũng không thể cường đạo cưỡng tình đoạt lý. Nếu hai người các ngươi có thể làm cho hắn đạt được điều hắn muốn, còn sợ hắn không cho các ngươi lợi ích sao?”

Mạnh Sở Thanh thấp giọng nói: “Ý huynh là… để cho bọn họ gạo nấu thành cơm?”

Tề cửu lang quay đầu qua: “Đúng, chỉ cần các ngươi để cho đường muội qua đêm trong phủ Vệ Quốc công, rồi đem chuyện này nói cho toàn thành biết, đến lúc đó chỉ sợ tam thúc của các ngươi phải xin Hạ Lệ nạp đường muội ngươi làm thiếp”

“Nhưng nếu làm vậy sẽ đắc tội cả nhà tam thúc”, Mạnh Sở Minh nhìn huynh trưởng Mạnh Sở Thanh nói.

“Hừ, sao ngươi không phân biệt được chính phụ nặng nhẹ vậy? Đắc tội một nhà tam thúc ngươi thì có gì quan trọng, chuyện này chỉ cần Hạ Lệ ghi nhận công lao của các ngươi là đạt được mục đích rồi”, Tề cửu lang bưng ly rượu lên nói.

Mạnh Sở Thanh chậm rãi suy nghĩ, gật đầu nói: “Tề huynh nói không sai, ta bây giờ chỉ lo Hạ Lệ sẽ không cảm kích, nếu vậy thì đắc tội cả hai bên, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo”

“Người khác đem nữ nhân ngươi thích lên giường ngươi, ngủ với nàng, hậu quả tệ nhất chỉ là nạp nàng làm thiếp, ngươi có ngủ không?” Tề cửu lang hỏi Mạnh Sở Thanh.

Mạnh Sở Thanh ngẩn ra, sau đó cười lớn, nâng ly cụng với Tề cửu lang: “Nói có lý, đều là nam nhân mà, ai chả như nhau? Kế này có thể dùng được, nếu thành công, ngày khác tất hậu tạ Tề huynh”

Tề cửu lang nói: “Được rồi được rồi, chỉ cần huynh đệ các ngươi sau khi leo lên cái cây to Hạ Lệ, đừng quên giao tình của chúng ta hôm nay là được”

Ba người tiếp tục kêu kỹ nữ vào hầu hạ, uống rượu cùng nhau.

Bình Luận (0)
Comment