Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 33

Mạnh Doãn Đường kịp phản ứng, vội lấy mu bàn tay che miệng, một tay khác đẩy hắn ra, xấu hổ nói: “Chàng thích hay không là tuỳ chàng, ta mới không cần dạy… đồ đăng đồ tử!”

Nàng lại nháo lên đòi đi về nhà, Hạ Lệ không cho nàng xuống, chỉ hỏi: “Còn 2 điều nữa là gì?”

“Nói ra thì có lợi ích gì? Chàng đã không đáp ứng lại còn khinh bạc ta. Tránh ra!” Mạnh Doãn Đường cả giận.

“Nếu ta thật sự muốn khinh bạc nàng, đêm hôm đó nàng có thể đi được không? Nàng có thể suy nghĩ trước khi nói được không?” Một lần nữa bị nàng kháng cự lăng nhục, Hạ Lệ cũng tức giận.

“Vậy chàng mới vừa rồi là đang làm gì?”

“Nàng nói ta đang làm gì?”

“Bất kể là làm cái gì, không có sự đồng ý của ta tức là khinh bạc ta!”

“Trả chim anh vũ Thải y cho ta”

Mạnh Doãn Đường: “…” đề tài sao lại nhảy sang Thải y rồi?

“Chàng đã tặng cho ta rồi lại còn đòi lại?” Nàng đã nuôi Thải y 10 năm, đã giống như người nhà của nàng, làm sao có thể trả lại?

“Nàng cũng biết đó là quà ta tặng cho nàng, vậy nàng nói, vì sao ta phải tặng quà cho nàng?” Hạ Lệ hỏi.

“Bởi vì đó là sinh thần của ta”

“Nàng và ta quan hệ thế nào? Tại sao sinh thần nàng ta lại muốn tặng quà cho nàng?” Hạ Lệ hỏi lại.

Mạnh Doãn Đường không trả lời được, chột dạ đưa mắt nhìn nơi khác.

“Từ đạo lý đó mà nói, ta cho là chúng ta có hôn ước, nàng là hôn thê của ta, cho nên sinh thần ta mới tặng quà cho nàng. Vậy ta hôn vị hôn thê của ta một cái, có cái gì gọi là khinh bạc? Nói về tình cảm, ta cho là chúng ta là thanh mai trúc mã, lưỡng tình lương duyệt, ta hôn thanh mai của ta, có gì là khinh bạc? Nàng chỉ tay nói ta khinh bạc nàng, chứng tỏ nàng không thừa nhận hôn ước, cũng không thừa nhận chúng ta lưỡng tình lương duyệt, vậy nàng nói ta có nên thu lễ vật về không?”

Lời này Mạnh Doãn Đường không có cách nào bác bỏ, chỉ có thể cúi đầu làm bộ sửa lại chiếc khăn.

“Nói đi, không phải khinh bạc, hoặc là, trả Thải y cho ta”

Mạnh Doãn Đường trong lòng rối bời, không lên tiếng.

Hắn đưa tay bóp búi tóc trên đầu nàng, thúc giục: “Không cho phép giả bộ người câm”

Mạnh Doãn Đường tưởng tượng đến cảnh trả Thải y cho hắn, khổ sở muốn khóc, chỉ đành phải thấp giọng nói: “Không phải khinh bạc…”

“Nếu không phải khinh bạc, tức là nàng thừa nhận chúng ta có hôn ước? Lưỡng tình lương duyệt? Hoặc cả 2 đều có?” Hạ Lệ truy hỏi.

Ai cùng ngươi lưỡng tình lương duyệt? Mạnh Doãn Đường trong lòng nén giận, bất đắc dĩ nói: “Có hôn ước”

“Ồ, vậy bây giờ thừa nhận có hôn ước, vậy có cần đặt ra 3 quy định nữa không?” giọng Hạ Lệ nhanh nhẹ, hiển nhiên rất đắc ý.

Mạnh Doãn Đường liền càng tức giận hơn, nghiêm mặt nói: “Dĩ nhiên là có, nhưng chàng nói trước đi, chàng có đồng ý điều thứ nhất của ta không?”

Hạ Lệ thấy nàng đáp ứng mình, liền đồng ý: “Được, điều thứ 2 là gì?”

“Thứ 2, sau này ta chưa đồng ý thì không được phép hôn ta”, Mạnh Doãn Đường nói.

“Ta cự tuyệt”, Hạ Lệ quả quyết nói.

“Chàng… vì sao?” Mạnh Doãn Đường tức giận.

“Nếu nàng thừa nhận chúng ta có hôn ước, vì sao ta không thể hôn nàng?”

“Chúng ta chẳng qua mới chỉ có hôn ước, chưa thành hôn”, Mạnh Doãn Đường đảo mắt.

“Ta sẽ không hôn nàng trước mặt mọi người, không ảnh hưởng đến danh tiết của nàng, hôn một cái cũng không mang thai, vô hại với thân thể nàng. Chuyện vô hại như vậy, cần gì phải chờ đến sau khi thành hôn?” Hạ Lệ nói.

Mạnh Doãn Đường: “…”

Nàng phát hiện, đệ đệ A Nhuận không phải là người làm nàng bực mình nhất, kẻ bực mình nhất chính là cái tên đứng trước mặt này. Hắn luôn có những từ ngữ không đứng đắn, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ tranh luận thắng được hắn.

Ồn ào cũng không thắng, đánh lại càng không thể, nếu thật gả cho hắn, cuộc sống sau này sẽ như thế nào?

Nghĩ tới đây, Mạnh Doãn Đường chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh thê lương.

Nàng gạt hắn sang một bên, nghiêm giọng nói: “Ta không muốn nói chuyện nữa, ta muốn về nhà”

Hạ Lệ khẽ cười một tiếng, chống tay dưới nách nàng, để nàng ngồi yên trên bàn, nói: “Nhìn chút tiền đồ của nàng xem, còn có điều thứ 3 không?”

Mạnh Doãn Đường hơi vểnh miệng, không nói gì.

Hạ Lệ cúi đầu nhìn nàng, cố ý hỏi: “Tức giận thật à?”

Mạnh Doãn Đường quay mặt sang một bên, dùng tay đẩy mặt hắn ra, ai dè dùng sức quá lớn, bàn tay đập vào mặt hắn “bốp” một cái, giống như cho hắn một cái tát vậy.

Mạnh Doãn Đường bị biến cố này làm cho sửng sốt, khẩn trương quay sang nhìn khuôn mặt Hạ Lệ.

Tát vào mặt Hạ Lệ, đừng nói là hiện tại, cho dù là trước đây khi còn bé, nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Hạ Lệ dường như cũng sửng sốt, giơ tay lên chạm vào má trái vừa bị nàng tát, rồi nghiêng đầu nâng mắt nhìn nàng.

“Ta không phải cố ý…” giọng Mạnh Doãn Đường run rẩy, nước mắt đã vòng quanh.

Hạ Lệ đứng thẳng, giơ tay về phía nàng.

Mạnh Doãn Đường bất giác rụt người lại, nhưng sau lưng là tường, muốn tránh cũng không được, cuối cùng bị hắn nắm eo kéo vào trong ngực.

Mặt Hạ Lệ áp trên búi tóc của nàng, có chút lạ lẫm vỗ nhẹ nhẹ vào lưng nàng.

Mạnh Doãn Đường bị bắt dán mặt vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực, bất tri bất giác nghĩ: Hắn đây là đang… trấn an nàng?

Một lát sau, giọng hắn vang bên tai: “Đỡ hơn chưa?”

Mạnh Doãn Đường ngẩng mặt nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: “Chàng không giận sao?”

“Nàng sợ vậy rồi, ta còn giận được sao?” Hạ Lệ cúi mắt nhìn nàng, nói: “Ta nhớ từ nhỏ tới lớn chưa từng mắng nàng, càng không động vào một đầu ngón tay nàng, vì sao lại cứ sợ ta như vậy?”

Mạnh Doãn Đường lại cúi đầu, ngập ngừng nói: “Cũng không phải cứ đánh chửi mới làm người ta sợ hãi”

Hạ Lệ từ nhỏ vốn nhanh mồm nhanh miệng, hiếm khi thấy lúng túng, nhưng lúc này hắn thật sự không biết phải nói gì.

Hắn buông Mạnh Doãn Đường ra, nhấc nàng từ trên bàn xuống đất: “Nói nửa ngày cũng khát nước rồi, vào trong phủ uống trà”

Hắn mở cửa, bên ngoài Lộc Văn Sanh cùng Tuệ An đồng loạt nhìn sang, Thích Khoát thậm chí còn thò đầu ngó nghiêng nhìn vào bên trong.

Hạ Lệ trừng mắt nói: “Các ngươi đều ở đây làm gì? Không có việc gì làm à?”

Thích Khoát cười hì hì định mở miệng, may mà Lộc Văn Sanh quá hiểu tính nết hắn, vội che miệng hắn lại, nói với Hạ Lệ: “Nếu A Lang không có gì phân phó, ta với Thích bát xin lui xuống trước”

Hạ Lệ gật đầu, Lộc Văn Sanh liền đẩy lưng Thích Khoát đi ra ngoài.
Tuệ An đi vào đến cạnh Mạnh Doãn Đường, thấy búi tóc chưa rối, xiêm y còn chỉnh tề, lúc này mới âm thầm thở ra.

Hạ Lệ đưa các nàng đi về phía cửa chính.

Lần trước trời tối, Mạnh Doãn Đường không nhìn rõ ngoại viện của phủ Vệ Quốc công, chỉ nhớ đi từ cổng ngoài đến cửa chính bên trong rất lâu, hôm nay mới thấy khó trách đi lâu như vậy, ngoai viện này quả thật rộng đến quá mức.

Trừ gian phòng ngay cổng ngoài để nhận thiếp canh và lễ vật, còn có chuồng ngựa cùng 7 8 gian phòng của hạ nhân, thậm chí phía bên kia còn có một bãi đất rộng để trồng rau xanh.

Vào cửa chính, Hạ Lệ không dẫn nàng vào hậu viện, chỉ dừng lại ở nội đường rồi nói với nàng: “Nàng vào nội đường nghỉ ngơi trước một chút, tiện thể xem xét cách bố trí như thế nào, dù gì sớm muộn nàng cũng phải phụ trách”

Trên đường đi, bên tai chỉ nghe thấy tiếng chim hót líu lo ở đằng xa, cả một phủ đệ to lớn như vậy hoàn toàn yên ắng như tử địa.

Gia sản bị tịch biên, xử trảm, chỉ còn duy nhất một mình sống sót, quay về đối mặt chính là như vậy.

Mạnh Doãn Đường đặt mình vào hoàn cảnh như thế, tưởng tượng một chút, nếu cha mẹ, đệ đệ muội muội cùng mất hết, chỉ còn lại một mình nàng cô độc, không biết nàng có còn dũng khí để sống tiếp hay không.

Trong lòng bi thương vạn phần, vì thế khi Hạ Lệ nói chuyện, nàng không có phản ứng, theo bản năng “vâng” một tiếng.

Hạ Lệ nhìn nàng mỉm cười, một nụ cười thoáng qua nhưng rất rạng rỡ, Mạnh Doãn Đường chưa kịp nhìn rõ, hắn đã ra hiệu cho các thị nữ bên cạnh, ý bảo họ hầu hạ rồi xoay người bước đi.

Mạnh Doãn Đường ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của hắn một lúc mới hồi phục tinh thần, hỏi Tuệ An: “Hắn vừa rồi nói cái gì?”

Tuệ An gò má phiếm hồng, thì thầm hai ba câu với Mạnh Doãn Đường

Đến phiên Mạnh Doãn Đường đỏ bừng mặt.

Nội đường phủ Vệ Quốc công là một gian 2 tầng lầu vô cùng rộng rãi, cột gỗ sơn son, bậc thang cùng lan can bằng đá cẩm thạch, bức tường bên ngoài sơn đỏ, đến gần còn ẩn ẩn ngửi thấy mùi thơm, không biết dùng bằng vật liệu gì.

Vào cửa, bố trí bên trong nội đường này so với nhà khác cũng là độc nhất vô nhị, dựa vào bức tường chính bắc là một tấm bình phong lớn bằng gỗ hồng khảm xà cừ và ngọc bích, phía trước bình phong là một chiếc giường lớn với những chạm khắc tinh xảo và hoa văn cầu kỳ. Phía dưới là hai hàng, mỗi hàng năm chiếc ghế nhỏ hơn. Các góc phòng có đèn, lư hương và các vật dụng khác. Gia cụ bài trí không nhiều, nhưng không phải loại tầm thường mà các nhà sử dụng.

Mạnh Doãn Đường cũng không có ý định bài trí lại nội đường theo ý thích của mình. Hạ Lệ tuy nói muốn kết hôn với nàng, nhưng một ngày điều đó chưa thành hiện thực, nàng sẽ không chắc chắn, ai biết được có chuyện gì sẽ xảy ra trong khoảng thời gian này không?

Không biết là do ánh sáng không đủ hay trong nội đường lâu không có người, Mạnh Doãn Đường luôn cảm thấy có chút âm lãnh, không muốn đứng dưới lầu 1, bèn đi lên lầu 2.

Lầu 2 là dạng đình nghỉ mát, chỉ có mái mà không có tường, bốn phía buông màn trúc, không chỉ rất sáng mà còn nhìn được phong cảnh xa xa.

Phía trước đặt một cây đào cổ thụ cành lá xum xuê, hoa màu đỏ thẫm, đang đúng lúc nở rộ rực rỡ như gấm vóc, nhìn gần vô cùng tươi đẹp.

Mạnh Doãn Đường rất thích, ngồi xuống giường ở tầng hai gần lan can.

Thị nữ trong phủ nối tiếp nhau dâng nước trà, điểm tâm, trái cây và mứt hoa quả, còn mang nước ấm cho nàng rửa tay, hầu hạ thật sự là chu đáo.

Mạnh Doãn Đường đưa cho Tuệ An một ly trà, lấy một đĩa điểm tâm, bảo nàng qua ghế mỹ nhân ngồi nghỉ ngơi.

Nàng uống một ngụm trà, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào, quay đầu lại thấy thị nữ mang đến một đĩa ba la (mít) vàng ươm. Đây là thứ mà có tiền cũng không mua được, chỉ chuyên dâng cho hoàng gia. Nàng xuất thân hầu phủ cũng mới chỉ được nếm qua 1 lần, Hạ Lệ mang cho nàng, còn lừa nàng rằng không có hạt, kết quả nàng cắn một phát, cái răng cửa vốn đang lung lay đã rụng luôn. Cuối cùng miếng ba la kia được mẹ cắt thành từng miếng nhỏ, sau khi nàng ngừng khóc, đã dỗ dành đút cho nàng ăn.

Hạ Lệ đáng giận, nhưng ba la này quả thật rất ngon.

Nàng dùng nĩa lấy một miếng vàng mọng cho vào miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng, vị ngọt như mật thấm vào đầu lưỡi, trong miệng đầy mùi thơm ngát của quả ba la.

Ngon quá! Nếu không phải có thị nữ của phủ đứng cạnh, nàng đã vừa ăn vừa uốn éo người một cách vui vẻ.

Ăn được hai miếng, nàng lấy một miếng gọi Tuệ An lại gần.

Tuệ An thấy thị nữ trong phủ nhìn trộm mình, sợ họ cảm thấy nương tử nhà mình không quy củ, liền lắc lắc đầu.

“Các ngươi lui xuống đi, nơi này không cần hầu hạ”, Mạnh Doãn Đường nói với các thị nữ trong phủ.

Bọn thị nữ vâng lời, theo nhau đi xuống dưới lầu.

Mạnh Doãn Đường lại vẫy Tuệ An, lúc này Tuệ An mới cười bước tới.

Ánh mắt trời ấm áp chiếu lên da thịt, Mạnh Doãn Đường ăn xong quả ba la, uống chén trà nhỏ thanh thanh, vị giác tràn ngập vị ngọt dịu vô cùng an nhàn, vừa lúc nãy đi bộ từ nhà đến Đông thị, lại đi vòng quanh khu bán ngựa nên có chút mệt mỏi buồn ngủ.

Nàng cố gắng tỉnh táo, lấy một miếng bánh diệp điều ngàn lớp, chậm rãi nhai.

Hạ Lệ đi lên thấy nàng đang ngồi trên giường, tay cầm nửa miếng bánh, ngủ gật dưới ánh nắng mặt trời.

Tuệ An cũng mệt rã rời, nhưng đang ở bên ngoài nên không thể lơi lỏng, chỉ hơi mất tập trung một chút. Khi Hạ Lệ xuất hiện, nàng ta lập tức tỉnh táo, định đi đánh thức Mạnh Doãn Đường.

Hạ Lệ khoát tay, Tuệ An chỉ có thể đứng tại chỗ, nhìn Hạ Lệ đi đến bên cạnh Mạnh Doãn Đường.

Đầu Mạnh Doãn Đường gục xuống, mấy sợi tóc phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, chiếc cổ thon thả trắng như tuyết mùa xuân, ở gần cổ áo màu ngọc lục bảo có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ tươi, giống như giọt máu giữa mênh mông tuyết trắng, khiến người ta rạo rực.

Hạ Lệ dời ánh mắt, cúi người, lấy đi miếng bánh ngàn lớp nàng vẫn đang cầm chặt trong tay.

Mạnh Doãn Đường đang mơ mơ màng màng, cảm giác có người lấy đồ trong tay mình, theo bản năng nắm chặt lại, miếng bánh bị nàng bóp nát.

Nàng bừng tỉnh, ngẩng đầu thấy Hạ Lệ đúng lúc đang cúi xuống, đôi mắt dài, lông mày tinh xảo, ánh mắt tràn ngập hài hước, phá lệ sáng ngời, nói: “Nàng chẳng thay đổi gì cả so với lúc nhỏ, cho dù đang ngủ, không ai lấy được đồ ăn trong tay em”

Cách đó không xa, Tuệ An buồn cười, lấy tay che miệng.

Mạnh Doãn Đường nhìn miếng bánh vỡ nát trong tay, vừa thẹn vừa giận cãi lại: “Ai nói ta không thay đổi? Ta… ta cao hơn!”

“Hả? Nàng không nói ta thật sự không nhận ra”, Hạ Lệ nghiêm trang nói.

Đây là ý nói nàng lùn phải không?

Mạnh Doãn Đường tức chết rồi, nâng tay ném miếng bánh vào người hắn.

Hạ Lệ hơi né người tránh, thong dong đi đến bên cạnh, ngồi xuống phía đối diện, ra lệnh cho Tuệ An: “Đi gọi người múc nương cho nương tử nhà ngươi rửa tay”

Tuệ An nhìn Mạnh Doãn Đường, thấy nàng không phản đối, liền vâng lời đi xuống lầu.

Mạnh Doãn Đường thấy Hạ Lệ nhìn đĩa ba la đã bị nàng ăn sạch, trên mặt nóng lên, ngang ngạnh nói: “Ta mới nhớ ra chuyện trước đây, rất là tức, cho nên mới ăn hết”

“Chuyện gì?” Hạ Lệ hỏi.

Chuyện mình canh cánh trong lòng bao nhiêu năm qua, thế mà hắn đã quên, Mạnh Doãn Đường càng tức hơn, nói: “Chàng nói ta xấu xí vì không có răng cửa, nhưng không nghĩ lại, răng cửa của ta là bị quả ba la của chàng làm rụng!”

Hạ Lệ hơi nhíu mày, rồi nhanh chóng giãn ra, khóe mắt lông mày đều tràn đầy ý cười: “Nàng nhớ có đúng không? Khi đó răng cửa của nàng đã lung lay nửa tháng, nhưng nàng sợ đau không chịu nhổ, ăn uống cũng không được tử tế, nếu không phải ta dùng quả ba la dụ nàng, không biết nàng còn phải chịu khổ đến lúc nào”. Dứt lời hắn liếc Mạnh Doãn Đường một cái, cố ý nói chậm rãi: “Còn nhớ rõ ngày ấy, có người nghe nói quả ba la ngọt như mật tan trong miệng, không đợi cả lột vỏ đã há miệng cắn một miếng, lưu lại một cái răng ở bên trên, quả thật là kỳ tích thế gian”

Mạnh Doãn Đường xấu hổ và giận dữ muốn chết, lại không biết làm thế nào để lấy lại mặt mũi, cuối cùng vặn người quay đi, không thèm nhìn mặt hắn.

Hạ Lệ thấy cả tai nàng cũng đỏ, biết là xấu hổ lắm rồi nên không trêu nữa, nhẹ giọng nói: “Đưa tay đây”

Mạnh Doãn Đường quay đầu nhìn hắn: “Làm cái gì?”

“Đưa đây”

Tay phải còn dính bánh, Mạnh Doãn Đường mờ mịt đưa tay trái ra.

Hạ Lệ cầm lấy tay nàng.

Tay hắn dài và rộng, tựa hồ như bao trọn được bàn tay nàng. Mu bàn tay nàng mịn màng non mềm chạm vào lòng bàn tay hắn, cảm giác ấm áp nhưng thô ráp.

Mạnh Doãn Đường vô thức muốn rút tay lại, hắn nắm chặt, ngẩng đầu nhìn nàng.

Hôn không tính là khinh bạc, vậy thì nắm tay dường như không có lý do gì để cự tuyệt, Mạnh Doãn Đường đành đỏ mặt nhìn ra chỗ khác.

Hắn tháo chiếc vòng trên cổ tay nàng ra.

Mạnh Doãn Đường kinh ngạc quay sang nhìn, hỏi hắn: “Chàng làm cái gì vậy?

Hạ Lệ đặt chiếc vòng ngọc bích sang một bên, nói: “Đại tỷ có thể tặng một chiếc vòng tay cho nàng, nhưng không thể lấy danh nghĩa tỷ muội, bởi vì nàng là đệ tức* của nàng ấy” Hắn lấy từ trong người ra một chiếc vòng ngọc khác, nói: “Để bồi thường, ta tặng nàng một cái. Nàng nhìn xem, có thích không?”

(*đệ tức: em dâu)

Đó là một chiếc vòng ngọc dương chi màu hồng nhạt trong suốt, sáng bóng tinh khiết như trăng, đặc biệt trên mặt có hai họa tiết đỏ thẫm như hình hai bông hoa, quả thực chính là cái mà Mạnh Doãn Đường thích nhất.

“Thích”, nàng thậm chí không còn cả giận Hạ Lệ, đôi mắt đen lấp lánh nhìn chằm chằm vào chiếc vòng.

Hạ Lệ cúi mi, đôi lông mi dài và dày che đi ánh mắt có ý cười, nắm tay giúp nàng đeo vào.

Nhưng… không đeo được.

Hạ Lệ tháo chiếc vòng ra, so với cổ tay của nàng, thấy vòng lớn hơn cổ tay khá nhiều, vì thế lại nắm tay nàng cố gắng đeo vào, đến cuối ngón tay cái thì bị kẹt lại.

Hắn thoáng dùng sức.

“Đau, đau”, Mạnh Doãn Đường nhỏ giọng kêu.

Hạ Lệ rút vòng ra, thấy trên mu bàn tay trắng noãn của nàng có một vệt hồng, mày nhíu lại, lẩm bẩm: “Sao lại không đeo được?”

Hắn cầm tay Mạnh Doãn Đường, mềm mại đến mức không sờ được cả xương, đột nhiên, đuôi lông mày hắn hơi nhướn lên, trong mắt tràn ngập vẻ trêu chọc mà Mạnh Doãn Đường đã quá quen thuộc, hắn vừa định nói, thấy Mạnh Doãn Đường đang nghiêm mặt trừng hắn, ho khan một tiếng, lảng lảng sang chuyện khác: “Vòng tay này không tốt, không có phúc khí rồi, ném đi” nói xong định ném chiếc vòng xuống dưới lầu.

“Chàng dám!” Mạnh Doãn Đường sợ hắn ném chiếc vòng phấn hồng này đi thật nên vội vàng nói: “Ai đeo vòng cứng ngắc như chàng chứ, đưa cho ta, ta có thể đeo được”

“Ta đeo còn không được, nàng đừng cố, đừng làm mình bị thương” Hạ Lệ không tin.

“Ta nói đeo được là đeo được”, Mạnh Doãn Đường vội la lên.

Hạ Lệ liền đưa vòng tay cho nàng.

Đúng lúc Tuệ An cùng thị nữ mang nước lên, Mạnh Doãn Đường đưa vòng cho Tuệ An cất đi, rửa sạch tay rồi xuống giường, nói không còn sớm phải về nhà.

Hạ Lệ cũng không giữ nàng lại, đưa nàng xuống dưới lầu.

Mạnh Doãn Đường đi ra cửa, đến bên gốc cây đào cổ thụ, bỗng nhiên ghi nhận chuyện hắn cười nhạo nàng thấp bé, liền nói với Hạ Lệ: “Chàng có thể giúp ta hái một cành hoa đào không?”

Hạ Lệ ngửa đầu nhìn, nói: “Đương nhiên có thể, muốn cành nào?”

Mạnh Doãn Đường chỉ vào một cành hoa ở trên cao, cành đó với vóc dáng của Hạ Lệ cũng phải nhảy lên mới với tới được: “Cành kia”


Bình Luận (0)
Comment