Chạng vạng tối, lúc Mạnh Phù Doanh và Mạnh Sở Nhuận trở về, nhìn thấy Xuân quang của Mạnh Doãn Đường trong chuồng ngựa. Trên mông ngựa có chữ “Hạ”, còn tưởng Hạ Lệ tới, lúc tới nội đường hỏi mới biết là Hạ Lệ cho Mạnh Doãn Đường con ngựa này.
Mạnh Phù Doanh vuốt bộ râu ngắn dưới cằm, ngượng ngùng nói: “Đồng nhi, cho cha mượn Xuân quang cưỡi mấy ngày được không?”
Chu thị sẵng giọng: “Ông tuổi tác đã cao mà vẫn còn hư vinh như vậy”
Mạnh Phù Doanh phản bác: “Cái này mà gọi là hư vinh sao? Yêu ngựa sao lại gọi là hư vinh?”
Mạnh Doãn Đường nín cười nói: “Cha nói đúng, yêu ngựa sao lại gọi là hư vinh chứ? Cha, cha có thể cưỡi Xuân quang, nhưng Hạ Lục lang nói chân nó bị thương, đừng bắt nó chạy nhanh”
Mạnh Phù Doanh vui vẻ nói: “Đúng là Đồng nhi hiếu thuận. Chỉ đi ngay Tây thị thôi, sẽ không bắt nó chạy nhanh”
Mạnh Sở Nhuận ngồi một bên vốn ngứa ngáy khó nhịn, nhưng vừa nghe Mạnh Doãn Đường nói chân ngựa bị thương không chạy nhanh được liền thôi. Một con tuấn mã như thế mà không chạy nhanh, khác gì tơ lụa Lăng xuyên không mặc được lên người, món ngon mà không được ăn, quá là đáng tiếc.
Một nhà bốn người dùng cơm, sau khi Mạnh Doãn Đường và Mạnh Sở Nhuận về phòng, Chu thị mới nói với Mạnh Phù Doanh chuyện Ngô thị:
“Buổi chiều đại tẩu mới, mang theo 5 vạn, nói là để an ủi Đồng Nương. Rồi bảo ta đi Trịnh gia xin tha thứ để Trịnh gia không hưu Mạnh Nhã Hân, ta không đồng ý, bà ta ôm hận trở về”
Mạnh Phù Doanh thở dài nói: “Xem ra Trịnh gia thật muốn hưu Thập nương”
“Có thể làm ra được loại chuyện ác độc như thế, để ở trong nhà cũng là mầm tai hoạ, nếu là ta, ta cũng không giữ lại” Nói đến đây Chu thị liếc mắt nhìn Mạnh Phù Doanh: “Ông sẽ không lại mềm lòng chứ?”
Mạnh Phù Doanh cả kinh, vội nói: “Không hề. Nó không chỉ hại Đồng nhi một lần, kết quả như thế này là do nó tự chuốc lấy. Ta dù có đau lòng, cũng chỉ đau lòng nữ nhi nhà mình”
“Ông nghĩ được như vậy thì tốt, ta nhìn bộ dạng đại tẩu, vì muốn cứu con gái, bà ta không từ thủ đoạn nào đâu, nói không chừng ngày mai đại bá lại tới tìm ông cầu xin đó. Đến lúc đó, ông lại vì tình nghĩa huynh đệ mà đáp ứng, đừng trách ta trở mặt với ông”, Chu thị giận dữ cảnh cáo.
Mạnh Phù Doanh liên tục nói không, còn xoa bóp đấm vai Chu thị cho bà bớt giận.
Mạnh Doãn Đường về phòng, tới bên cửa sổ, chơi đùa với Thải y một lúc, thấy cái vòng ngọc phấn hồng đặt trên bàn trang điểm liền ngồi xuống, dùng khăn lụa che trên mu bàn tay, đeo chiếc vòng vào nhưng vẫn không lọt.
Nàng sợ đau, không dám dùng hết sức, tiếc nuối lật đi lật lại cái vòng trong tay, càng nhìn càng thấy đẹp càng thích, liền nghiêng đầu gọi Tuệ An, Hoà Thiện vào.
Hoà Thiện cầm chiếc vòng, tay kia nắm những ngón tay Mạnh Doãn Đường, Tuệ An giúp nàng giữ chặt phía dưới ngón cái.
Hoà Thiện có chút khẩn trương nói: “Nương tử, người chuẩn bị xong chưa?”
Mạnh Doãn Đường nhíu mày, gật đầu.
“Để tỳ tử dùng sức”
“A, không được, đau quá!” Mạnh Doãn Đường kêu lên.
Hoà Thiện vội vàng tháo chiếc vòng ra, bỏ khăn lụa, trên mu bàn tay Mạnh Doãn Đường đã đỏ một mảng.
Tuệ An nói: “Nhìn có vẻ như cái vòng quá nhỏ rồi, nương tử không đeo được, thôi bỏ đi”
Mạnh Doãn Đường nắm cái vòng không buông: “Nhưng mà ta thật sự thích nó”
“Hay là dùng xà bông?” Hoà Thiện đề nghị
“Đừng có làm hư tay nương tử”, Tuệ An không đồng ý.
Hoà Thiện nói: “Nương tử tay mềm, chỉ hơi nhiều thịt thôi, làm quá chút có thể khiến tay xanh tím một chút chứ không gãy xương”
Tuệ An: “…”
Mạnh Doãn Đường cắt ngang: “Đi lấy nước với xà bông lại đây”
Một lát sau, Mạnh Doãn Đường quỳ trước chậu nước, tay rửa ướt, thoa khắp xà bông trơn trượt.
Hoà Thiện vẫn động tác cũ, một tay cầm vòng, một tay nắm những ngón tay Mạnh Doãn Đường, hỏi: “Nương tử, người chuẩn bị xong chưa?”
Mạnh Doãn Đường cắn cắn môi, cầm lấy vòng ngọc: “Để ta tự đeo”
Dưới ánh mắt lo lắng của hai nha hoàn, nàng dùng sức nhét cái vòng vào tay.
Tuệ An nhìn mà không khỏi đau lòng, ứa nước mắt nói: “Nương tử, nếu không chớ…”
Chưa kịp nói hết, Mạnh Doãn Đường “a!” một tiếng đau đớn, cái vòng cuối cùng cũng vượt qua trở ngay, tuột xuống cổ tay nàng.
Mạnh Doãn Đường giơ tay áo quẹt nước mắt nhưng vô cùng cao hứng: “Đeo được rồi!”, rồi nâng cổ tay lên với hai nha hoàn: “Nhìn được không?”
Hoà Thiện gật đầu liên tục: “Đẹp, đẹp quá!”
Tuệ An cũng khen đẹp, nâng mu bàn tay nhìn vết đỏ bầm bên trên, nói: “Sợ là ngày mai chỗ này chuyển thành màu xanh mất”
“Không sao, bây giờ cũng không thấy đau” Mạnh Doãn Đường quên cả đau, mừng rỡ ngắm cái vòng trên tay.
Tuy nói như vậy nhưng sau khi rửa mặt, Tuệ An vẫn mang thuốc tới, bôi lên mu bàn tay rồi đưa nàng đi nghỉ.
Cả một buổi chiều Mạnh Doãn Đường chạy từ Đông thị đến phủ Vệ Quốc công, rất mệt mỏi, nhưng nhớ tới những lời Hạ Lâm Phong nói, nhất thời lại không ngủ được.
Nàng vẫn không thể biết tình cảm của mình với Hạ Lâm Phong là gì. Trước khi Hạ gia xảy ra chuyện, nàng thấy mình ghét hắn. Sau khi Hạ gia xảy ra chuyện, nàng lại cảm thấy có lỗi với hắn. Hắn trở lại, nàng vừa sợ lại vừa đồng tình với hắn.
Nàng nghĩ đến hắn nhiều năm như vậy, nhưng không biết rốt cuộc mình có thích hắn không. Trừ người nhà và bằng hữu, nàng cảm thấy mình không thích người nào, cũng không biết cảm giác thích một người là thế nào.
Chuyện gả cho hắn, nói thật từ đáy lòng là nàng bài xích. Nàng căn bản không cách nào tưởng tượng mình suốt ngày sống chung với hắn một chỗ là kiều gì. Hôm nay nghe mẹ phân tích một phen, nàng lại càng không muốn gả.
Nhưng nàng cũng không muốn đem chuyện Hạ Lâm Phong muốn cưới nàng nói cho nghĩa tỷ, làm như vậy, nàng luôn có cảm giác lại ruồng bỏ hắn một lần nữa.
Có lẽ ngày khác nói thật với hắn sẽ tốt hơn, chỉ cần không phải yêu chết đi sống lại, hắn không bắt buộc phải cưới nàng, đúng không?
Chẳng qua là nên nói thế nào để vừa thuyết phục hắn lại không chọc giận hắn?
Còn nữa, nếu nàng không muốn gả cho hắn, vậy cũng không nên yên tâm thoải mái nhận quà tặng của hắn, nên đáp lễ thế nào cho tốt đây?
Mạnh Doãn Đường ôm một bụng tâm sự, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày kế, cửa phường mới mở không bao lâu, phu nhân Tuỳ An bá Ngô thị lòng như lửa đốt chạy tới Trịnh phủ ở Lập chính phường, muốn vì nữ nhi mà van xin cầu tình Trịnh phu nhân.
Trịnh phu nhân bận bịu, không có thời gian cho bà ta, Ngô thị muốn đi hậu viện một chút thăm con gái, nhưng nha hoàn lại dẫn bà ra nội đường phía bên cạnh, nói có người muốn gặp.
Ngô thị cực kỳ không hiểu, sáng sớm ở Trịnh phủ, ngoài Trịnh phu nhân thì còn có ai có thể ở đây chờ bà?
Nha hoàn Trịnh phủ đẩy cửa, Ngô thị đi vào, dưới cửa sổ, trên trường kỷ là một tiểu nương tử cao ngạo, dung mạo xinh đẹp, hai nha hoàn hầu hạ bên cạnh đeo đầy vàng bạc.
Ngô thị hết sức kinh ngạc: “Tần ngũ nương tử?”
Đích nữ của trưởng tử Tần tướng công, là chúng tinh phủng nguyệt* ở bất kỳ yến tiệc nào, Ngô thị đương nhiên nhận ra.
(*chúng tinh phủng nguyệt: nổi bật như trăng sáng giữa bầu trời sao)
Tần Tư Hoàn mỉm cười gật đầu, cũng không đứng dậy, ngồi nhìn Ngô thị khẽ sờ cằm nói: “Chào Mạnh phu nhân”, dứt lời nghiêng mặt nhìn nha hoàn bên cạnh, hai nha hoàn hiểu ý lui ra ngoài.
Ngô thị thấy vậy, trong bụng sinh nghi ngờ, cho thị nữ sau lưng mình lui ra, tới ngồi đối diện Tần Tư Hoàn: “Không biết Tần ngũ nương tử ở chỗ này đợi ta là có chuyện gì?”
“Ta nghe nói lệnh thiên kim phạm vào sai lầm nho nhỏ, Trịnh gia đại lang muốn hưu thê, bỏ vợ. Sống trên đời, có ai không sai lầm? Vì một chuyện nhỏ như vậy đã muốn hưu thê, bỏ vợ, không khỏi có chút hà khắc quá mức. May mắn cha ta ở Trịnh đô uý còn có mấy phần mặt mũi, ta trong lúc rảnh rỗi muốn tới tìm Trịnh phu nhân vì lệnh thiên kim nói một chút tình”, Tần Tư Hoàn bưng ly trà nói.
Ngô thị vừa mừng vừa sợ. Tần ngũ nương là cháu gái ruột của Tần tướng công, cha là thượng quan Trịnh đô uý, nếu nàng chịu hỗ trợ, Trịnh gia ắt phải nể mấy phần mặt mũi. Hân nhi không chừng sẽ không bị hưu.
Nhưng Mạnh gia cùng Tần gia không có giao tình, Tần ngũ nương tự nhiên rảnh rỗi đến giúp đỡ à?
Ngô thị thử dò xét nói: “Ngũ nương thật trượng nghĩa, ta không biết nên báo đáp như thế nào cho phải”
“Được thôi”, Tần Tư Hoàn đặt ly trà xuống, nhìn Ngô thị: “Chỉ cần các ngươi thay ta làm một chuyện, ta đảm bảo lệnh thiên kim ở Trịnh gia nhất định thuận lợi trôi chảy”
“Không biết là chuyện gì?”
Tần Tư Hoàn n.ắn b.óp các ngon tay nhỏ dài, nói: “Nghe nói tam đệ của Mạnh bá gia nhậm chức ở Tây thị, ta có hai xe đồ muốn vận chuyển vào Tây thị, nếu bị kiểm tra cẩn thận sẽ không vào được. Ta muốn chính là chuyện này”
Ngô thị suy nghĩ một chút, hỏi: “Không biết Ngũ nương muốn vận chuyển cái gì?”
Tần Tư Hoàn lại nâng ly trà lên, nói: “Nói ra cũng không sao, chỉ là một chút lá trà cùng hương liệu thôi. Ta cũng là lần đầu tiên làm ăn, nếu có thể kiếm tiền thì có thể sẽ hợp tác lâu dài”
Ngô thị nói: “Vậy sao Ngũ nương không trực tiếp gặp tam đệ tức?”
Tần Tư Hoàn liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh lùng: “Bà đây là hoài nghi ta có mưu mô?”
“Không không không, chẳng qua là gần đây nhà ta cùng Tam gia vì chuyện của Hân nhi mà nháo hết cả, nhà họ còn có Vệ Quốc công phủ làm chỗ dựa…”
“Bà cảm thấy Tần gia ta không đấu lại Hạ gia?”
“Ngũ nương tử đừng hiểu lầm, ta tuyệt không có ý này”, Ngô thị vội nói.
Tần Tư Hoàn nói: “Ta đến tìm bà mà không phải tìm tam đệ tức, là bởi vì ta có thể làm chuyện này nhưng không thể để cho mọi người biết. Còn về Hạ Lệ, nếu ta sợ hắn, còn tìm đến bà sao?”
Ngô thị tự đánh giá chuyện này, cảm thấy có chút làm khó.
Tần Tư Hoàn thấy vậy đặt ly trà xuống, làm bộ muốn đi.
Ngô thị thấy vậy vội vàng đứng lên theo, cười xoà nói: “Ngũ nương tử chớ giận, ta đáp ứng là được. Hai xe hàng hoá lúc nào muốn vào Tây thị, do ai áp tải, mang cờ hiệu nhà nào, còn chưa nói cho ta biết mà”. Vô luận như thế nào cũng không thể để cho Hân nhi bị hưu. Chu thị nếu không chịu châm chước cho Hân nhi, lão tam trong chuyện này phải giơ tay lên cũng là điều đương nhiên.
Mạnh Doãn Đường buổi sáng không ra cửa, ở nhà sắp xếp lại đồ trang sức mà Hạ Linh Phương đưa sang. Nàng không phải người keo kiệt, nhiều trang sức như vậy liền chọn 2 chiếc vòng cho Dĩ Vi, hai bộ trâm cài cho Lâm Uyển Yến, hai kim trâm cho Khương Ngọc Sơ. Hai đại nha đầu Tuệ An, Hoà Thiện mỗi người được một vòng tay hoa đỗ quyên và hoa mai.
Mạnh Doãn Đường chọn những món lộng lẫy và quý giá nhất mang cho Chu thị, rồi thỉnh giáo bà: “Mẹ, nghĩa tỷ đưa cho con những lễ vật vàng bạc này, là vì báo ân năm đó thu liệm Hạ gia, con cũng đã nhận. Hôm qua Hạ Lục lang tặng con một con ngựa và vòng ngọc này, con không thể cứ nhận không mà không đáp lễ, dù sao cũng phải tặng hắn một cái gì đó, nhưng không biết phải tặng cái gì cho phù hợp, mẹ nghĩ giúp con”
Nàng nói ra, Chu thị cũng thấy khó khăn.
Hạ Lệ giàu sang, những gì Mạnh gia có, hắn đều không thiếu, thậm chí còn cao cấp hơn. Hồi nhỏ cũng không thấy hắn nhận lễ vật hồi đáp nào, thật sự rất khó.
Chu thị suy nghĩ hồi lâu, nhìn Mạnh Doãn Đường nói: “Hay con khâu cho hắn một đôi giày?”
Mạnh Doãn Đường lập tức phản đối: “Không, hắn một mực chê con nữ công không tốt, con không khâu cho hắn”
“Vậy tặng cái gì bây giờ?” Chu thị buồn rầu.
Mạnh Doãn Đường suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không con tặng hắn một con chó, đám nam nhân không phải thích nuôi chó săn sao? Mẹ, mẹ thấy con tặng hắn một con chó nhỏ được không?”
Chu thị nói: “Nghe cũng được, buổi chiều chúng ta đi Đông thị tìm mua xem”
“Dạ”, Mạnh Doãn Đường cao hứng gật đầu.
Đầu giờ thân, hai mẹ con từ Đông thị về nhà. Trên xe ngựa, Mạnh Doãn Đường từ từ hồi thần, nhìn con cún con xinh xắn cả người lông xù trắng như tuyết trong lòng, quay đầu trố mắt nhìn Chu thị.
Chu thị không nhịn được, cả hai cùng cười phá lên.
Buổi chiều hai người quả thật định đi mua chó, đến khu bán chó trong Đông thị, thấy những con chó săn cao lớn tính tình hung dữ thì sợ hãi, không biết thế nào lại mua con chó xù nhỏ này ở hàng bên cạnh.
Chu thị hỏi: “Con chó xù này, con vẫn tặng à?”
Mạnh Doãn Đường cúi nhìn con chó nhỏ trong lòng, đôi mắt hiền lành, cái lưỡi hồng hồng thè ra, nói: “Cứ tặng, nếu hắn không thích thì con mang về nuôi”
…
Phủ Vệ Quốc công.
Hạ Lệ tiễn khách xong từ chính điện về hậu viện, Lộc Văn Sanh hào hứng ôm một con chim nhạn tới nói: “A Lang, có đại nhạn rồi, đưa cho Mạnh tiểu nương tử sao?”
Hôm qua trước khi rời đi, Mạnh Doãn Đường có nhờ Hạ Lệ tìm một con đại nhạn. Nàng cùng Lâm Uyển Yến không tìm được, thế mà chỉ trong một ngày, Lộc Văn Sanh đã tìm ra.
Hạ Lệ gật đầu, hai người không kêu Thích Khoát, cưỡi ngựa đi Trường hưng phường.
Vào Trường hưng phường, còn chưa tới Mạnh gia, xa xa đã thấy Mạnh Doãn Đường mang theo hai nha hoàn đang tươi cười đi về một hướng khác, Hạ Lệ không lên tiếng, nhìn từ xa thấy nàng đi vào một ngôi nhà.
Lộc Văn San không đợi phân phó, tự giác đi hỏi thăm kế cận xem đó là nhà ai, trở về báo cho Hạ Lệ đó là Lâm gia, sắc mặt Hạ Lệ hơi bớt giận.
Qua ước chừng 2 khắc, mặt trời ngả về tây, Mạnh Doãn Đường từ Lâm gia đi ra.
Lộc Văn Sanh ở đầu hẻm nói: “A Lang, Mạnh tiểu nương tử đi ra rồi”
Hạ Lệ quay đầu ngựa lại, đi vòng qua một con hẻm mà Mạnh Doãn Đường buộc phải đi qua khi về nhà, nhìn thấy không có người, gỡ một cánh của đại nhạn rồi ném vào trong hẻm. Hắn cùng Lộc Văn Sanh đi đến đầu hẻm bên kia, núp sau bức tường để quan sát.
Mạnh Doãn Đường cùng hai nha hoàn vừa đi vừa nói chuyện, quẹo vào ngõ hẻm, Hoà Thiện ngẩng đầu, chỉ vào giữa hẻm: “Nương tử, chỗ kia có con đại nhạn”
Mạnh Doãn Đường nhìn kỹ rồi vui vẻ: “Thật hả”, nhìn quanh hẻm không thấy có người liền nói: “Không biết con nhạn này có chủ hay không?”
Tuệ An quan sát con nhạn nói: “Một cánh của nó bị thương, chắc rớt từ trên trời xuống. Lâm tiểu nương tử vừa lúc cần dùng gấp, chúng ta cứ bắt nó trước, nếu có người nhận thì đưa tiền mua lại cũng được”
Mạnh Doãn Đường gật đầu, xắn tay áo lên: “Nhanh, mau bắt nó đi”
Ba người trong ngõ hẻm đuổi theo con nhạn chạy tới chạy lui, nhưng không ai dám đưa tay ra bắt, cười nháo cả một con hẻm.
Hạ Lệ nhìn Mạnh Doãn Đường vừa chạy vừa cười, không nhịn được cong khoé môi lên.
Lúc này bên kia đầu hẻm đột nhiên xuất hiện một đám vũ hầu áo đen, thấy ba người các nàng không dám bắt nhạn liền tiến lên bắt giúp.
Hạ Lệ nhìn vũ hầu kia, loáng thoáng nhận ra hình như là “Thiệu lang quân” gì đó hôm trèo tường.
Mạnh Doãn Đường quả nhiên nhận ra hắn, hai má vẫn còn phiếm hồng tươi cười kiều diễm bước lên trò chuyện, sau đó vũ hầu kia ôm con đại nhạn cùng ba người quay đi, biến mất khỏi con hẻm.
Lộc Văn Sanh lo ngại nhìn biểu tình của Hạ Lệ, trong lòng than thầm: Đưa nhạn trực tiếp cho Mạnh tiểu nương tử không phải tốt hơn sao? Cần gì phải uổng công vô ích. Lần này thì hay rồi, tự mình bị chọc tức cành hông.
“Ngươi đi về trước”, Hạ Lệ nói với hắn.
Lộc Văn Sanh cầu còn không được, vâng dạ một tiếng rồi dắt ngựa quay đi.
Mạnh Doãn Đường cùng Thiệu Thừa Tổ đưa con chim nhạn cho Lâm Uyển Yến, Thiệu Thừa Tổ còn chữa cái cánh bị thương của nó.
Nỗi lo của Lâm Uyển Yến trước khi cưới đã được giải toả, hết sức cao hứng, Mạnh Doãn Đường cũng hết sức vui mừng.
Lúc về, trống đóng phường đã vang lên, mọi người bắt đầu khoá cửa.
Thiệu Thừa Tổ vốn định đưa Mạnh Doãn Đường về nhà nhưng bị nàng từ chối.
Mạnh Doãn Đường mang Tuệ An, Hoà Thiện vội vàng đi đến con hẻm gần nhà, vừa rẽ vào thì đụng phải ngực ai đó.
Nàng giật mình lui về phía sau, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, ta không…” ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Lệ mặt lạnh, lời nói nghẹn lại trong cổ.