Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 28


Mạnh phủ.

Sau khi Hạ Lệ rời đi, Mạnh Phù Doanh có rất nhiều chuyện muốn hỏi Mạnh Doãn Đường, nhưng nghĩ đêm đã khuya, đứa nhỏ chịu nhiều sức ép như vậy chắc hẳn cũng đã mệt, nên để cho Mạnh Doãn Đường cùng Mạnh Sở Nhuận về phòng nghỉ ngơi.

Mạnh Doãn Đường về phòng, rửa mặt rồi lên giường nằm, rất mệt nhưng lại không ngủ được.

Hạ Lệ lúc gần đi có nói sẽ cho người đi quán trà Long tĩnh tìm Tuệ An, không biết bây giờ đã tìm được chưa?

Nghĩ đến Hạ Lệ, nàng lại cảm thấy hoang mang. Nàng trước kia bài xích hắn, là bởi vì nàng cảm thấy hắn khi dễ nàng, người khác còn bởi vì quan hệ giữa nàng và hắn mà ghen tị với nàng, làm cho nàng thực sự ủy khuất.

Nhưng hôm nay hắn nói, hắn không khi dễ nàng, nếu người khác bởi vì hắn mà khi dễ nàng, đó là lỗi của người đó, không phải tại hắn.

Thật sự là như vậy sao? Chẳng lẽ từ trước tới nay là nàng trách lầm hắn, giận chó đánh mèo với hắn?

Ngón tay Mạnh Doãn Đường nắm chặt mép chăn, đôi mắt đen láy sáng lên trong bóng tối mờ ảo.

Mà không đúng nha, cho dù trước đây hắn có tặng nàng ngọc bội cùng con chim anh vũ không tính là khi dễ, nhưng hắn quả thật có khi dễ nàng. Trước đây hắn vốn cao, nàng muốn bảo hắn hái một cành hoa cho nàng, hắn trực tiếp kéo cành hoa xuống để nàng tự hái, nhưng khi nàng đến gần, hắn buông tay ra, cành hoa bung lên đã đành, còn làm rối tung búi tóc của nàng, vậy mà còn không khi dễ à?

Còn có, hắn cố ý giấu cái đầu hổ giả trong hoa viên, sau đó giả bộ cùng nàng chơi trốn tìm, lúc nàng đi tìm hắn, hắn lấy cái đầu hổ sau hòn giả sơn ra dọa nàng, cái này không phải khi dễ à?

Có vô số những chuyện tương tự như vậy. Còn có đêm nay, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn hôn nàng chính là khi dễ nàng, cái miệng của hắn có phải hình cụ hay không thì liên quan gì? Hắn vốn không nên hôn nàng!

Mạnh Doãn Đường nhịn không được ảo não xoa trán, lúc đó vì sao lại không nhớ tới mấy chuyện này, bị hắn bác lại đến á khẩu không trả lời được, đúng kiểu mình bị đuối lý.

Nàng trở mình, tiếp tục nghĩ đến chuyện phát sinh hôm nay, nhận ra khi nghĩ kỹ, mọi chuyện đều liên quan đến tiền. Mạnh Nhã Hân nói không phải muốn trả tiền cho cha, nàng đã tuyệt đối không đi cùng. Con người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn. Đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi.

Vấp ngã một lần sẽ khôn ngoan hơn. Về sau phàm là người có nhân cách đáng ngờ, dù là cho tiền cũng không bao giờ đi cùng chứ đừng nói là đòi tiền. Hôm nay cũng may là nàng bị đưa đến phủ Vệ Quốc công, nếu đưa đi nơi khác, sợ là ý định của bọn họ đã thực hiện được rồi.

Nhưng Hạ Lâm Phong vì sao lúc đầu lại đối xử với nàng như vậy? Nếu nói là bực bội vì hành động trả ngọc bội của nàng 8 năm trước, chẳng phải hắn đã biết nàng chính là người thu liệm người nhà hắn sao? Vì để ép nàng phải nói ra chuyện nàng thu liệm sao? Nhưng cũng không cần phải dùng cách đó để ép buộc nàng chứ?

Hơn nữa, khi nàng nói chuyện nàng đã xuất giá, hắn có vẻ rất tức giận, chẳng lẽ hắn thật sự thích nàng?

Nhưng 8 năm trước, hai người mới bao nhiêu tuổi? Bây giờ trở về, cũng mới chỉ gặp qua nàng vài lần, nói thích có vẻ hơi miễn cưỡng quá.

Có lẽ do động đến lòng tự trọng của nam nhân. Năm đó nàng cự tuyệt hắn, rồi lại gả cho Yến Từ, kẻ kém hơn hắn, hắn cảm thấy lòng tự trọng bị đả kích cho nên mới tức giận như vậy.

Cũng may hôm nay đã nói ra hết, hắn cũng cảm kích ân tình nàng đã thu liệm người nhà hắn, về sau chắc sẽ không làm nàng khó xử nữa.

Mạnh Doãn Đường thở phào một hơi, nằm ở trên giường lại nghĩ tới Tuệ An. Tường ở Đông thị cao hơn nhiều so với tường của Trường hưng phường, cho dù Hạ Lâm Phong có thể nhảy vào đi nữa nhưng chắc không có cách nào đưa cả Tuệ An ra. Tuệ An phải đợi đến mai, mở cửa Đông thị mới có thể đi ra được.

Nhưng cũng may, dù đóng cửa phường nhưng hàng quán bên trong Đông thị vẫn mở cửa buôn bán, Tuệ An hẳn có mang theo một ít tiền, chỉ cần an toàn thì không sợ bị lạnh hay bị đói.

Nghĩ như vậy, Mạnh Doãn Đường cũng yên tâm, cơn buồn ngủ dâng lên.

Trong lúc mông lung, không hiểu vì sao trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh Hạ Lâm Phong với mái tóc dài rối tung, quần áo xộc xệch, còn có cánh tay cường tráng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng thấy kinh sợ.

“Thật không biết kiềm chế!” Mạnh Doãn Đường nhỏ giọng lẩm bẩm, kéo chăn lên cao, che đi khuôn mặt nóng rực.

Sáng hôm sau, Mạnh Doãn Đường bị đánh thức bởi tiếng trống mở phường cùng tiếng chuông chùa như thường lệ. Nếu nàng còn ở trong phủ Mẫn An hầu, lúc này nàng phải bắt buộc mình rời giường, rửa mặt chỉnh trang chỉnh tề, đi vấn an mẹ chồng là Yến phu nhân.

Nhưng bây giờ nàng đã ở trong nhà, không ai bắt nàng phải dậy, cho nên hạnh phúc lật người, kéo chăn che tai, tiếp tục ngủ.

Đến khi nàng ngủ no, rời giường, phát hiện không thấy ánh mặt trời, ra ngoài mới biết trời mưa, không phải kiểu mưa rào ầm ầm mà chỉ là mưa phùn lâm râm nhè nhẹ, nên nàng không nghe thấy tiếng mưa.

Nàng ở trong phòng dùng bữa sáng xong, định đi tìm Chu thị xem bà muốn xử lý Mạnh Nhã Hân như thế nào.

“Phu nhân? Phu nhân đã ra ngoài từ sáng sớm rồi!”, nghe thấy nàng muốn đi tìm Chu thị, Hòa Thiện nói.

“Cái gì? Ra ngoài? Có biết bà đi đâu không?” Mạnh Doãn Đường hỏi.

“Không biết”

Mạnh Doãn Đường có chút sốt ruột, không biết có phải mẹ đi tìm Mạnh Nhã Hân không, có xảy ra chuyện gì không?

Nàng định đi tìm, nhưng trời đang mưa, đường thì lầy lội, nhà chồng Mạnh Nhã Hân ở Thăng bình phường, cũng khá xa…

“Cha ta đâu? A Nhuận đâu?” nàng hỏi.

Hòa Thiện nói: “A Lang cũng đi từ sáng sớm rồi, đại lang đi cùng phu nhân”

Được rồi, có A Nhuận đi cùng mẹ, nàng cũng yên tâm một chút.

Mạnh Doãn Đường đi theo mái hiên nhỏ giọt về phòng, lại nghĩ đến chuyện mua ngựa. Đợi trời tốt hơn phải đi tìm mua một con ngựa, như thế sẽ không chậm trễ việc ra ngoài.

….

Thăng bình phường, Trịnh phủ.

Trịnh Nguyên Bân, cha chồng của Mạnh Nhã Hân là hữu vệ Xa đô úy, bậc ngũ phẩm, so với chức bát phẩm Thừa túc của Mạnh Phù Doanh ở Tây thị thì cao hơn. Sáng sớm không phải là thời điểm tốt để đến bái phỏng chủ nhà, dù sao chủ mẫu nào sáng sớm cũng có nhiều việc phải lo, cho nên Trịnh phu nhân khó tránh khỏi có chút khinh thị khi tiếp đón Chu thị.

Nghe Chu thị nói là đến tìm vợ của trưởng tử tức Mạnh Nhã Hân, bà liền mời Chu thị vào nội đường, để nha hoàn ở lại hầu hạ, định lấy lý do để rời đi, không ngờ bị Chu thị gọi lại:

“Trịnh phu nhân xin dừng bước, chuyện hôm nay cần phải được hỏi rõ ràng trước mặt phu nhân”, Chu thị nói.

Trịnh phu nhân thấy sắc mặt bà vô cùng nghiêm túc, nhất thời không dám phản đối, quay trở lại ngồi ở chủ vị, hỏi Chu thị: “Không biết Mạnh phu nhân hôm nay tới cửa rốt cục là có chuyện gì?”

Chu thị nói: “Vẫn là đợi Mạnh thập nương đến rồi nói sau”

Bên kia, Mạnh Nhã Hân mới đi vấn an Trịnh phu nhân về, nha hoàn đến bẩm báo, nói là tam thẩm thẩm đến, Trịnh phu nhân gọi nàng ta qua.

Nàng ta nghĩ chắc là đêm hôm qua Mạnh Doãn Đường chưa về, Chu thị nghe nha hoàn nên đến đây hỏi. Nàng ta chuẩn bị sẵn một loạt câu trả lời ở trong đầu rồi thong thả đi vào nội đường Trịnh phủ, hướng Trịnh phu nhân cùng Chu thị hành lễ.

“Mạnh phu nhân, Thập nương tới rồi, có chuyện gì thì mời nói thẳng đi”, Trịnh phu nhân nói.

Chu thị đang ngồi liền đứng dậy, đi tới trước mặt Mạnh Nhã Hân, mặt không biểu cảm nhìn nàng ta.

Mạnh Nhã Hân nhìn ánh mắt lạnh lùng của Chu thị, vì đã làm việc tà tâm nên trong lòng có chút hoảng sợ, miễn cưỡng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Tam thẩm thẩm sáng sớm tới tìm ta…”

Chưa nói xong, Chu thị đã vung tay lên “bang” một tiếng, tát thẳng vào mặt nàng ta, chiếc nhẫn trên tay xẹt qua mặt Mạnh Nhã Hân, chảy máu.

Mọi người trong nội đường sợ ngây người.

Chưa dừng ở đó, Chu thị liên tiếp tát 5 cái vào mặt Mạnh Nhã Hân, lúc này Trịnh phu nhân mới kịp phản ứng, vội kêu nha hoàn: “Còn không mau kéo Mạnh phu nhân ra!”

Nha hoàn Trịnh phủ vội xông lên, kéo Chu thị khỏi người Mạnh Nhã Hân.

Chu thị vung cánh tay, lạnh lùng nói: “Buông ra!”

Nha hoàn đang kéo tay bà quay sang nhìn Trịnh phu nhân.

Trịnh phu nhân thấy nửa mặt bên phải của Mạnh Nhã Hân sưng đỏ, nửa mặt bên trái có vết máu, không biết mặt mũi có bị hủy không, nhất thời nổi giận, nói với Chu thị: “Mạnh phu nhân, ta không biết rốt cục bà có ân oán gì với Thập nương, nhưng đến trước cửa Trịnh phủ ta, đánh cho mặt nàng ta thành bộ dạng thế này, là khi dễ Trịnh phủ ta không có người hay sao?”

“Trịnh phu nhân bảo vệ nàng ta như vậy, chắc hẳn đã biết chuyện bỉ ổi mà nàng ta làm hôm qua. Bà nói ta không nên đến Trịnh phủ gây nháo, được lắm, chúng ta đi quan phủ nói cho rõ ràng!” Chu thị tức giận hất tay nha hoàn ra, vuốt lại vạt áo.

Mạnh Nhã Hân bất ngờ không kịp phòng bị, ăn mấy cái tát của Chu thị, cảm giác trên mặt bỏng rát, đưa tay lên má, sờ thấy máu thì hoảng sợ vừa khóc vừa nói, kêu Trịnh thị phải làm chủ cho nàng ta.

Trịnh phu nhân đã rất lâu không đối mặt với cục diện hỗn loạn như vậy, cố gắng bình tĩnh lại, đầu tiên phân phó nha hoàn đi lấy nước, bông băng, thuốc mỡ tới xử lý vết thương cho Mạnh Nhã Hân, sau đó nói với Chu thị: “Mạnh phu nhân, vừa rồi ta nóng nảy có chút thất lễ. Việc đã đến nước này, bà nói đơn giản sự tình cho ta biết, cơn bộc phát này thực sự khiến mọi người bối rối”

Chu thị đứng trong sảnh, vẫn chưa hả giận, hung hăng nhìn Mạnh Nhã Hân sau đó quay sang nói với Trịnh phu nhân: “Trịnh phu nhân, chuyện trước kia không nhắc đến, chiều hôm qua, con dâu ngoan của bà dụ nữ nhi của ta tới quán trà Long tĩnh ở Đông thị, dùng một ly trà hạ thuốc cho con ta mê man, sau đó đưa đến phủ Vệ Quốc công. Việc này, bà có biết hay không?”

Trịnh phu nhân hiểu ý tứ trong lời nói của Chu thị, kinh ngạc nhìn Mạnh Nhã Hân.

“Mẫu thân, con không có, con chỉ đi uống trà cùng Thất đường tỷ, sau đó lúc con tính tiền thì đường tỷ đi trước, con ra sau thì nha hoàn của nàng nói không gặp nàng. Con thấy trời không còn sớm, chuẩn bị đóng phường nên vội quay về, không giúp họ tìm kiếm đường tỷ thôi. Tam thẩm thẩm… tam thẩm thẩm sao có thể bịa ra tội danh đó để nói xấu con?” Mạnh Nhã Hân một tay che má bị chiếc nhẫn cào xước, vừa khóc vừa điềm đạm biện hộ một cách đáng thương.

Nghe Mạnh Nhã Hân nói vậy, Trịnh phu nhân cảm thấy ngạc nhiên nghi ngờ, Chu thị chỉ nhìn nàng ta, cười lạnh nói: “Miệng toàn nói dối, dạy mãi không sửa! Nếu đã như vậy, không còn gì để nói nữa, chúng ta gặp nhau ở quan phủ!” nói xong bà vung tay áo xoay người muốn đi. 

Bình Luận (0)
Comment