Hạ Lệ ngẩng đầu nhìn cành hoa nàng chỉ, nói: “Cao quá, ta không hái được”
Mạnh Doãn Đường thầm nghĩ: Ngươi nhảy lên không phải hái được sao?
Mang vẻ hưng phấn mong đợi, nàng khép nép rụt rè nhìn hắn, nói: “Ta chỉ muốn cành đó, không được sao?”
Hạ Lệ nhìn nàng: “Sao lại không, dĩ nhiên được”
Dứt lời hắn đi về phía nàng, trong lúc nàng còn đang ngơ ngác nhìn, hắn cúi xuống bế nàng lên như một đứa trẻ.
Mạnh Doãn Đường ngồi trên tay hắn, hai tay bám chặt vào vai hắn, ngây ngốc cúi đầu nhìn.
“Nhìn ta làm gì? Không phải muốn hái cành đào kia sao? Hái đi” Hạ Lệ ngước mắt, mi mắt đều là vẻ đắc ý.
Tư thế như vậy… phát hiện thị nữ xung quanh vì quá kinh ngạc mà gây ra tiếng động nhỏ, Mạnh Doãn Đường rất có cảm giác bê đá đập chân mình.
Nàng làm bộ trấn định ngẩng mặt lên, quả nhiên thấy cành đào hắn không với tới được đang đung đưa trước mặt, vội đưa tay hái rồi vỗ vai hắn, thấp giọng nói: “Thả ta xuống”
Hạ Lệ cố ý nói: “Hiếm khi được cao như vậy, hái thêm đi”
“Ta không cần, mau bỏ ta xuống”, chân Mạnh Doãn Đường đá lung tung.
Hạ Lệ vội vàng rút tay trái ra bấm vào cổ chân nàng, hiếm khi lộ ra vẻ xấu hổ, thấp giọng nói: “Đá lung tung cái gì?”
Mạnh Doãn Đường ngẩn người.
Năm đó xuất giá, mẹ không biết Yến Từ cưới sai người, đương nhiên cũng sẽ không nghĩ tới Yến Từ giận không để ý đến nàng, cho nên trước khi cưới cũng từng đóng cửa sổ, đỏ mặt dạy nàng tị hoả đồ*
(*tị hoả đồ, còn gọi là xuân cung đồ - khỏi phải giải thích he)
Nàng kịp phản ứng, mắc cỡ hận không thể chui xuống đất.
Hạ Lệ đặt nàng xuống, nàng xoay người rời đi như muốn chạy trốn: “Ta về nhà, không cần tiễn”
Hạ Lệ kéo nàng lại: “Cuống cái gì? Vào chuồng ngựa trước đi, nàng chọn lấy một con, đỡ cho ngày mai ngày kia lại lấy cái cớ mua ngựa, cùng chó mèo nào đó đi với nhau”
Mạnh Doãn Đường: “…”
Chuồng ngựa của phủ Vệ Quốc công hết sức rộng, một gian lớn và một gian nhỏ hơn. Bên gian lớn ước chừng có mấy chục con ngựa, gian nhỏ có khoảng chục con.
Hạ Lệ đưa Mạnh Doãn Đường tới gian nhỏ trước, hất cằm lên nói: “Trừ con Đại Uyển màu nâu đỏ bên phải, nàng thích chọn con nào thì chọn”
Mạnh Doãn Đường đưa mắt nhìn, mặc dù bên trong ít ngựa, nhưng con nào cũng đều có vẻ như nàng không thể mua nổi, trong đó con có bộ lông trắng như tuyết kia rất giống như con hắn đã cưỡi hôm về thành.
“Đây đều là ngựa của chàng?” Mạnh Doãn Đường hỏi.
Hạ Lệ gật đầu.
“Cho ta cưỡi có lãng phí quá hay không? Ta chỉ đi lại loanh quanh trong thành”. Lúc nãy khi đi chọn ngựa với Liễu Sĩ Bạch, hắn cũng nói cho nàng biết một ít kiến thức để phân biệt ngựa tốt xấu. Lấy tiêu chuẩn mà Liễu Sĩ Bạch nói, những con ngựa này của Hạ Lệ đều là những tuấn mã đặc biệt.
“Cho nàng sao lại gọi là lãng phí? Chọn đi”, Hạ Lệ dịu dàng nói.
Chẳng biết tại sao, nghe hắn nói bằng giọng như vậy, Mạnh Doãn Đường cảm thấy hai gò má nóng lên, nàng vội xoay người che giấu, đi tới trước xem ngựa. Quan sát từng chuồng, cuối cùng dừng trước chuồng một con tuấn mã có màu lông đỏ nhạt, dưới ánh mặt trời bờm như có sắc tím.
Con ngựa có đôi mắt to rất dịu dàng, khi Mạnh Doãn Đường định sờ mặt nó, nó còn chủ động dí mũi vào tay nàng, tỏ ra hết sức ôn nhu dính người.
Mạnh Doãn Đường hết sức vui vẻ, xoay lại hỏi Hạ Lệ: “Ta có thể chọn nó không?”
Thần sắc Hạ Lệ có chút phức tạp, hỏi: “Vì sao nàng nhất định chọn nó?”
Mạnh Doãn Đường nói: “Vì lông nó dài, dáng rất đẹp”
Hạ Lệ: “…”
“Nàng đổi con khác đi, chân nó bị thương, không chạy nhanh được”, Hạ Lệ nhìn con ngựa bờm tím, hơi có vẻ tiếc nuối.
“Ta không cần nó chạy nhanh, chân nó bị thương thì có chở được người không?” Mạnh Doãn Đường hỏi.
Hạ Lệ gật đầu: “Chở người đi bình thường thì không thành vấn đề”
“Vậy thì ta lấy nó, chàng yên tâm, ta sẽ chăm sóc nó thật tốt”, Mạnh Doãn Đường nói.
Hạ Lệ thấy nàng kiên trì như vậy liền bảo mã quan dẫn con ngựa bờm tím ra, vẫy tay với Tề quản sự đang đợi ở đó không xa.
Tề quản sự vội vàng kêu tiểu nô mang bộ yên ngựa đã chuẩn bị từ sớm qua.
Đó là một chiếc yên được chạm khắc bằng vàng, khảm ngọc bích, san hô đỏ và hổ phách, nhìn một cái là biết yên ngựa dành cho nữ tử.
Lắp yên xong, Mạnh Doãn Đường ngây ngốc đứng nhìn con ngựa cao lớn trước mặt.
Nàng chỉ cao hơn vai con ngựa một chút xíu, làm sao có thể leo lên?
Mặc dù rất không tình nguyện, nàng vẫn phải quay đầu hỏi Hạ Lệ: “Có ghế kê chân không? Loại thật cao ý”
Hạ Lệ nhìn nàng bằng nửa con mắt: “Nàng nghĩ ta cần những thứ đó à?”
Mạnh Doãn Đường cúi đầu nhìn chân hắn, vừa hâm mộ vừa ghen tị thầm oán: Chân dài thì tốt lắm à!
Lên ngựa không cần ghế, đúng là tốt thật…
Trong lòng chưa kịp tị xong, một tiểu nô trong phủ đã phủ phục bên cạnh chân nàng.
Hạ Lệ hất cằm, ý bảo nàng dẫm lên.
“Ta muốn ghế kê chân”, Mạnh Doãn Đường không chịu.
“Cái này so với ghế không tốt hơn à? Nàng muốn cao bao nhiêu cũng đều có thể được”, Hạ Lệ nói.
“Nhưng hắn là người, không phải ghế”, Mạnh Doãn Đường cố chấp.
Mặc dù nàng đã từng giẫm lên vai Lộc Văn Sanh, nhưng lúc đó không còn cách nào khác. Hôm nay rõ ràng có thể mang ghế đến, tại sao phải giẫm lên người? Nàng không muốn.
Tề quản sự rất biết nhìn, thấy Mạnh Doãn Đường không chịu giẫm lên tiểu nô để lên ngựa, lập tức phân phó người đi tới chuồng ngựa khác mang ghế tới.
Mạnh Doãn Đường trèo lên ghế, có chút khó khăn lên lưng ngựa, cầm dây cương, ngồi trên yên.
Mã quan thấy bàn đạp chân hơi thấp, định đi qua điều chỉnh cho nàng, nhưng Hạ Lệ trước hắn một bước, đã đi tới bên cạnh con ngựa, tự tay điều chỉnh bàn đạp để chân cho Mạnh Doãn Đường.
Mạnh Doãn Đường cúi mắt nhìn đỉnh đầu hắn, phát hiện cảm giác cao cao tại thượng thật không tệ.
“Đi hai vòng trong sân”, Hạ Lệ điều chỉnh bàn đạp xong, ngẩng mặt nói với nàng.
Mạnh Doãn Đường đáp lời, cưỡi con ngựa bờm tím đi ra ngoại viện.
Người nhà Đường rất giỏi cưỡi ngựa, những gia đình có chút tài sản đều nuôi ngựa, bất kể là trai hay gái, từ nhỏ đã tập cưỡi ngựa. Mạnh Doãn Đường xuất thân hầu phủ, đương nhiên không thiếu kỹ năng này.
Chẳng qua năm 16 tuổi xuất giá, Yến phu nhân nhìn nàng không vừa mắt, không cho phép nàng cưỡi ngựa ra ngoài, chỉ có thể ngồi xe, cho nên 3 năm qua nàng chưa từng cưỡi ngựa, kỹ năng có chút kém đi.
May mắn, bờm tím là một con ngựa cực tốt, tứ chi thon dài, bước chân nhẹ nhàng, đi vừa nhanh lại vững vàng. Mạnh Doãn Đường cưỡi nó, cảm giác tất cả mọi người đều phải ngẩng đầu nhìn nàng, liền hết sức đắc ý, luôn miệng cười khanh khách, ở trong viện chạy một lúc lâu mới dừng lại.
“Nó tên là gì?” sau khi xuống ngựa, nàng hỏi Hạ Lệ.
“Thất thạch”, Hạ Lệ nói.
“Thất thạch? Tên gì kỳ cục vậy” Mạnh Doãn Đường nói.
“Thất thạch có nghĩa nó chạy nhanh như mũi tên bắ.n ra từ cung thất thạch”, Hạ Lệ giải thích.
Mạnh Doãn Đường nhìn con ngựa bờm tím, nói: “Bây giờ nó không còn chạy nhanh như vậy, ta có thể đổi tên cho nó không?”
Hạ Lệ gật đầu.
Mạnh Doãn Đường sờ cằm, nhìn con ngựa bờm tím lẩm bẩm: “Lông màu đỏ nhạt, bờm màu tím, hồng tím, tím hồng, vạn tử thiên hồng, xuân quang minh mị*, vậy gọi nó là Minh mị đi”
(*vạn tử thiên hồng, xuân quang minh mị: muôn tía nghìn hồng, cảnh xuân tươi đẹp)
Hạ Lệ: “… đây là một con ngựa đực”
Mạnh Doãn Đường đổi giọng: “Vậy thì gọi là Xuân quang”
Hạ Lệ nhìn con ngựa bờm tím, đây từng là con ngựa mà hắn thích nhất, đã cùng hắn trải qua ba lần sa trường, ở lần cuối cùng, khi chiến đấu cùng kỵ binh Đột quyết đã bị thương ở chân. Đi theo nàng, cuộc đời còn lại của nó cũng có thể hưởng thụ ôn nhuyễn xuân quang, so với nhốt trong chuồng của hắn thì còn tốt hơn.
“Theo ý nàng”, Hạ Lệ tỉ mỉ nói cho Mạnh Doãn Đường sở thích ăn uống cùng những chú ý khi nuôi bờm tím, thấy không còn sớm bèn phái mấy gia nô dắt ngựa cho nàng, xách theo mấy hộp và giỏ đựng đồ ăn, đưa nàng về nhà.
Bên kia, Mạnh Sở Nhuận chơi mã cầu xong,, mọi người đứng bên ngoài sân chơi mã cầu ở Cảnh gia để từ biệt, ai về nhà nấy.
Mạnh Sở Nhuận cùng Hồ thập nhất thuận đường, đi cùng nhau.
“Không phải chỉ thua mấy quả banh sao, vẫn không vui được à?” Hồ thập nhất ngồi trên lưng ngựa, thấy một bên chân mày Mạnh Sở Nhuận khẽ nhíu, miệng mím lại liền hỏi.
“Không phải vì chuyện thua cầu”, Mạnh Sở Nhuận nói.
“Thế là chuyện gì?” Hồ thập nhất hỏi.
Mạnh Sở Nhuận nói: “Hôm nay a tỷ ta nói, cuộc đời còn lại của nàng có được người ta coi trọng hay không, chỉ có thể dựa vào ta. Suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, ta là trưởng tử, chỉ có một thứ đệ mới 5 tuổi, nếu ta không cứng cỏi lên, Mạnh gia sau này có thể dựa vào ai? Nhưng ta có thể làm được những gì chứ?”
Hồ thập nhất nghe vậy cũng thở dài, nói: “Ta cũng lo lắng về chuyện này. Ngươi nói, người ta sinh ra ở gia đình bình thường thì không nói, kiếm sống còn chưa đủ, làm gì còn tâm tư thế này thế khác, nhưng nhà hai chúng ta đều có chút bối cảnh, bối cảnh này lại không đủ che chở cho chúng ta, cao không được, thấp cũng không xong, thật làm cho người ta mờ mịt”
“Không phải vậy sao. Đi học, ta tự nhận mình không giỏi, tập võ, bây giờ cũng không còn kịp đúng không?” Mạnh Sở Nhuận nói.
“Loạn thế tạo anh hùng, ta thấy tiền đồ hai chúng ta không phải ở Trường An, mà ở phía bắc”, Hồ thập nhị bỗng nhiên nói.
Mạnh Sở Nhuận siết dây cương, không hiểu nghiêng đầu nhìn hắn: “Phía bắc? Cái gì phía bắc”
“Hà Bắc đó, chẳng phải luôn có xung đột với Đột quyết hay sao? Hạ Lục lang Vệ Quốc công đó, hắn không phải ỷ vào mấy trận thắng với Đột quyết ở phía bắc thì làm sao còn trẻ tuổi như vậy đã leo lên vị trí tam phẩm đại viện? Đều là từ công trận mà đi lên. Chờ có cơ hội, chúng ta cũng đi phía bắc đầu quân, lăn lộn kiếm công, lúc về nhờ người nhà đi lui tới quan hệ, dễ dàng có được quan chức”, Hồ thập nhị nói.
Mạnh Sở Nhuận rất động tâm, nhưng cảm thấy có chút khó khăn: “Nhưng ta không có võ”
Hồ thập nhất không để ý nói: “Ngươi cho là ra chiến trường, ai cũng biết võ hết sao? Chẳng phải đều là đi lính mới huấn luyện đó sao. Chúng ta cũng không phải là muốn làm tướng quân, có cơ hội ra chiến trường, chém đầu vài người, có thể giữ mạng trở về là được”
Nhắc tới chém đầu người, Mạnh Sở Nhuận có chút kinh sợ.
“Nếu ngươi sợ thì cứ ở lại Trường An, để cha mẹ ngươi bỏ tiền mua cho ngươi chức quan, chỉ cần ngươi không sợ ở trong quan trường bị người ta dè bỉu, chế nhạo”, Hồ thập nhất thúc ngựa đi lên phía trước.
Gò má Mạnh Sở Nhuận đỏ lên, kẹp chân vào bụng ngựa đuổi theo Hồ thập nhất: “Ai nói ta sợ, ta đây không sợ! Khi nào ngươi đi, nhất định phải gọi ta!”
“Được!”
Hai người bàn chuyện này xong, lại thương lượng xem mai đi chơi ở đâu, tinh thần cao hứng, cưỡi ngựa xuyên qua ngõ hẻm đi về hướng nhà mình.
Mạnh Doãn Đường cưỡi ngựa về đến nhà, giao Xuân quang cho mã phu đưa vào chuồng ngựa, dặn dò hắn không được cho ngựa ăn, nàng sẽ tự mình ra cho nó ăn.
Vào chính viện, người làm ở phủ Vệ Quốc công giao những thứ đồ ăn cho gia nhân Mạnh phủ xong, Mạnh Doãn Đường định đi nội đường tìm mẹ thì thấy Hoà Thiện đang chạy tới.
Hoà Thiện hướng nàng thi lễ một cái, rồi ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Nương tử, phu nhân Tuỳ An bá đang ở nội đường, phu nhân nói người về thẳng phòng mình đi, không cần phải đến nội đường”
Mạnh Doãn Đường đã hiểu, đi thẳng về phòng mình.
Trong nội đường, bầu không khí cứng đờ, phu nhân Tuỳ An bá Ngô thị cùng Chu thị sắc mặt không được đẹp cho lắm.
Hồi lâu, Ngô thị mở miệng: “Đệ muội đây là quyết tâm không chịu châm chước?”
Chu thị nói: “Ta nói, đây không phải là chuyện nhà chúng ta châm chước hay không, Hạ Lục lang đang nhìn đó”
Ngô thị nói: “Ngươi không cần dùng lời này để chặn ta, hắn có chịu nương tay hay không, chẳng phải chỉ cần một câu nói của Đồng Nương thôi sao. Chuyện lần này Hân nhi quả thật có sai, nhưng nó mới thành hôn một năm đã bị hưu trả về, như thế là phá huỷ cả đời nó…”
“Vậy thì thế nào?” Chu thị nhịn nửa ngày, nghe những câu này không thể nhịn được nữa, giận dữ nói: “Cho dù là 3 năm trước hay lần này, nếu không phải Đồng Nương tự có phúc, không phải cũng bị nó làm hỏng cả đời sao? Nói lời khó nghe, nếu sau chuyện gả sai 3 năm trước, ngươi với đại bá dạy dỗ nàng ta nghiêm ngặt thì cũng không đến nỗi mắc lỗi thêm lần nữa! Lần này nó còn dám làm chuyện này, hiển nhiên năm đó ngươi cùng đại bá không hề giáo dục, trách phạt chuyện nó hại Đồng Nương gả sai cho Yến Từ. Dao không cắt trên người mình thì không biết đau! Hôm nay nó mắc lỗi lớn như vậy, nhà chồng muốn hưu nó, ngươi ngược lại đến trách ta phá huỷ cả đời nó? Huỷ hoại cuộc đời nó không phải do người ngoài, mà chính là do cha mẹ các ngươi, nuôi mà không dạy, hại người hại mình!”
Ngô thị bị những lời chỉ trích này làm cho cứng họng, vừa xấu hổ vừa giận, hai má đỏ bừng, xoay người đi ra ngoài cửa.
Đi mấy bước, trong lòng vẫn tức giận, quay người lại nói: “Đệ tức cảm thấy leo được lên phủ Vệ Quốc công nên không còn cố kỵ gì nữa rồi. Đồng Nương hoà ly, Dĩ Vi bị từ hôn, Hân nhi lại bị hưu, nữ quyến Mạnh gia ở bên ngoài đã thành cái dạng gì? Ngươi liệu có chắc chắn rằng Hạ Lục lang sẽ lấy Đồng Nương nhà ngươi không? Nếu hắn không cưới, ngươi có bao giờ nghĩ qua rằng, sau này Đồng Nương sẽ phải tái giá như thế nào?”
“Không tái giá thì không tái giá, con gái ta ta nuôi, không phiền đại tẩu quan tâm” Chu thị cúi đầu uống trà.
Ngô thị phất tay áo bỏ đi.
Ở phía sau, Mạnh Doãn Đường nghe nói Ngô thị bỏ đi, vội vàng bảo nha hoàn mang đồ điểm tâm cùng quả ba la đến chỗ Chu thị.
Chu thị thấy quả ba la thì rất kinh ngạc, hỏi Mạnh Doãn Đường: “Lấy ở đâu ra?”
Mạnh Doãn Đường nói: “Hạ Lục lang đưa cho con, cho 8 miếng, con đưa Dĩ Vi 2 miếng, bảo nha hoàn mang cho Liễu phu nhân 2 miếng, còn mang đến đây”
Chu thị tò mò: “Hôm nay con không phải đi cùng Liễu đại lang quân đến Đông thị mua ngựa sao? Gặp Hạ Lục lang à?”
Nhớ lại những chuyện phát sinh trong buổi chiều ở phủ Vệ Quốc công, Mạnh Doãn Đường có chút không tự nhiên, nói: “Dạ, ngay tại khu chuồng ngựa thì gặp hắn, hắn thấy con muốn mua ngựa thì mang con vào trong phủ, đưa một con ngựa cho con”
Chu thị nhạy bén, nhìn biểu tình của nàng biết mọi chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy, đến sát bên bàn trà, hạ giọng hỏi nàng: “Chỉ là như vậy?”
Nhớ tới những lời Hạ Lâm Phong nói với mình, trong lòng Mạnh Doãn Đường vẫn có chút loạn, muốn trông cậy vào mẹ để giúp nàng tìm ra đầu mối, liền không dám giấu diếm: “Hắn nói hắn muốn kết hôn với con, nhưng bây giờ chưa thuận tiện, muốn con chờ 1 năm”
Chu thị sâu xa hỏi: “Hắn không biết chuyện Hạ đại nương tử kết nghĩa với con à?”
“Hắn biết, hắn nói chuyện của hắn không do Hạ đại nương tử quản”
Chu thị trầm ngâm một lúc, hỏi Mạnh Doãn Đường: “Trong lòng con định thế nào?”
Mạnh Doãn Đường thấp đầu, theo thói quen vặn chiếc khăn trong tay, do dự nói: “Con không biết”
Chu thị suy nghĩ nói: “Hắn nói bây giờ không thuận tiện đến cầu hôn, ý là nếu bây giờ tới cầu hôn sẽ gặp trở lực. Có thể gây áp lực hôn sự với hắn, hiện chỉ có đương kim Thái hậu. Một năm, hắn làm gì để cho Thái hậu từ chỗ không đồng ý đến chấp nhận hôn sự này chứ? Cứ cho hắn làm được, Thái hậu cũng chỉ là thoả hiệp với hắn mà thôi, đối với con, cuối cùng vẫn là không thích. Hôm nay Hạ đại nương tử cùng con kết nghĩa, mục đích sợ là cũng giống như Thái hậu, cũng không muốn để Hạ Lục lang cưới con. Con gả cho Hạ Lục lang là gả cao, tuy không có cha mẹ chồng, nhưng cô tỷ cô mẫu đều cảm thấy con và hắn không xứng đôi, chỉ sợ sống sẽ không được tốt lắm”
Mạnh Doãn Đường gật đầu nói: “Mẹ nói có lý”
“Cho nên ý của con rất quan trọng”, Chu thị nhìn nàng nói: “Nếu con có tâm với hắn, muốn lấy hắn, vậy thì chờ hắn. Thái hậu cùng Hạ đại nương tử không muốn hắn cưới con là vì gia thế chúng ta thấp, con lại gả lần hai. Đây là những điều chúng ta không thể thay đổi, điều chúng ta có thể làm chính là kịp thời báo cho Hạ Lục lang, nói năng hành động cẩn trọng, không liên luỵ hắn. Còn nếu con không muốn gả cho hắn, vậy thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần đem chuyện này nói cho Hạ đại nương tử, nàng sẽ tự có biện pháp ngăn cản Hạ Lục lang”
Mạnh Doãn Đường há miệng, không biết trong lòng nghĩ gì, cuối cùng nói: “Để con suy nghĩ một chút”
Cách vách, Liễu phu nhân tiễn khách xong, biết Liễu Sĩ Bạch đã về, vội vàng tới thư phòng tìm hắn: “Hôm nay con đi chung với Mạnh tiểu nương tử thế nào? Có mua được ngựa không?”
Liễu Sĩ Bạch nhớ tới những chuyện phát sinh ở chỗ mua ngựa, thả cuốn sách trên tay xuống, ngẩng mặt nói với Liễu phu nhân: “Mẹ, mẹ đừng tác hợp chuyện này nữa”
Liễu phu nhân hỏi: “Vì sao?”
Liễu Sĩ Bạch nói: “Con cùng Mạnh tiểu nương tử tính tình không hợp nhau”
“Làm sao không hợp?” Liễu ngồi xuống bên cạnh, có chút không rõ nói: “Mấy ngày nay sống chung, ta cảm thấy tính tình của đứa nhỏ Đồng Nương kia rất tốt, tuy được cha mẹ cưng chiều có chút kiêu ngạo, nhưng chính cái tính đó, trong nhà mới không dễ dàng kiếm chuyện. Nàng có chỗ nào chọc con không thích à?”
“Không có”
“Vậy con nói xem chỗ nào không hợp?” Liễu phu nhân nghi hắn vẫn là vì người vợ quá cố, kiếm cớ để không muốn tái giá.
Vì danh tiếng của Mạnh Doãn Đường, Liễu Sĩ Bạch khó mà nói ra được chuyện với Hạ Lệ, nghĩ tới nghĩ lui nói: “Là vấn đề của con. Con không thích nói chuyện, Mạnh tiểu nương tử lại vô cùng hoạt bát, một hai ngày không sao nhưng lâu dài, nàng sẽ thấy con ngột ngạt không thú vị. Nếu như thế, miễn cưỡng ghép thành một đôi, chỉ sợ nhân duyên cũng không kéo dài”
Liễu phu nhân thở dài nói: “Ta chính là nhìn trúng cái tính tình hoạt bát đó của nàng, nghĩ nàng có thể làm cho con hoạt bát hơn một chút, mới muốn nàng làm con dâu. Con đã quá buồn tẻ, nếu gả cho một người tao nhã lịch sự, hai người một ngày nói với nhau không quá mười câu, thì sẽ sống như thế nào?”
Lúc này, nha hoàn bên ngoài bẩm báo: “Phu nhân, Mạnh tiểu nương tử bên cạnh cho người mang cho phu nhân hai miếng ba la cùng một ít bánh ngọt, nói cảm tạ đại lang quân giúp nàng đi mua ngựa”
Liễu phu nhân đáp lại một tiếng, quay đầu nhìn Liễu Sĩ Bạch nói: “Con thấy chưa, con nghĩ quá nhiều rồi, người ta không hề chê con nhàm chán. Con đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện này nghe mẹ, chính xác không sai”, nói xong đi ra khỏi thư phòng, nghĩ cách đáp lễ Mạnh gia.