Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 29

Trịnh phu nhân sao có thể để cho bà đi như vậy? Vội vàng đứng dậy ngăn lại, nói: “Mạnh phu nhân, chúng ta đều là thân thích, có chuyện gì không thể giải thích rõ ràng được chứ? Hơn nữa cho dù chuyện này thật hay giả, nếu truyền ra ngoài, đối với thanh danh của các tiểu bối đều không tốt, phải không?”

Chu thị giống như bị những lời này đánh trúng, đứng im không nhúc nhích.

Trịnh phu nhân vội vàng đem bà mời về chỗ ngồi, cho hạ nhân trong điện lui hết ra ngoài.

Mạnh Nhã Hân muốn mượn cớ rời đi, Trịnh phu nhân không mặn không nhạt nói: “Tam thẩm thẩm ngươi cố ý tới đây, lại là chuyện lớn như vậy, không nói rõ ràng đều không tốt cho mọi người, nếu có bị thương, ở đây xử trí cũng được”

Mạnh Nhã Hân phát hiện thái độ của Trịnh phu nhân đã thay đổi, trong lòng hoảng lên.

Trịnh phu nhân nhẹ giọng nói với Chu thị: “Mạnh phu nhân, bà nói đi, ta thật sự không biết chuyện gì. Không biết lệnh thiên kim giờ đã về nhà chưa?”

Chu thị nói: “Tạ ơn Trịnh phu nhân quan tâm, giờ hợi tối qua, Vệ Quốc công đã tự mình đưa nàng về nhà”, nói tới đây, bà oán hận nhìn Mạnh Nhã Hân một cái: “Có người thấy Vệ Quốc công sau khi về Trường An có một số hành động bảo vệ tiểu nữ, liền lấy thủ đoạn bỉ ổi này để a dua nịnh nọt, nào ngờ Vệ Quốc công và tiểu nữ có tình, nhưng là tình huynh muội, tuyệt không phải quan hệ xấu xa như các người nghĩ! Đối với chuyện xảy ra hôm qua, Vệ Quốc công cũng vô cùng tức giận, vốn định tự mình xử trí, là tam thúc của ngươi cầu tha thứ, Vệ Quốc công mới đáp ứng để cho chúng ta tự đi xử trí, nếu không…”

Bà nghiêng đầu nhìn về phía Trịnh phu nhân, nói: “Theo luật của Đại Đường, lừa gạt bắt cóc, chính phạm sẽ bị treo cổ, tòng phạm lưu đày ba ngàn dặm. Trịnh phu nhân, Mạnh thập nương coi như có tham gia trong án này, lại là con dâu Trịnh gia, bà nói, bà định như thế nào mới để người ta tin rằng Trịnh gia không dính líu gì đến chuyện này?”

Mạnh Nhã Hân bị sợ, sắc mặt phờ phạc.

Trịnh phu nhân trong lòng không khỏi giật mình, miễn cưỡng nói: “Mạnh thập nương tuy là con dâu Trịnh gia, nhưng cũng là người Mạnh gia”

“Chuyện này trừ nàng ta, hai huynh trưởng của cô ta cũng có tham dự. Chúng ta đều đã làm mẹ, Trịnh phu nhân cảm thấy cho dù nhà bọn họ rơi vào kết quả nào, ta sẽ động lòng sao?” Chu thị nói

Trịnh phu nhân vừa nghe, biết đây là một vũng bùn, mình ngàn vạn lần không thể đạp vào, liền quát Mạnh Nhã Hân: “Chuyện cho tới bây giờ, tính mạng đang nằm trong tay người khác rồi, ngươi còn không nói thật à?!”

“Mẫu thân, con thật sự không gạt bán Thất đường tỷ, con chẳng qua là… chẳng qua là…”

“Chẳng qua chỉ là lừa gạt nàng đến quán trà Long tĩnh, cho nàng uống thuốc mê, sau đó phối hợp hai huynh trưởng của ngươi lén đưa nàng từ quán trà tới phủ Vệ Quốc công mà thôi, phải không?” Chu thị không đợi nàng ta nói xong đã tiếp lời, bà nheo ánh mắt hung hăng nói: “Nhưng các ngươi đã nghĩ sai một chuyện, án này như thế nào không do các ngươi quyết định, Vệ Quốc công mới là người quyết, hắn nói như thế nào thì sẽ là như thế”

Mạnh Nhã Hân hai chân mềm nhũn ngã xuống đất, thất hồn lạc phách, không còn cả chú ý đến vết thương trên má.

Trịnh phu nhân cũng tâm loạn như ma, nhưng Chu thị không đi trực tiếp báo quan mà tới Trịnh phủ, điều này khiến bà có hy vọng. Đi báo quan, Mạnh Nhã Hân cùng Trịnh gia cố nhiên không tốt, nhưng đối với nữ nhi của Chu thị mà nói, cũng không phải là một chuyện tốt. Ý của Chu thị, chẳng qua là tận lực giữ danh tiếng cho nữ nhi, sau đó để Mạnh Nhã Hân nhận hậu quả trừng phạt thôi.

“Chuyện như thế này, nghe thôi cũng làm cho người ta tức lộn ruột, dù gì cũng xuất thân là thiên kim bá phủ, ngươi, ngươi làm sao có thể làm ra những chuyện này?” Trịnh phu nhân chán ghét nhìn Mạnh Nhã Hân, sau đó nói với Chu thị vẻ lấy lòng: “Mạnh phu nhân, nếu lệnh thiên kim là người bị hại, vậy bà nói đi, chuyện này nên xử trí thế nào?”

Chu thị trợn mắt nhìn Mạnh Nhã Hân: “Nếu theo ý của ta, chỉ có giết nàng ta mới thoả mối hận trong lòng!”

Trịnh phu nhân cùng Mạnh Nhã Hân ngây người.

Chu thị thở dài nói: “Nhưng dù sao nàng ta cũng không phải là nô tỳ, làm sao tuỳ ý giết được. Trịnh phu nhân, nàng ta bây giờ là người Trịnh gia, bà tự làm đi. Có điều ta cần phải nhắc nhở một chút, đêm qua Vệ Quốc công đồng ý giao chuyện này cho chúng ta tự xử trí nhưng hắn có nói, nếu chúng ta xử trí không tốt, hắn sẽ nhúng tay vào. Trịnh phu nhân, bà… tự thu xếp ổn thoả”. Nói xong bà đứng dậy, thi lễ với Trịnh phu nhân rồi xoay người rời đi.

Ở tiền viện, Mạnh Sở Nhuận đang đợi Chu thị, thấy bà đi ra vội tiến lên đón, vừa định hỏi xem bà xử lý như thế nào thì đột nhiên thấy vạt áo trước của bà có vết máu.

“Mẹ? Sao trên áo mẹ có máu? Mẹ bị thương à?” hắn khẩn trương hỏi han.

Chu thị cúi đầu nhìn, lại nhìn bàn tay mình, nói: “Yên tâm, không phải máu của ta”

“Trên tay mẹ cũng có máu, lại bảo không phải máu của mẹ, vậy của ai?”

Chu thị giơ ngón giữa có đeo nhẫn ra, thản nhiên nói: “Máu của Mạnh Nhã Hân”

Mạnh Sở Nhuận quá sợ, nắm lấy cánh tay Chu thị: “Mẹ, không phải mẹ đã giết nàng ta đấy chứ? Không phải đã nói là không đồng quy vu tận với nàng ta mà?”

Chu thị bất đắc dĩ đẩy tay hắn ra nói: “Không có, đánh mấy cái bạt tai mà thôi, trời vẫn đang mưa đấy, chúng ta đi về trước đi”

Hai mẹ con về đến nhà, Mạnh Phù Doanh cũng đã về, đang nói chuyện với Mạnh Doãn Đường.

“Cha, sao áo bào của cha cũng có vết máu? Mẹ với cha hai người… đúng là đằng đằng sát khí!” Mạnh Sở Nhuận than, vẻ mặt sợ hãi, co chân ngồi lên giường.

Mạnh Phù Doanh cúi đầu nhìn áo bào màu xanh có dính vài giọt máu, nói: “Ta mới từ bá phủ trở về, đại bá con đánh Mạnh Sở Thanh với Mạnh Sở Minh 50 trượng, máu này chắc là bị bắn từ trượng ra”

“50 trượng…” Mạnh Sở Nhuận nghe xong cũng thấy cái mông mình đau nhức, nhướn mày: “Xem ra là phải nằm trên giường mấy tháng rồi, hai đường huynh không dậy nổi rồi”

“Như vậy vẫn còn là nhẹ, nếu không phải vì thanh danh của Đồng Nương, ta…” Mạnh Phù Doanh đưa mắt nhìn Mạnh Doãn Đường, cuối cùng cũng không nói hết, chỉ hỏi Chu thị: “Phía bên kia thế nào?”

Chu thị kêu tỳ nữ múc nước vào để rửa tay, cúi mi xuống: “Trịnh phu nhân nếu thông minh chắc chắn sẽ hưu Mạnh Nhã Hân kia”. Phải xử lý làm sao cho Hạ Lệ vừa lòng, như thế nào hắn mới vừa lòng? Chỉ có cách hưu thê, trả nàng ta về Tùy An bá phủ, sau đó xử lý thế nào, Hạ Lệ có hài lòng hay không, không liên quan đến Trịnh gia nữa. Dù sao cũng là một con dâu thất đức, nhà mẹ nàng ta đều biết rõ điều này, nên cho dù dùng bất cứ lý do gì để hưu, nhà mẹ nàng ta chắc chắn không dám nói “không”.

Cha mẹ về phòng thay quần áo, Mạnh Doãn Đường cũng về phòng mình trong hậu viện.

Nàng cầm ô, chậm rãi bước đi trên con đường đá xanh ẩm ướt, ngước nhìn những bông hoa mộc lan đang nở rộ trên cành. Những cánh hoa màu trắng được bao phủ bởi những giọt mưa pha lê, trông thật đơn bạc lẻ loi, hoàn toàn khác với bộ dạng xinh đẹp tao nhã khi trời trong nắng ấm.

Nàng không nhịn được khe khẽ thở dài.

Đối với hậu quả mà huynh muội Mạnh thị phải gánh chịu. nàng không muốn đánh giá gì, nàng chỉ biết, nếu không có Hạ Lâm Phong gây áp lực, cha mẹ muốn vì nàng đòi công đạo, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thuận lợi như hôm nay.

Kỳ thật đôi khi ngẫm lại, hắn cũng không phải quá xấu, chẳng qua độc miệng một chút, tính cách bá đạo một chút thôi. Với xuất thân của hắn như thế, mấy cái đó chẳng tính là gì, chỉ là nàng không thích mà thôi.

Nàng không thích, không có nghĩa là hắn xấu xa, đúng không?

Cũng không biết lúc này hắn đang làm gì?

…..

Hậu hoa viên trong phủ Vệ Quốc công, Hạ Linh Phương dẫn một nhóm nha hoàn cầm ô đi theo hành lang dài nối với Quan Hạc hiên bên bờ hồ, quay lại cầm hộp thức ăn trong tay nha hoàn rồi ra lệnh: “Ở lại đây”

Bọn nha hoàn thấp giọng tuân lệnh.

Hạ Linh Phương một mình vào trong hiên, nhìn thấy Hạ Lệ ngồi bên cửa sổ, nói: “Mẫu đơn trong vườn đang nở rộ, trời mưa sao không che lại? Bị mưa làm hư hết rồi. Trong phủ không có nữ chủ nhân thật là bất tiện”

“Cái gì vậy?” theo bước chân tới gần của nàng, Hạ Lệ che mũi, nhíu mày, cảnh giác nhìn thứ nàng đang cầm trong tay.

Hạ Linh Phương thấy hắn nhìn như vậy, đưa túi gấm trong tay ra nói: “Đây là cao hổ cốt mới của Thượng dược cung, trừ phong giảm đau rất tốt, ta cố ý vào cung lấy cho đệ”

“Mang đi đi, hôi chết người!” Hạ Lệ vẫy vẫy tay.

Hạ Linh Phương trách móc: “Lớn như vậy rồi mà còn sợ dùng thuốc?”

Hạ Lệ nghiêng người tránh: “Không bôi thứ này, vết thương cũ cùng lắm đau nhức một chút, bôi thứ này xong sợ 3 ngày ta không ăn được luôn”

Hạ Linh Phương bất đắc dĩ, đành đưa cao hổ cốt cho nha hoàn, giao cho Tề quản sự cất đi, lúc nào cần thì dùng.

“Vốn hôm trước định đến thăm đệ nhưng trong nhà lại có chút việc. Hôm qua Thái hậu triệu ta tiến cung nói chuyện, nhắc đến nguyên nhân đệ bị cấm túc” Hạ Linh Phương ngồi đối diện với Hạ Lệ, lấy nấm đậu mùa từ trong hộp đựng thức ăn ra, đặt lên bàn, nói: "Phu nhân của Đại Lý tự Thôi Quang thích ăn nấm đậu mùa, trong phủ có riêng một gian để trồng nấm. Bà là người có tâm, không biết khi nào nghe thấy ta nói hồi nhỏ đệ rất thích ăn nấm đậu mùa, bây giờ thu hoạch được, gửi không ít đến phủ ta. Đệ nếm thử xem, có thấy giống hương vị trước đây không?

Hạ Lệ rũ mi nhìn đĩa nấm đậu mùa kia, nói: “A tỷ, có chuyện gì thì cứ nói thẳng”

Hạ Linh Phương dừng tay, nhẹ nhàng nói: “Đệ là nam đinh duy nhất của Hạ gia may mắn còn sống sót, Thái hậu và ta đều hy vọng đệ có thể mau chóng thành gia, vì Hạ gia mà kéo dài hương hỏa. Thôi Quang hàng tam phẩm, xuất thân từ Bác Lăng Thôi thị, có một ấu nữ tên Tuyết Chi, mười sáu tuổi, dung mạo đoan chính thanh nhã, tính tình dịu dàng, xứng đôi với đệ. Hôm qua ta đề cập với Thái hậu, bà cũng rất ấn tượng. Nếu đệ đồng ý, ta sẽ báo với Thái hậu để bà tứ hôn cho đệ”

“Ta không đồng ý”, Hạ Linh Phương vừa nói xong, Hạ Lệ đã tiếp lời.

Hạ Linh Phương không nghĩ hắn cự tuyệt nhanh và quyết liệt như vậy, sửng sốt một chút mới phản ứng kịp: “Vì sao?”

Hạ Lệ không nói, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Màn mưa bụi tinh tế rắc lên mặt nước, tạo ra những vòng nước rung động, nhưng mặt hồ vẫn tĩnh lặng.

“Đệ sẽ không… trong lòng vẫn thật sự nghĩ đến Mạnh thất nương kia à?” Lời này hỏi ra, đến chính Hạ Linh Phương cũng có chút không thể tin được: “Năm đó cả hai đều còn nhỏ, xa cách 8 năm, đệ… chẳng lẽ lại là tình cũ khó quên?”

Hạ Lệ quay đầu nói: “Chuyện này tạm thời không đề cập tới, a tỷ, hôm nay ta gọi tỷ tới đây là có một chuyện khác cần nói”

Thấy hắn lảng tránh, Hạ Linh Phương càng sinh nghi, cố nén lại, phối hợp với hắn: “Chuyện gì?”

“Người thu liệm hài cốt Hạ gia, không phải là Trương Quân Cơ”, Hạ Lệ nói.

Hạ Linh Phương nghi ngờ: “Sao có thể? Đệ tìm được chứng cớ?”

Hạ Lệ lắc đầu.

“Vậy dựa vào cái gì để nói không phải nàng ta?”

“Bởi ta đã tìm ra người thực sự thu liệm hài cốt Hạ gia”

“Ai?”

“Mạnh thất nương”

Đôi vai đang căng ra của Hạ Linh Phương hơi thả lỏng, hỏi: “Chính nàng ta nói à?”

Hạ Lệ gật đầu.

“Có nhân chứng vật chứng không?”

“Đều không có”

Hạ Linh Phương nhíu mày nói: “Đều không có, nàng dám nói đệ cũng dám tin? Đệ tin nàng như vậy à?”

Hạ Lệ nói: “Không phải ta tin nàng, mà ta tin chính mình, tin tưởng ánh mắt ta sẽ không nhìn lầm người. Nếu nói lúc trước gặp rủi ro, có một người vì tình nghĩa với ta mà sẵn sàng mạo hiểm, không cần hồi báo, lén lút thu liệm hài cốt người nhà mình, người đó nhất định là nàng. Bởi chỉ có nàng mới có trái tim thuần khiết, trong sáng, gần như ngốc nghếch như vậy”

Hạ Linh Phương ngậm miệng, khẽ nhíu mày, biểu cảm rõ ràng cho thấy không đồng ý với lời hắn nói.

Hạ Lệ cầm một chiếc hộp trên tháp thượng, đặt lên bàn, mở hộp ra, đem danh sách mà Tề quản sự lấy được từ tiệm cầm đồ đưa cho Hạ Linh Phương, nói: “Tuy rằng không có nhân chứng vật chứng trực tiếp, nhưng ta đã tìm được những căn cứ gián tiếp chính xác. Hôm đến Nhữ Xương hầu phủ, ta từng hỏi qua Trương Bá Hưng, lúc trước Trương Quân Cơ trả cho đám khất cái, lang thang bao nhiêu tiền để bọn họ thu liệm hài cốt? Trương Bá Hưng nói không nhớ, Trương Tú Phong nói đám ăn mày lang thang đó nghèo khổ ngu xuẩn, dùng 2-3 xâu tiền là đuổi được rồi.

“Hắn thân là công tử hầu phủ, chưa từng đặt chân lên phố phường, làm sao biết đám ăn mày lang thang muốn sống được ở Trường An đều là những kẻ nắm rất rõ tin tức. Người Hạ gia chúng ta bị chém ở Tây thị, chuyện lớn như vậy, đám người kia làm sao không biết? Hai ba xâu tiền mà nghĩ có thể sai khiến được bọn chúng nhặt xác nghịch thần bị phơi thây hoang dã? Quả thực vớ vẩn!

“Đây là Tề quản sự đến cửa hàng cầm đồ lâu năm nhất ở Tây thị, sao chép lại tra cứu trong kho mang về. Chưởng quầy đó còn nhớ rõ, 8 năm trước, sau khi nhà chúng ta gặp họa mấy ngày, vài tên ăn mày đã mang đồ trang sức đi cầm cố. Danh sách này giống với những gì Mạnh thất nương đã nói khi thuê đám ăn mày lang thang. Trong đó, con heo vàng nặng hai lượng, trâm cài tiểu hồ điệp, còn có dây buộc tóc trân châu kim hải đường đều là quà sinh thần ta tặng nàng, nhiều lần qua tay, cuối cùng chỉ tìm lại được dây buộc tóc trân châu kim hải đường”

Hạ Linh Phương nhìn danh sách, rồi lại nhìn dây buộc tóc cho bé gái trên tay Hạ Lệ, trố mắt nói: “Nói như vậy, chẳng lẽ chính nàng đã thu liệm thi thể Hạ gia chúng ta? Trương Quân Cơ kia, làm sao nàng ta dám?”

“Cầu phú quý trong hiểm nguy, nàng ta ra tay trước, lại có lão thái thái ở Mạnh phủ bao che, có cái gì không dám? Năm đó, lúc tổ phụ, phụ thân huynh trưởng bị chém, Trương Quân Cơ đang ở nhờ Mạnh phủ, có cơ hội để ý theo dõi mọi việc, biết được toàn bộ quá trình Mạnh thất nương thuê đám ăn mày lang thang thu liệm xác” Hạ Lệ nói.

Hạ Linh Phương trầm mặc một lúc, buông danh sách kia xuống, phẫn nộ nói: “Khá lắm Trương gia, đúng là tự tìm tử lộ!”

Ngón tay thon dài mạnh mẽ của Hạ Lệ nhẹ nhàng nắm sợi dây trân châu kim hải đường, lông mi dài che đôi mắt đen sâu thẳm: “Dám lấy việc này để lừa gạt chúng ta, chỉ bắt chết chẳng phải là cho họ tiện nghi sao? Việc này tỷ không cần phải xen vào, ta tự có tính toán”

Hạ Linh Phương gật đầu, lại hỏi: “Mạnh gia bên kia…”

“Mạnh thất nương không muốn kể công, cha mẹ nàng cũng có ý như vậy. Ta sẽ chuẩn bị ít lễ vật tạ ơn, ngày khác tỷ thay ta đi Mạnh phủ một chuyến. Về sau nếu nàng có việc, tỷ quan tâm nhiều hơn một chút”, Hạ Lệ nói.

Hạ Linh Phương thấy hắn có ý né tránh tị hiềm, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn, lập tức đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment