Tại trung vũ đường của phủ Vệ Quốc công, hầu như những quan viên nhận được thiệp mời đều đã có mặt.
Nhiều người không quen biết Hạ Lệ, không hiểu hắn, thậm chí không thích tác phong làm việc của hắn, nhưng không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, dù sao hắn cũng là biểu đệ của thánh thượng, cho nên cũng phải cho hắn mấy phần mặt mũi.
Đại thái giám Ngư Tuấn Ngữ là người cuối cùng tới, bước chân vào cửa không thấy Tần Diễn thì rất hài lòng.
Hạ Lệ đón ông ta vào ngồi phía trên, đang hàn huyên thì Lộc Văn Sanh từ bên ngoài đi vào, vòng qua sau lưng hắn, khẽ nói vào tai: “A Lang, nha hoàn báo lại, Mạnh tiểu nương tử hẹn người ở Tiêu tiêu đình sau hậu viện”
Hạ Lệ hơi cảm thấy kinh ngạc, ngước mắt nhìn hắn: “Bây giờ?”
Lộc Văn Sanh gật đầu.
Hạ Lệ nói với các tân khách ở sảnh đường: “Chư vị, Hạ mỗ có chút chuyện, xin lỗi không tiếp chuyện được các vị trong chốc lát, xin cứ tự nhiên” rồi kêu Lý Đạc tới giúp hắn nói chuyện, sau đó cùng Lộc Văn Sanh đi ra ngoài.
Đi một đường tới rừng trúc ở hậu viện, thấy hai nha đầu Tuệ An Hoà Thiện đang đứng canh chừng, Lộc Văn Sanh liền dừng lại cùng.
Hạ Lệ một mình đi sâu vào trong rừng trúc, xa xa thấy Mạnh Doãn Đường mặc áo màu hồng nhạt, quần xanh có hoa văn trắng, đang chống tay lên đùi đỡ cằm ngồi ở bậc thang trúc đình, chiếc khăn vàng có hoa trắng nhỏ từ khuỷu tay rủ xuống. Đầu nàng chải kiểu kinh hồng, nhìn từ xa như hai cái tai con thỏ.
Đáy mắt hắn hiện ra nụ cười, bước chân nhẹ nhàng đi tới.
Mạnh Doãn Đường nghe tiếng bước chân xào xạc trên lá trúc, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Hạ Lệ cả người mặc đồ đen thêu chỉ vàng, đầu đội kim quan, đang từ rừng trúc đi tới liền đứng lên.
“Lâm Phong ca ca”, thấy người đang đến gần, nghĩ tới chuyện chuẩn bị phải nói với hắn, Mạnh Doãn Đường trong lòng hơi hoảng, ánh mắt chột dạ, nhỏ giọng gọi.
“Sao lại có bộ dạng này? Có người khi dễ nàng?” Hạ Lệ hỏi.
“Không có”
“Vậy là nhớ ta?”
Mạnh Doãn Đường: “…”
Nàng cúi đầu, cọ cọ mũi giày vào bậc thang, nhẹ nhàng nói: “Ta mang Thải y tới”
Chân mày Hạ Lệ nhíu lại, rồi từ từ giãn ra, nụ cười tắt dần, quay về một mảnh đen tịch trầm tĩnh.
Hắn không nói lời nào, đợi nàng tiếp tục.
Mạnh Doãn Đường nghĩ thời gian không còn nhiều, không cho phép nàng do dự, dứt khoát nói ngắn gọn: “Lâm Phong ca ca, hôn ước của chúng ta xoá bỏ đi. Ta đã rất cố gắng thử, nhưng vẫn không có biện pháp… thuyết phục mình gả cho chàng. Ta có thể coi chàng là ca ca, là bằng hữu, nhưng không thể coi chàng là tình lang, là phu quân, ta không làm được, thực xin lỗi”
“Hay vẫn là những câu nói cũ, tính khí ta không tốt, tính cách chúng ta không hợp, cho nên không thể gả?” Hạ Lệ hỏi.
Mạnh Doãn Đường nhìn trộm hắn, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, lúc này mới đánh bạo nói: “Cũng không hắn là như vậy, cuộc sống của chúng ta bất đồng, cho nên tiêu chuẩn và quan điểm đánh giá sự việc của chúng ta khác nhau. Ta biết ta không có khả năng thay đổi chàng, ta cũng không muốn bị chàng thay đổi. Cho nên, từ mọi phương diện mà nói, chúng ta thật không thích hợp làm phu thê”
“Nàng cho là nàng nói những lời này ta không biết sao?” Hạ Lệ bỗng nhiên nói.
Mạnh Doãn Đường sửng sốt, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn.
“Nàng tính tình nhu nhược, xử thế ngây thơ, nhìn mọi việc chỉ nhìn bề ngoài, làm việc dông dài, cùng với ta là hai loại người hoàn toàn khác nhau. Nhưng thế thì sao? Chỉ cần là nàng, mọi chuyện này đều không thành vấn đề”, ánh mắt Hạ Lệ sắc bén nhìn nàng chằm chằm: “Nàng lảm nhảm đưa ra nhiều lý do như vậy, chẳng qua chỉ để che giấu cái câu mà màng muốn nói nhưng không tiện mở lời – nàng không thích ta”
Hắn ép tới gần.
Mạnh Doãn Đường nhìn ánh mắt lạnh như băng của hắn, cảm giác có chút mất không chế, hốt hoảng muốn lui về sau nhưng quên mất đang đứng ở bậc thang, gót chân vấp một cái liền ngã ra sau.
Hạ Lệ đưa tay nắm lấy eo nàng, kéo sát vào người, tròng mắt nhìn biểu tình kinh hoàng của nàng, nói: “Nàng từng thích Yến Từ, thích Liễu Sĩ Bạch, chỉ có ta, Hạ Lệ, dù là 8 năm trước hay 8 năm sau đều không thích, trách chi nói không được. Chúng ta không thích hợp làm phu thê? Được, không làm thì không làm”
Hắn cúi mặt xuống, giọng thấp nhẹ càng làm cho người ta run sợ, ghé sát tai nàng nói: “Dù sao ta cũng phải có được nàng, không nhất thiết phải cưới”
Nói xong, hắn buông nàng ra, lật ngược người lại, trói tay nàng sau lưng, dùng khăn choàng trói chặt tay nàng lại.
Mạnh Doãn Đường trong tay hắn căn bản không thể phản kháng, sợ đến phát khóc, nói: “Ngươi muốn làm gì? Trong phủ đang có nhiều người như vậy, ngươi chớ làm loạn”
Hạ Lệ không nói một lời, trói chặt hai tay nàng phía sau xong, cúi người vác nàng lên vai, một tay giữ hai chân, xoay người đi ra khỏi rừng trúc.
“Ngươi muốn dẫn ta đi chỗ nào? Buông ta ra!” Mạnh Doãn Đường nằm trên vai hắn, đầu hướng xuống đất, chân giãy dụa, bụng bị ép, muốn kêu lớn cũng không có sức.
Bên ngoài rừng trúc, Tuệ An cùng Hoà Thiện đang trò chuyện với Lộc Văn Sanh, đột nhiên thấy Hạ Lệ vác Mạnh Doãn Đường từ trong rừng trúc đi ra, đang kinh ngạc thì thấy Hạ Lệ giơ tay ra hiệu.
Hai người còn chưa kịp phản ứng đã bị Lộc Văn Sanh đánh ngất luôn.
Hạ Lệ vác người đi.
Lộc Văn Sanh huýt sáo một tiếng, rất nhanh có 2 người chạy tới bên cạnh hắn, đỡ 2 nha đầu lên vai đi theo Hạ Lệ, còn hắn đi vào rừng trúc, từ Tiêu tiêu đình tìm kiếm tất cả những đồ trang sức rơi ra từ trên búi tóc của Mạnh Doãn Đường, dọn dẹp tất cả những dấu vết hai người đi qua.
Mạnh Doãn Đường ban đầu còn kêu cứu mạng, càng về sau càng biết có kêu cứu mạng cũng vô dụng nên không gọi nữa. Phủ Vệ Quốc công lớn như vậy, Tiêu tiêu đình cách nội đường rất xa, hắn còn vác nàng đi xa như vậy, đã sớm không biết ở chỗ nào nữa rồi, sẽ không có ai nghe thấy nàng kêu cứu.
Nàng không biết hắn muốn mang nàng đi đâu, không biết hắn sẽ làm gì với nàng, bị sự sợ hãi chi phối, nàng bắt đầu khóc nghẹn ngào cầu xin tha thứ: “Lâm Phong ca ca, huynh bỏ qua cho ta đi, sau này ta sẽ không nói những lời kia nữa hu hu… Dạ day ta thật khó chịu, tay cũng rất đau…”
Hạ Lệ bất vi sở động, chân bước nhanh như gió.
Mạnh Doãn Đường càng sợ hơn, trước kia mỗi khi nàng cầu xin tha thứ, kiểu gì hắn cũng sẽ cho qua, nhưng bây giờ cầu xin cũng không còn tác dụng.
Nàng thật hối hận, tại sao nàng lại cho là hôm nay trong phủ nhiều người, cha mẹ nàng đều ở đây, hắn sẽ không làm gì nàng?
Nên làm gì bây giờ?
Cha, mẹ, mau cứu con…
Nàng khóc một hồi, cảm thấy đầu ứ máu nặng trịch, không cả khóc nổi, chỉ cảm thấy hắn vác nàng đi thẳng, ban đầu là trong vườn, sau đó đến một chỗ hoang vu, sau đó đến một khu kiến trúc, sau đó không biết làm sao đã thấy ở trong một hành lang hẹp và dài đi sâu xuống dưới, hai bên vách đá giống như có ánh đèn, ánh sáng mờ mờ, càng đi xuống cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo càng rõ.
Tóc gáy Mạnh Doãn Đường dựng ngược lên, vô lực mà thút thít, nước mắt chảy tràn ra ngoài.
Đi tới cuối hành lang nhỏ hẹp, một mùi máu tanh cùng hôi thối xộc vào mặt, Mạnh Doãn Đường bị ngửi mùi này, dạ dày nhộn nhạo như sóng cuộn, nếu không phải lúc này trong bụng trống không, khéo đã nôn hết ra.
Hạ Lệ vác nàng quẹo sang phải, Mạnh Doãn Đường hai mắt ngấn lệ, mông lung nhìn thấy hai bên có cánh cửa sắt, trong đó hình như nhốt người, có tiếng rên la, chửi rủa, xen lẫn cầu xin tha thứ từ những chỗ đó truyền tới, mùi máu tanh cùng hôi thối dường như cũng từ những chỗ đó mà ra.
Nghe những thanh âm đó, Mạnh Doãn Đường không kiềm chế được mà run rẩy.
Hạ Lệ vác nàng đi tới chỗ cuối cùng, nơi này khá an tĩnh, mùi thối cũng nhạt đi nhiều, hắn mở cánh cửa sắt đi vào, đặt nàng từ trên vai xuống.
Mạnh Doãn Đường bị vác lâu như vậy, đầu óc choáng váng mụ mị, vừa đặt xuống thì hai chân nhũn ra, ngã lăn ra đất.
Hắn không để ý đến nàng, xoay người đi ra ngoài.
Mạnh Doãn Đường vừa sợ lại vừa cuống, định giùng giằng gọi hắn lại thì thấy hai đại hán vác Tuệ An, Hoà Thiện đi vào, để dưới đất.
Thấy hai người không nhúc nhích, Mạnh Doãn Đường luống cuống, không biết là chết hay bất tỉnh, khó khăn mới kiểm tra được tình trạng của các nàng.
Xong việc, hai đại hán đi ra ngoài, ngoài cửa vang lên tiếng xiềng xích, sau đó là tiếng bước chân đi xa dần.
Hạ Lệ đi ra bên ngoài, thấy Lộc Văn Sanh đứng ở trong sân liền giang hai tay hỏi hắn: “Nhìn xem ta có cần phải về phòng thay quần áo không?”
Lộc Văn Sanh bước tới nhìn trước nhìn sau rồi nói: “Chỉ có một chút nếp nhăn trên vai thôi, không có gì đáng ngại”
Hạ Lệ gật đầu, nhấc chân bước đi.
Lộc Văn Sanh xoè bàn tay ra nói: “A Lang, đây là đồ trang sức của Mạnh tiểu nương tử rơi xuống, mỗ đi trả lại cho nàng nhé?”
Hạ Lệ liếc mắt một cái, lạnh lùng: “Chớ làm việc dư thừa”
Lộc Văn Sanh xoa tay: “Dạ”
Hạ Lệ đi, Lộc Văn Sanh xoay người vào hí lầu, xuống địa lao, hỏi rõ tiểu nương tử vừa rồi ở phòng giam nào, đi thẳng tới.
Phòng giam có 2 cánh cửa sắt, phía trên có một ô nhỏ, bên ngoài có thể mở ra đóng lại, dùng để quan sát tình huống của phạm nhân, phía dưới là cái ô để đưa cơm nước cho phạm nhân.
Lộc Văn Sanh kéo cái ô phía trên ra nhìn, trong phòng giam không có đèn, một mảnh tối om, chỉ có tiếng khóc nghẹn ngào của tiểu nương tử.
“Lâm Phong ca ca, ta sai rồi, ta không dám nữa, để ta ra ngoài đi, ta rất sợ…”
Mạnh Doãn Đường ngồi dưới đất nghe được động tĩnh, lại thấy cửa sắt loé ra một tia sáng, cho là Hạ Lệ quay lại nên vội vàng cầu xin.
“Mạnh tiểu nương tử, là ta” Lộc Văn Sanh nói.
Tiếng khóc của Mạnh Doãn Đường ngừng lại một lát, sau đó vội vàng nói: “Lộc lang quân, có thể cho ta ra ngoài được không? Ta theo cha mẹ tới dự tiệc, nếu biến mất một cách khó hiểu, bọn họ sẽ báo quan”
Lộc Văn Sanh nói: “Không có chứng cớ, không ai có thể quản được A Lang”
Mạnh Doãn Đường ngây người.
Lộc Văn Sanh thở dài nói: “Mạnh tiểu nương tử, A Lang đối với người có tình ý. Mặc dù ta không hiểu vì sao mọi chuyện lại phát triển đến bước này, nhưng người nghe ta khuyên một câu, muốn về nhà, người chỉ có thể nghe theo hắn. Nếu không, hắn sẽ giam giữ người như vậy cả đời, người nhà của người có bản lãnh không? Trường An tù túng, hắn có thể chạy ra ngoài, mang cả người theo, lúc đó trời cao hoàng đế ở xa, người cùng cha mẹ trời nam đất bắc, có chịu được không? Người theo hắn, tất cả đều vui mừng, người đối nghịch hắn, bị thương đều là người và người nhà mình, tiểu nương tử không cân nhắc thiệt hơn sao?”
Mạnh Doãn Đường lại khóc thút thít.
Lộc Văn Sanh để các đồ trang sức của nàng vào ô cửa phía dưới rồi lặng lẽ rời đi.
Nội đường, Mạnh Dĩ Vi thấy sắp đến giờ khai tiệc, Mạnh Doãn Đường vẫn chưa trở lại, lặng lẽ hỏi Chu thị: “Phu nhân, a tỷ sao đi vệ sinh vẫn chưa về? Có cần đi tìm một chút không?”
Chu thị suy nghĩ, có 2 nha đầu đi theo, lại có Hạ Linh Phương theo dõi sát, chắc sẽ không xảy ra chuyện, liền nói: “Không sao, chờ một lát nữa”
Bên ngoài, Hạ Linh Phương bận rộn chuyện khai tiệc, quản sự ở chánh đường nhận lệnh tới hỏi Hạ Lệ lúc nào trở về.
Hạ Linh Phương nghe nói Hạ Lệ chưa về chính đường, đuổi quản sự đi, đến thẳng Tiêu tiêu đình. Ai ngờ ở đó không có một bóng người, mấy đình cạnh đó cũng không có ai.
Nàng thầm nghĩ xảy ra chuyện rồi, từ rừng trúc bên kia đi ra, vừa quay người liền thấy Hạ Lệ đang đi từ hậu viện ra phía trước. Nàng thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ yến hội quan trọng hơn, liền giục hắn mau về chính đường, đừng để khách đợi lâu.
Hạ Lệ gật đầu một cái, đi về phía trước.
Hạ Linh Phương nhìn sắc mặt hắn vẫn như bình thường, trong lòng thầm nghĩ, không có vẻ tức giận, không biết hắn cùng Đồng Nương nói chuyện như thế nào?
Nàng vội vã khai tiệc, cũng không suy nghĩ nhiều, tìm được Hạ Lệ rồi thì xoay người về nội đường, gọi nữ quyến vào dự tiệc.
Chu thị thấy Hạ Linh Phương đã về, vẫn không thấy bóng dáng Mạnh Doãn Đường, trong bụng luống cuồng, thừa dịp kín đáo kéo Hạ Linh Phương sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Hạ nương tử, Đồng Nương nhà ta đâu?”
Hạ Linh Phương cả kinh, hỏi: “Nàng còn chưa trở lại?”
Chu thị nói: “Chưa từng trở lại”
Hạ Linh Phương lúc này nhớ lại thần sắc của Hạ Lệ, biết rằng mình đã hiểu sai, hắn không tức giận, 8 phần là bởi vì hắn đã khống chế được Đồng Nương.
“Bà cứ vào tiệc trước, ta sẽ phái thị nữ tâm phúc lặng lẽ đi hậu viện tìm nàng, chỉ cần người còn trong phủ thì không có chuyện gì lớn, đừng lo quá”, chuyện này không thích hợp lộ ra, nàng phải trấn an Chu thị trước.
Chu thị đương nhiên biết ý đồ của nàng, nhưng lúc này đang dưới mái hiên nhà người ta, không cúi đầu không được, nếu Đồng Nương thật sự vì đắc tội Hạ Lệ mà bị giữ lại, người mà bà trông cậy được chỉ có Hạ Linh Phương.
Vào trong, có người hỏi sao không thấy Mạnh Doãn Đường, Chu thị nói nàng thấy không thoải mái nên đã về nhà trước, không có gì đáng ngại. Đều là nữ tử, mọi người hiểu ngay chuyện không thoải mái là gì.
Chính đường ở tiền viện, Lý Đạc lấy lý do Hạ Lệ rời đi quá lâu làm chậm trễ khách, ồn ào bắt Hạ Lệ phải tự phạt 3 ly, vốn chỉ muốn khuấy động bầu không khí, không ngờ Hạ Lệ lại sảng khoái đáp ứng.
Đã có mở đầu, yến tiệc cứ thế tự nhiên tiếp diễn.
Trong nội đường, lòng Chu thị như có lửa đốt, sau yến tiệc còn có ca vũ thiên hí, bắn tên ngắm hoa cùng nhiều hoạt động vui chơi khác, kéo dài đến giờ thân mới dần dần giải tán.
Hạ Linh Phương tiễn khách, Chu thị gọi Mạnh Dĩ Vi tới, phân phó: “Ngươi mang Sở Cơ ra tiền viện, cùng Sở Nhuận về nhà trước, bảo cha ở lại. A tỷ ngươi có chuyện, nửa chữ cũng không được phép lộ ra”
Mạnh Dĩ Vi ngoan ngoãn nghe lời, mang theo nỗi lo cho Mạnh Doãn Đường dẫn Mạnh Sở Cơ rời đi.
Cuối cùng nội đường bên này chỉ còn lại Chu thị, Hạ Linh Phương kêu nha hoàn tới tiền viện, đợi khách về hết thì gọi Hạ Lệ vào nội đường.
Mạnh Phù Doanh đi vào cùng hắn.
Hạ Linh Phương thấy không còn sớm, nếu không nhanh tìm Mạnh Doãn Đường, sợ không kịp về trước khi đóng cửa phường liền không vòng vo, hỏi thẳng Hạ Lệ: “Lục lang, Đồng Nương đâu?”