Ngày 5 tháng 3, thánh nhân lâm triều.
Lâm triều được chốc lát, phó chỉ huy Tả giám môn của Thái tử, Mẫn An hầu Yến Duyệt trình lên cáo trạng cáo buộc Vệ Quốc công Hạ Lệ vô cớ đánh trưởng tử Yến Từ của ông ta trọng thương.
Trong mắt hoàng đế loé lên vẻ kinh ngạc, như kiểu không hiểu vì sao biểu đệ lưu đày 8 năm vừa trở về Trường An lại có thể gây nhiều chuyện như vậy. Chuyện hắn bắn bị thương Đổng Ngọc Côn mới chỉ qua được mấy ngày.
“Vệ Quốc công, chuyện gì xảy ra?” sắc mặt hắn trầm ổn, giọng nói điềm tĩnh không lộ ra chút thiên vị nào.
Hạ Lệ bước ra khỏi hàng, hướng hoàng đế chắp tay nói: “Bẩm Thánh thượng, là Yến Từ bất kính với thần trước, thần chỉ dạy dỗ hắn một chút. Hắn không phải không đánh trả, bị thương nặng vì chẳng qua kỹ năng không bằng người khác. Không nghĩ một trận ẩu đả nhỏ nhặt như vậy cũng đáng để Yến phó suất phải nói tới trước mặt Thánh thượng, công việc giám môn chỗ Thái tử an nhàn vậy sao?”
“Hạ đại tướng quân, ngài đừng có lấp liếm, rõ ràng người ăn hiếp người khác trước…”
“Yến phó suất, ngài chỉ dựa vào một lời nói của lệnh lang mà trên triều mà hùng hổ doạ nạt bổn quan, có câu cha nào con nấy, nguyên nhân lệnh lang bị đánh, ta nghĩ chư vị chắc cũng không khó hiểu phải không?” Không đợi Yến Duyệt nói xong, Hạ Lệ ngạo mạn cắt ngang, quay lại hướng hoàng đế nói: “Xin Thánh thượng minh giám”
Yến Duyệt bị câu này của hắn chặn lại, không biết nên nói gì hay không, sắc mặt tím tái vì tức giận.
Tề tướng Tần Diễn bước ra khỏi hàng nói: “Thánh thượng, Vệ Quốc công thân là chất nhi của Thái hậu, biểu đệ của Thánh thượng, thân phận không giống bình thường, làm gì cũng phải cân nhắc cho Thái hậu cùng Thánh thượng mới phải. Cho dù thật là Yến thế tử nói lời xúc phạm trước, có dạy dỗ một chút cũng không thể đánh người ta đến trọng thương, khó tránh khỏi lời đồn ỷ thế hiếp người. Thánh thượng nếu không trừng phạt cảnh cáo, chỉ sợ có người học theo, trong dân sẽ bất bình”
Hạ Lệ nói châm chọc: “Tần tướng công thật là liêm chính công minh, nếu Yến phó suất không phải có quan hệ thông gia với người thì càng không thể nào chê trách được”
Tần Diễn bịt tai không nghe, mặt cũng không hề đỏ.
Hoàng đế nghĩ một lúc, theo thói quen nghiêng mặt sang bên trái, hỏi: “Ngư khanh, chuyện này ngươi thấy thế nào?”
Tần Diễn nheo mắt.
Phiêu kỵ đại tướng quân, chỉ huy đội quân Thần Sách kiêm quản lý nội thị, đại hoạn quan Ngư Tuấn Nghĩa khom người nói: “Người trẻ tuổi một câu không hợp là vung tay cũng là chuyện bình thường, hôm nay đùa giỡn, nói không chừng ngày mai lại bắt tay giảng hoà. Nếu Thánh thượng làm mạnh, sợ tổn thương hoà khí giữa hai nhà, theo lão nô, Thánh thượng cho người tới xem một chút thương thế của lang quân nhà Yến phó suất. Còn Hạ đại tướng quân, phạt cấm túc hắn ba ngày tự suy nghĩ, Thánh nhân nghĩ thế nào?”
Hoàng đế gật đầu: “Cứ làm như vậy đi”
Tan triều, các đại thần túm tụm lại vừa xì xào bàn tán vừa đi ra khỏi điện Thái Cực.
Hạ Lệ vừa đi được một đoạn, nội thị Ngư Hữu Diểu hồng hộc chạy tới, đưa hắn tới cung Đại Minh.
Triều thần đều nhìn thấy, âm thầm đưa mắt đánh giá.
Trong điện Thái Hoà, Hạ Lệ hành lễ với Thái hậu.
Thái hậu cho hạ nhân lui ra, chậm rãi đặt tách trà xuống, ngước mắt đánh giá thanh niên cao ngất đang đứng trước mặt, không ban cho ngồi, cau có nói: “Hôm nay trên triều, nếu Ngư Tuấn Nghĩa không nói thay cho con, con định thu dọn cục diện thế nào?”
Hạ Lệ nói: “Chuyện liên quan đến Đông cung, con chẳng qua chỉ mượn chuyện này để dò xét thêm thôi, cô mẫu không cần tức giận”
“Con quả nhiên là nhắm vào Đông cung, ta đã từng cảnh cáo con, căn cơ của con chưa vững, làm cái gì cũng phải cẩn thận. Con liều lĩnh như vậy, tất sẽ mang hoạ!” Thái hậu cả giận nói: “Thánh chỉ phong con làm Kiểm giáo hữu uy Vệ đại tướng quân đã ban xuống mấy ngày, vì sao con còn chưa đến Hữu uy vệ nhận chức? Ngày mai con đi ngay Hữu uy vệ cho ta, chứ nhàn rỗi không có việc gì rồi lại đi gây chuyện!”
Hạ Lệ chắp tay nói: “Cô mẫu, Thánh thượng phạt con cấm túc 3 ngày”
Thái hậu nghẹn một cái, nói: “Vậy hết hạn cấm túc phải đi ngay, một ngày cũng không được trì hoãn!”
“Dạ”
“Lui ra đi”
Hạ Lệ đang muốn đi, Thái hậu chợt nhớ tới một chuyện, gọi hắn lại: “Con đứng lại”
Hạ Lệ xoay người.
Thái hậu híp mắt nhìn hắn nói: “Suýt nữa bị con lừa, nghe nói căn nguyên chuyện này là do Yến Từ hoà ly với nữ nhân Mạnh gia? Con tranh nữ tử này với Yến Từ à?”
“Lý Đạc nói vậy sao?”
“Con đừng để ý xem ai nói, chỉ cần nói đúng hay không?”
Hạ Lệ nói: “Cô mẫu cũng vừa mới nói, Yến Từ cùng nữ nhân Mạnh gia hoà ly, hắn vì sao phải tranh với con? Gặp nữ nhân Mạnh gia chỉ đơn thuần là tình cờ, chuyện này đúng như trên triều con đã nói, là Yến Từ bất kính với con trước”
Thái hậu quan sát biểu tình của hắn, đứng đắn nghiêm túc, không có chút sơ hở nào.
“Không phải thì tốt, ta không muốn con làm ra cái chuyện không xứng với thân phận”, Thái hậu thu hồi ánh mắt.
……
Buổi trưa, Chu thị cùng Mạnh Doãn Đường chuẩn bị ăn cơm thì Mạnh Sở Nhuận vội vàng từ bên ngoài chạy vào:
“Mẹ, tỷ tỷ, có tin tức, nghe nói hôm nay trên triều Mẫn An hầu tố cáo Hạ Lục lang, Thánh thượng phạt Hạ Lục lang cấm túc 3 ngày để suy nghĩ”
Chu thị ngẩn người, hỏi: “Chỉ thế thôi à?”
“Chỉ như vậy”, Mạnh Sở Nhuận cởi giày cởi tất leo lên giường, bị Mạnh Doãn Đường đạp xuống bắt đi rửa tay.
Chu thị thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nếu ngay cả Hạ Lục lang bị phạt nhẹ như vậy, chúng ta chắc sẽ không sao chứ?”
Mạnh Doãn Đường gật đầu, sau đó rất vui vẻ. Gần đây cứ ra cửa là gặp hắn, hại nàng khi không có chuyện cần thiết không dám ra ngoài. Hôm nay hắn bị cấm túc, dù chỉ ngắn ngủi 3 ngày, nhưng ít ra 3 ngày này nàng có thể ra ngoài tuỳ thích.
“Mẹ, tỷ tỷ, vì dò hỏi tin tức, tiền lương tháng này của con xài hết rồi, hai người bù thêm cho con đi”, Mạnh Sở Nhuận rửa tay ngồi vào bàn ăn, đòi tiền hai người.
“Đi hỏi thăm ở đâu? Nhanh như thế đã tiêu hết tiền lương rồi?” Chu thị vừa gắp thức ăn vừa hỏi hắn.
“Bình khang phường đó, nếu không đi Bình khang phường sao có thể nghe được thông tin bên trên nhanh như vậy”, Mạnh Sở Nhuận nói.
“Mẹ, mẹ thấy chưa, a đệ quả nhiên đi lăn lộn ở Bình khang phường”, Mạnh Doãn Đường vội nghiêng đầu tố cáo với Chu thị.
So với nàng, Chu thị bình tĩnh hơn nhiều. Dù sao ở Trường An, dù là quan lại hay buôn bán, vũ phu hay văn nhân, có nam nhân nào không đi Bình khang phường chứ? Triều đình không quản quan viên đi kỹ viện, vì thế người giàu có lại càng không quan tâm, chỉ cần không vì kỹ nữ mà ầm ĩ bỏ rơi vợ con, táng gia bại sản, thì cho dù là đã thành hôn hay đính hôn, việc đi Bình khang phường không bị coi là sai phạm.
“Con tự đi à?” Chu thị hỏi Mạnh Sở Nhuận.
“Dĩ nhiên không phải, còn có bọn Hồ thập nhất, nếu không với tiền lương của con, ngay cả tư cách vào uống rượu cũng không có”, Mạnh Sở Nhuận nói.
“Được rồi, đừng lải nhải, lát nữa cấp cho con”, Chu thị nói.
Mạnh Sở Nhuận ném cho Mạnh Doãn Đường ánh mắc đắc ý, giơ đũa lên.
Mạnh Doãn Đường tức giận, đòi nợ: “Trả tiền cho ta!”
Mạnh Sở Nhuận lập tức hoảng sợ, nịnh bợ gắp cho Mạnh Doãn Đường một đũa thịt chưng cà mà nàng yêu thích, cười xoà nói: “A tỷ, đây không phải vì ta dò hỏi tin tức của Hạ Lục lang nên mới đi hay sao, chứ ta không tốn tiền vào mấy chỗ đó đâu. Mấy ly rượu, mấy đũa thức ăn mà mất 500 đồng, ta cũng đau lòng mà”
Mạnh Doãn Đường tức giận nói: “Biết thì tốt, sau này để ta phát hiện ngươi không có việc mà mò đến Bình khang phường tiêu khiển, ngươi đừng nghĩ đến chuyện mượn được từ chỗ ta dù chỉ 1 văn tiền”
“Biết rồi biết rồi, a tỷ dùng bữa đi”
Mạnh Doãn Đường hỏi hắn: “Ngươi nói Hạ Lục lang bị cấm túc 3 ngày, là bắt đầu tính từ khi nào?”
Mạnh Sở Nhuận nói: “Chắc là tính từ ngày mai nhỉ? Hôm nay hắn đã ra ngoài rồi còn gì”
Mạnh Doãn Đường chùng vai xuống: Thôi, vậy để mai nàng ra ngoài cũng được.
Sau giờ ngọ, không có việc gì, Mạnh Doãn Đường suy nghĩ đến chuyện kinh doanh của cửa tiệm, sau đó lại nghĩ đến chuyện mua ngựa.
Đúng lúc đó, Liễu phu nhân Diêm thị hàng xóm cùng nha hoàn mang canh đậu đỏ tới, Mạnh Doãn Đường nhớ tới ba gian đầy sách của Liễu lang quân kia, liền hỏi Liễu phu nhân: “Dám hỏi phu nhân, không biết Liễu lang quân có sách nào liên quan đến ngựa không?”
Diêm thị nói: “Ồ, ta không biết. Ai muốn tìm sách liên quan đến ngựa vậy?”
Mạnh Doãn Đường nói: “Ta muốn mua một con ngựa để khỏi phải đi bộ, nhưng ngựa tốt xấu thế nào biết rất ít, cho nên muốn tìm hiểu, nếu có sách xem trước được cũng tốt”
Diêm thị nói: “Ô, mất công vậy làm gì? Nếu ngươi muốn mua ngựa, kêu đại huynh của Xuân Nha đưa đi một chuyến cũng được. Hắn đừng coi hắn là văn nhân, hắn rất am hiểu về ngựa, nhất định sẽ chọn được cho ngươi một con ngựa tốt”
Mạnh Doãn Đường nín lặng, quay nhìn Chu thị.
Chu thị cười nói: “Sao lại không biết xấu hổ như thế chứ?”
Diêm thị cũng cười nói: “Không sao, giáo thư lang cũng là công việc nhàn hạ, cáo nghỉ một hai ngày cũng không có vấn đề gì, Đường nương muốn đi mua ngựa lúc nào, chỉ cần bảo nha hoàn tới báo trước một ngày là được”
Ba người nói chuyện một lúc, Diêm thị cáo từ trở về.
Mẹ con Chu thị tiễn bà ra cửa, lúc quay về nội đường, Chu thị đưa mắt nhìn Mạnh Doãn Đường.
Mạnh Doãn Đường cúi đầu.
Cho hạ nhân lui ra, Chu thị cùng Mạnh Doãn Đường ngồi xuống giường, thấp giọng hỏi: “Con cảm thấy như thế nào?”
Mạnh Doãn Đường nghiêng người sang, lỗ tai trắng nõn như ngọc nổi lên một tầng phiếm hồng: “Cái gì như thế nào?”
Chu thị giận trách: “Còn giả bộ với mẹ à? Ý của Liễu phu nhân đã rất rõ ràng, bà ta muốn con làm con dâu”
Ngón tay Mạnh Doãn Đường vặn vạt áo, không nói gì.
Chu thị ngồi phân tích thiệt hơn của mối hôn sự này cho nàng: “Nếu con gả cho Liễu gia đại lang, cái tốt là gần nhà, thuận tiện cho cha mẹ để ý đến con. Liễu gia là chi nhánh của Liễu thị ở Hà Đông, nhà có tiền bạc, ít người, Liễu phu nhân cũng không tệ, không phải lo lắng con sẽ chịu uỷ khuất nếu gả qua đó. Liễu gia đại lang thanh nhã tuấn tú, nhìn qua tính cách hết sức ôn hoà. Chức giáo thư lang tuy nhỏ nhưng có tiền đồ, tuổi tác có lớn hơn con một chút, nhưng xét về con người thì cũng không làm con hổ thẹn.
“Điểm xấu là, Liễu gia đại lang để tang vợ 3 năm chưa tái giá, sợ là tình cảm thâm hậu với người vợ đã mất, cũng không biết bây giờ trong lòng còn gì không. Hơn nữa hắn đã có đích trưởng tử, nếu trong lòng thật sự vẫn còn nhớ nhung cố nhân, tất nhiên sẽ càng thương yêu đứa con mà người vợ quá cố để lại, khó tránh khỏi sẽ bạc đãi đứa nhỏ sau này con sinh ra, vậy không được”
Mạnh Doãn Đường nghe mẹ phân tích mạch lạc, không nhịn được xấu hổ nói: “Mẹ, mọi chuyện còn chưa có gì, mẹ đã nghĩ đến cả đứa nhỏ luôn rồi”
Chu thị thở dài nói: “Không phải là ta đang lo lắng cho con sao? Lễ Thượng tứ ở hồ Khúc Giang kia, Hạ Lục lang vì sao đánh nhau với Yến Từ? Liễu gia đại lang tuy không nói là toàn mỹ, nhưng so với hai người đó, Liễu gia đại lang vẫn khiến ta yên tâm hơn. Ít nhất, nếu hắn đối xử với con không tốt, cha mẹ còn có thể đến cửa nhà họ đòi công đạo cho con”
Mạnh Doãn Đường sa sút tinh thần, uể oải dựa vào người Chu thị, ánh mắt ưu buồn nói: “Vì sao không thể để con ở trong nhà chứ?”
Chu thị không nói gì, nhưng trong lòng nói: Có được ngày đó, nếu như tổ mẫu luôn muốn làm chủ thay cho con cháu không có ở đây.
…
Tại hậu viện Tuỳ An bá phủ, hai anh em Mạnh Sở Thanh cùng Mạnh Sở Minh đầu tóc bù xù đi ra khỏi phòng Mạnh lão phu nhân, oán hận đi đến bên cái hồ nhỏ trong hoa viên.
Mạnh Sở Thanh đá một hòn đá nhỏ xuống hồ, chống nạnh không nói gì.
Mạnh Sở Minh ở bên cạnh hậm hực nói: “Ta thật không rõ, đưa Thất đệ muội làm thiếp cho Hạ Lệ thì có gì không tốt? Tổ mẫu vì sao không cho phép chúng ta làm như vậy, lại còn mắng chúng ta một trận. Nếu nói bà khinh thường quyền quý cậy thế, lúc đem gả Thất đường muội cho Yến Từ sao không thấy bà ngăn cản? Hạ Lệ so với Yến Từ không tốt hơn à?”
Mạnh Sở Thanh nói: “Ta biết trong lòng bà nghĩ gì. Dù có thế nào, Trương gia cũng là có ân với Hạ Lệ, coi như Hạ Lệ trong lúc tức giận buông lời nói không cùng Trương gia lui tới, nhưng trước mặt Thái hậu, Thánh thượng vẫn có chút mặt mũi. Trương gia thế lớn, cha mẹ tất nhiên phải hiếu thuận bà, tuyệt đối nghe lời bà. Tam thúc và tam thúc mẫu vì chuyện hôn sự của Thất đường muội mà có khúc mắc với bà, bà tất nhiên không muốn nhìn thấy nhà tam thúc leo được lên cái cây Hạ Lệ”
“Vậy làm sao bây giờ? Tổ mẫu không chịu cho người đi gọi Thất đường muội tới, hay chúng ta cứ tự sai nha đầu đi gọi? Nhưng nếu Thất đường muội thấy không phải nha hoàn bên cạnh tổ mẫu, sinh lòng hoài nghi không chịu qua thì làm thế nào? Hay là đi tìm mẹ hỗ trợ?” Mạnh Sở Minh luống cuống.
Mạnh Sở Thanh lắc đầu nói: “Không được, tổ mẫu bây giờ đã biết chúng ta có ý này, sợ chúng ta không từ bỏ ý định, sẽ hết sức chú ý đến cha mẹ”
“Chẳng lẽ lúc này từ bỏ à? Ta nghe nói Yến Từ bị Hạ Lệ đánh đến nằm bẹp trên giường không thể động đậy, nhưng Hạ Lệ chỉ bị Thánh thượng phạt cấm túc 3 ngày. Cơ hội tốt như vậy ở trước mắt mà phải trơ mắt nhìn nó vuột mất à?” Mạnh Sở Minh ngồi xổm xuống.
“Ai nói sẽ để cơ hội vuột mất? Nếu trong phủ không có người giúp được chúng ta, thì đi tìm người ngoài phủ. Đi”, Mạnh Sở Thanh xoay người bước ra bên ngoài viện.
Mạnh Sở Minh thấy hắn dường như đã có biện pháp, lật đật đuổi theo.
Một lúc sau, trên xe ngựa từ Thăng bình phường đi Đông thị, Mạnh Nhã Hân nghe xong kế hoạch của hai huynh trưởng, cả kinh suýt nữa thì chết vì sặc nước miếng, ho khan một trận mới hồi phục lại, nói với vẻ không tin được: “Bắt cóc Mạnh Doãn Đường đưa đến cho Hạ Lệ? Cái này, cái này sao có thể được? Không phải là phạm pháp sao?”
“Chúng ta chẳng qua chỉ là đưa đường muội ‘say rượu’ đến chỗ người quen phủ Vệ Quốc công ngủ nhờ một đêm thôi khi sắp đến giờ giới nghiêm thôi, phạm pháp gì chứ? Còn việc Hạ Lệ sẽ làm gì với Thất đường muội, đó không phải là việc của chúng ta”, Mạnh Sở Thanh nói.
Mạnh Nhã Hân trong đầu rối loạn một nùi, do dự nói: “Có thể, nhưng Mạnh Doãn Đường với ta không hợp nhau, nếu để cho nàng ta leo lên Hạ Lệ, rồi nàng ta muốn trả thù chúng ta thì làm thế nào?”
Mạnh Sở Thanh nói: “Chỉ cần Hạ Lệ giữ người lại, coi như nợ chúng ta chút ân tình. Nàng muốn trả thù chúng ta, cũng phải đợi Hạ Lệ đồng ý mới được, chứ nàng ta có năng lực gì để trả thù? Vả lại, chúng ta không phải là hại nàng, nàng là người phải gả đi lần 2, gả cho ai cũng không tốt bằng làm thiếp cho Hạ Lệ, nàng còn phải cảm kích chúng ta đấy”
“Nhưng là… ta luôn cảm thấy chuyện này có chút mạo hiểm…” Mạnh Nhã Hân vẫn còn do dự, không quyết.
Mạnh Sở Minh bên cạnh nói: “Thập muội, qua hai chuyện vừa rồi thì thấy, Hạ Lệ vẫn còn tình cảm với Thất nương, không có gì phải hoài nghi. Muội đừng quên, ban đầu Thất nương gả cho Yến Từ là do một tay muội thúc đẩy. Nếu muội không vội vàng nắm lấy cơ hội này lấy lòng Hạ Lệ, nếu Hạ Lệ về sau tính sổ với muội, muội gánh vác được hậu quả không?”
Đây chính là chuyện Mạnh Nhã Hân sợ nhất, thấy hai ca ca nói như vậy, nàng ta bối rối hỏi: “Các huynh chuẩn bị khi nào động thủ?”
Mạnh Sở Thanh nói: “Tất nhiên càng nhanh càng tốt, hai ngày tới Hạ Lệ bị cấm túc trong nhà, trong lòng tất nhiên phiền muộn, lúc này đưa Thất nương cho hắn là dễ được việc nhất”
“Vậy… vậy cũng được”, Mạnh Nhã Hân trả lời.
Mạnh Sở Thanh cùng Mạnh Sở Minh thấy nàng nhận lời, Mạnh Sở Thanh bình tĩnh nói: “Mấy ngày nay muội không nên chạy lung tung, ở trong nhà nghe ngóng tin tức. Ta cùng Sở Minh sẽ theo dõi Thất nương, tìm cơ hội thích hợp để ra tay, tuỳ thời sẽ phái người đến gọi muội”
Mạnh Nhã Hân gật đầu, hai người Mạnh Sở Thanh Mạnh Sở Minh dẫn nàng tới Đông thị, mua ít son phấn tơ lụa để lấy lòng.
Ngày kế, sau giờ ngọ, Mạnh Doãn Đường đến Lâm gia tìm Lâm Uyển Yến, hai người đi Hạnh hoa Xuân vũ lâu ở Sùng nhân phường, mua rất nhiều bánh ngọt, đi nửa đường thì rẽ qua nhà chồng của Khương Ngọc Sơ, sau đó quay về Trường hưng phường, anh em Mạnh thị không có cơ hội để ra tay.
Sau đó một ngày, quá trưa, Mạnh Doãn Đường mang theo hai nha hoàn, ngồi xe ngựa đi Lập chính phường, anh em Mạnh thị nhìn nhau, vội vàng cho người đi gọi Mạnh Nhã Hân