Hạ Lệ: “Ta làm sao biết được?”
Mạnh Phù Doanh vừa rồi uống hơi nhiều rượu, phản ứng có phần chậm chạp: “Đồng Nương thế nào? Đồng Nương không về cùng bọn A Nhuận sao?”
Chu thị thấy ông mơ mơ hồ hồ, biết không trông cậy được, liền kéo kéo tay áo, ý bảo đừng xem vào.
Hạ Linh Phương hơi nhíu mi nói: “Lục lang, đệ không nên hồ nháo. Đồng Nương muốn đi nói chuyện với đệ, sau đó biến mất, gia đinh cửa trước cửa sau đều nói không thấy nàng ra ngoài, nếu đệ không biết, chẳng lẽ nàng vô cớ biến mất sao?”
Sắc mặt Hạ Lệ trầm xuống: “Vì ta nói chuyện với nàng, giờ nàng biến mất thì tới hỏi ta sao? Nếu nghi ngờ ta giấu nàng thì phái người đi lục soát cũng được. Tỷ cũng lớn lên trong phủ, hẳn sẽ không bỏ sót chỗ nào”
“Cái gì, không thấy Đồng Nương?” Mạnh Phù Doanh nghe thấy câu này tỉnh hẳn rượu, nhìn Chu thị rồi lại nhìn Hạ Lệ, hỏi: “Sao có thể như vậy? Một người sờ sờ ra sao lại có thể biến mất?”
Hạ Lệ vẻ mặt như thường, không nói lời nào.
Mạnh Phù Doanh thấy vậy, đứng lên nói với Hạ Linh Phương: “Công phủ quá rộng, có lẽ tiểu nữ bị lạc đường, làm phiền Hạ nương tử cho người dẫn chúng ta đi tìm”
“Theo ta cũng không cần phải phiền toái như vậy, trực tiếp báo quan đi”, Hạ Lệ đột nhiên nhướn mày, ánh mắt u ám khó lường.
Hạ Linh Phương, Chu thị cùng Mạnh Phù Doanh đều sửng sốt.
Báo quan? Vậy thì chuyện Mạnh Doãn Đường mất tích chẳng phải tất cả mọi người đều sẽ biết sao? Nhỡ báo quan mà vẫn không tìm thấy nàng… sợ rằng nàng vĩnh viễn không còn cơ hội trở về bên cạnh họ.
Mạnh Phù Doanh không rõ nội tình, vừa vội vừa tức, muốn tiến lên chất vấn Hạ Lệ.
Chu thị đứng dậy kéo Mạnh Phù Doanh, đi tới trước mặt Hạ Lệ hành lễ với hắn một cái, nói: “Hạ đại tướng quân, Đồng Nương bị ta cùng cha nàng chiều hư, tuy đã 19 nhưng vẫn chưa hiểu chuyện, nếu có chỗ nào đắc tội, ta cùng cha nàng vô cùng hổ thẹn, xin Hạ đại tướng quân vì việc nàng từng có nghĩa cử với Hạ gia mà tha cho nàng một lần, để nàng theo ta trở về, ta cùng cha nàng sẽ dạy dỗ nàng cẩn thận”
Hạ Lệ đứng dậy đáp lễ lại, thái độ thân thiện, nhưng lời nói vẫn lạnh lùng làm người ta tuyệt vọng: “Mạnh công, Mạnh phu nhân, không phải ta không muốn hỗ trợ, ta thật không biết nàng đi đâu. Hai vị nếu không tin, ta có thể phái người thay hai vị báo quan, nghĩ rằng có nhiều quan sai thì tìm càng nhanh”
Mạnh Phù Doanh lúc này đã tỉnh táo lại, thấy Hạ Lệ cố ý không chịu giao người liền nhìn Chu thị, muốn biết mấu chốt câu chuyện là ở chỗ nào.
Chu thị siết chặt hai bàn tay trong tay áo, đè nén nỗi đau trong tim, nói với Hạ Lệ: “Báo quan thì không cần. Đồng Nương có lẽ ham chơi, quên thời gian thôi. Hạ đại tướng quân nếu có thể tìm thấy Đồng Nương trước, xin nghĩ đến phần tình cảm trước đây, bảo đảm an toàn cho nàng, xin cảm tạ”
Hạ Lệ sắc mặt lạnh lùng, gật đầu.
Chu thị liền kéo Mạnh Phù Doanh cáo từ.
Hạ Linh Phương đưa hai người ra ngoài, nói với Chu thị: “Thật sự có lỗi, ta cũng không nghĩ hắn lại sẽ làm việc như vậy… Bà yên tâm, tối nay ta ở lại trong phủ, sẽ hỏi cho ra tung tích của Đồng Nương”
Đến bước này, Chu thị còn có thể làm sao, chỉ phải đành rưng rưng nói: “Hết thảy đều nhờ vào Hạ đại nương tử”
Hạ Linh Phương gật đầu, đưa hai người lên xe rời đi.
Mạnh Phù Doanh cùng Chu thị lên xe, để tránh người ngoài nghe được, hai người không nói với nhau một câu nào. Về đến nhà, Mạnh Sở Nhuận vội vàng ra đón, mở miệng hỏi: “A tỷ đâu? Không thấy a tỷ?”
Chu thị cau mày nhìn Mạnh Dĩ Vi đang đứng cách đó không xa.
“Mẹ đừng nhìn nhị muội, không phải nhị muội nói, là Sở Cơ tới tìm a tỷ, bảo ở phủ Vệ Quốc công mẹ nói a tỷ không thoải mái nên về trước. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Mạnh Sở Nhuận gấp gáp hỏi.
“Không liên quan đến các con, về phòng đi” Chu thị mặt lạnh lùng nói.
Mạnh Sở Nhuận cực ít khi thấy bà lạnh lùng tàn khốc như vậy, đang lúc sợ run thì cha mẹ đã đi qua trước mặt hắn, về viện của họ.
Vào phòng, Mạnh Phù Doanh không nhịn được nữa, hỏi Chu thị: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Đồng Nương thực bị Hạ Lệ giữ lại?”
Chu thị ngã ngồi ở mép giường, thất lạc hồn phách nói: “Chúng ta nói không thấy Đồng Nương, hắn vừa không kinh ngạc, cũng không sốt ruột, căn bản là không cần phải che giấu”
“Vậy làm sao chúng ta có thể trở lại đó? Chúng ta đi rồi thì Đồng Nương làm thế nào? Cho dù bị từ chối ta cũng phải trở lại phủ hắn, để mắt tới hắn!” Mạnh Phù Doanh vừa nói vừa xoay người định đi ra ngoài.
“Vào phủ để mắt tới hắn? Ông cho là hắn sẽ để cho ông canh chừng sao? Đó là nhà hắn, tất cả đều là người của hắn!” Chu thị nói.
Mạnh Phù Doanh dừng bước, xoay người nhìn Chu thị, bộ dạng như ngồi trên bàn chông, nói: “Bây giờ nên làm gì?”
Chu thị thẫn thờ, lắc đầu nói: “Không có cách nào, chỉ có thể chờ”
“Chờ cái gì?”
“Chờ hắn tiêu bớt cơn giận trong lòng, thả Đồng Nương ra”
“Cơn giận? Giận cái gì?” Mạnh Phù Doanh bước tới gần Chu thị: “Chuyện tới thế này, bà còn gì giấu ta?”
Chu thị không kìm được nước mắt, tự trách: “Đều do ta, chưa từng nhìn ra Hạ Lệ lúc đưa Đồng Nương về tao nhã lịch sự lễ phép hoà ái dễ gần đều là giả vờ. Còn để cho Đồng Nương đi nói chuyện với hắn về xoá bỏ hôn ước, đều do ta…”
Mạnh Phù Doanh sửng sốt: “Hoá ra còn có chuyện như vậy, vậy cơn giận của hắn, chẳng phải là muốn… Không thể để cho hắn đối với Đồng Nương như vậy, ta đi báo quan!”
“Không thể đi báo quan!” Chu thị kéo chặt tay áo ông, nước mắt rơi như mưa: “Chúng ta bây giờ thậm chí không biết Đồng Nương bị hắn giấu chỗ nào, vẫn còn trong phủ Vệ Quốc công hay là đã chuyển ra ngoài? Ông cũng ở trong phủ Vệ Quốc công hôm nay, Hạ Lệ tổ chức Tiêu vĩ yến, tất cả mọi người đều có thể trở thành nhân chứng khẳng định hắn luôn ở bữa tiệc. Chỉ bằng vào giải thích của chúng ta, không có chứng cớ mà đi báo quan, ông nghĩ quan phủ sẽ tận tâm tận lực tìm người vì chúng ta sao? Huống chi Hạ Linh Phương còn kết nghĩa tỷ muội với Đồng Nương, sẽ không ai tin là Hạ Lệ đem giấu Đồng Nương đi. Ông đi báo quan, Hạ Lệ tuyệt nhiên sẽ không để lộ ra sơ hở cho người khác thấy, hắn sẽ không cho Đồng Nương một cơ hội nào để xuất hiện nữa. Ông và ta, có lẽ cả đời này cũng sẽ không gặp lại được con gái mình!”
Nghĩ tới chuyện đó có thể xảy ra, Chu thị lại ôm mặt khóc.
Mạnh Phù Doanh như bị rút hết sức lực, lảo đảo lùi về sau hai bước, ngã ngồi lên giường.
Suy đi nghĩ lại, với thân phận và địa vị của Hạ Lệ, Mạnh gia không có bất cứ ai, bất cứ chỗ nào để dựa dẫm nhờ vả được.
“Hắn làm sao có thể như vậy? Chẳng phải Đồng Nương có ân với Hạ gia hắn sao? Đồng nhi đáng thương của ta…” Mạnh Phù Doanh sống hơn 30 năm, lần đầu tiên trong đời hận mình lúc còn trẻ không ôm chí lớn. Nếu hắn là một quan tam, tứ phẩm, giờ phút này có thể trực tiếp đi cầu Thánh thượng, để Thánh thượng làm chủ cho Mạnh gia, không tin là Hạ Lệ không dám giao người.
Rốt cuộc là cha mẹ vô dụng, không che chở được cho nữ nhi của mình.
Ở phủ Vệ Quốc công, sau khi Hạ Linh Phương tiễn phu thê Mạnh thị, mặt mày cau có định về hạ viện tìm Hạ Lệ hỏi tung tích Mạnh Doãn Đường, không ngờ bị bà tử trong viện ngăn lại.
“A Lang nói hôm nay Lý phu nhân vất vả hỗ trợ lo liệu Tiêu vĩ yến, trời không còn sớm, mời Lý phu nhân về nhà nghỉ ngơi, không cần phải lo phần dọn dẹp”, một bà tử quản sự cung kính nói với Hạ Linh Phương.
Hạ Linh Phương quắc mắt: “Ngay cả ta mà ngươi cũng dám ngăn cản? Tránh ra! Hôm nay ta phải gặp hắn nói cho rõ ràng!”
Bà tử quản sự mang mười mấy nha hoàn ngăn đường đi của nàng, nói: “Nô tỳ chẳng qua phụng mệnh A Lang mà làm thôi, xin phu nhân đừng làm khó. A Lang còn nói, nếu phu nhân tối nay không muốn về Lý gia, ở nhà một đêm cũng được. Chẳng qua trong phủ không yên ổn, tối nay nô tỳ cùng hộ vệ trong phủ sẽ gác cửa cho phu nhân”
Hạ Linh Phương ngước mắt, nhìn đường chân trời trong ánh hoàng hôn phía xa xa, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ bi thương.
Cô mẫu tuy thân nhưng hoàng gia vô tình, nàng chưa bao giờ dám ký thác quá nhiều hy vọng lên cô mẫu.
Lần này Hạ Lệ trở về, đáy lòng nàng cảm thấy mừng rỡ và trấn an. Suy cho cùng, họ là thân tỷ đệ cùng phụ mẫu, dưới tình huống gia tộc gặp đại nạn, không ai có thể gần gũi hơn bọn họ.
Nàng sai rồi. Nàng rất cần người đệ đệ Hạ Lệ này để lấp đầy nỗi sợ hãi và bất an trong lòng khi không có mẫu tộc dựa vào, nhưng hiển nhiên, Hạ Lệ không cần đến nàng.
Đúng rồi, lúc hắn lưu đày phương bắc, mạng treo lơ lửng chừng đó năm, người trưởng tỷ như nàng đã vì hắn bỏ ra những gì chứ? Giúp được hắn cái gì chứ? Nàng tự lo cho mình còn không xong, thời điểm hắn gian nan thống khổ nhất, nàng bất lực, chưa từng cho hắn một tia trợ giúp nào.
Hắn có thể sống trở về, rạng rỡ quay lại là dựa vào bản lĩnh của chính hắn. Nàng không nên chỉ vì một điểm quan hệ máu mủ kia liền vọng tưởng có thể can thiệp vào đại sự của cuộc đời hắn.
Là nàng sai rồi, chỉ đáng thương Đồng Nương thay nàng bị vạ lây. Mặc dù không muốn nàng ta làm đệ tức, nhưng chưa bao giờ phủ định đây là một nữ tử tốt.
Trời tối, phủ Vệ Quốc công lớn như vậy chỉ có phòng bếp đèn đuốc sáng choang bận rộn chuẩn bị các món đồ ăn.
Thích Khoát đi thẳng một đường đến phòng bếp, định lấy một bầu rượu tìm Lộc Văn Sanh uống mấy ly, vừa lúc đụng phải một tên lính canh gác trong địa lao, hai tay xách hai hộp thức ăn đi ra.
Thích Khoát gọi hắn lại, mở hộp đồ ăn ra xem, là một con gà nướng lá sen, mở hộp bên kia, canh bê hầm.
“Đưa cơm cho ai đây?” nhìn những thức ăn này, đừng nói là phạm nhân trong ngục, chính hắn cũng chưa được ăn những món ngon như vậy.
Tên lính mặt lộ vẻ khó xử, nói: “Lộc tư dặn ai hỏi cũng không được nói, nếu không sẽ rơi đầu”
Thích Khoát trợn mắt: “Ngươi không sợ ta làm ngươi rơi đầu trước à?”
Tên lính vẻ mặt đau khổ nói: “Thích tư, ngài cũng có thể tự do ra vào địa lao, muốn biết tự mình đi xem không được sao? Cần gì phải làm khó tiểu nhân?”
Thích Khoát nghĩ cũng phải, liền đi cùng tên lính vào địa lao.
Trong địa lao, Tuệ An, Hoà Thiện đã sớm tỉnh. Tuệ An lục lọi trên mâm đèn được một hộp quẹt, đốt ngọn đèn dầu, Hoà Thiện giúp Mạnh Doãn Đường tháo khăn choàng trói hai tay nàng, chủ tớ ba người đánh giá căn phòng giam chật hẹp u ám, co ro rúc vào trong góc cùng nhau.
Cả một buổi chiều, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng các loạt roi, còn có tiếng người kêu thảm thiết, thanh âm thê lương, ba người sợ hãi bịt chặt lỗ tai, giống như con chim sợ cây cung.
“Nương tử, tại sao Hạ đại tướng quân lại giam chúng ta ở chỗ này? Hắn không phải rất thích nương tử sao?” qua cơn kinh sợ, Hoà Thiện không nhịn được hỏi Mạnh Doãn Đường.
“Bởi vì ta nói ta không muốn gả cho hắn”, mắt Mạnh Doãn Đường đỏ bừng vì khóc, trong lòng vô cùng hối hận.
Lúc đầu khi uy hiếp Trương Quân Cơ, nàng đã từng nói tính tình Hạ Lâm Phong khi còn bé chính là không chấp nhận được dù chỉ là một hạt cát, gặp phải hoạ diệt tộc lưu đày 8 năm, tính khí đó không chắc đã tốt hơn khi còn nhỏ.
Nàng nói được với người khác như vậy, đến lượt mình, bị hắn mấy phen cố ý hạ thấp, phục tùng của hắn làm cho mê hoặc, lại không tỉnh táo.
Nàng hẳn phải nên giữ vững cái nhìn ban đầu với hắn, hắn muốn làm gì với nàng, nàng đều không thể cự tuyệt, coi như thật sự muốn cự tuyệt, cũng nên chọn một phương thức thông minh hơn, ít nhất không nên để cho mình rơi vào tình trạng như hôm nay.
Trong địa lao tối đen như mực, không cảm giác được thời gian trôi qua, nhưng nàng biết mình ngây người ở chỗ này đã rất lâu rồi. Bên ngoài cha mẹ có tìm nàng không? Nghĩa tỷ có tìm nàng không? Bọn họ có thể tìm được nàng sao?
Ngoài cửa sắt truyền đến tiếng bước chân đang đi gần lại, giống như không chỉ có một người, tiếp đó là tiếng dây xích rổn rảng.
Ba người đứng trong góc của phòng giam, khẩn trương nhìn cửa sắt.
Thích Khoát đi theo tên lính vào phòng giam, nhấc mắt lên thấy Tuệ An, Hoà Thiện trong góc, tiếp đó là Mạnh Doãn Đường đang được hai người che chở, nhất thời giống như gặp quỷ vậy, kêu lên: “Mạnh tiểu nương tử? Tại sao lại là cô?”
“Thích lang quân, cha mẹ ta đâu?” Mạnh Doãn Đường từ trong góc đi ra, hỏi Thích Khoát.
“Yến hội đã tan, người nhà cô đã rời phủ về nhà”, Thích Khoát đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Mạnh Doãn Đường trợn mắt há hốc mồm, vội hỏi tiếp: “Vậy nghĩa tỷ ta, Hạ đại nương tử đâu?”
“Cùng rời đi rồi”
“Bọn họ không đi tìm ta à?”
Thích Khoát gãi đầu: “Ta không nghe thấy gì”
Mạnh Doãn Đường ngớ ra.
Một người sống sờ sờ như nàng đột nhiên vô cớ biến mất giữa yến tiệc, không gây chú ý cho bất kỳ ai, thậm chí người trong phủ không biết một tí gì.
Người ngoài nàng không biết, nhưng cha mẹ nàng nhất định sẽ đi tìm. Bọn họ không tìm được nàng, không báo quan, cũng không ồn ào, vậy chỉ có thể có một khả năng – bọn họ không thể làm được.
Có lẽ đúng như Lộc lang quân nói, chỉ cần Hạ Lệ muốn, hắn có thể giam nàng cả đời.
“Thích lang quân, nương tử nhà ta cao thấp gì cũng là nữ nhi quan viên, Hạ đại tướng quân tự ý nhốt nàng như vậy là phạm pháp. Thích lang quân, có thể nhờ người đến nhà báo tin cho A Lang, phu nhân nhà ta, nói tung tích của nương tử để cho họ yên tâm. Nếu không bọn họ dưới tình thế cấp bách đi báo quan, đối với Hạ tướng quân mà nói cũng không phải là chuyện tốt”, Tuệ An đi tới bên cạnh Thích Khoát nói.
Thích Khoát không chút nghĩ ngợi: “Không được, Thích Khoát ta tuy không có địa vị gì, nhưng tuyệt đối không làm sai lệnh chủ nhân”
Hoà Thiện bên cạnh tranh thủ lúc một người bưng hộp thức ăn đi vào, một người nói chuyện với Tuệ An, chợt chạy ra ngoài phòng giam.
Tên lính cùng Thích Khoát không ai thèm để ý.
Trong chớp mắt, Hoà Thiện bị hai tên đại hán túm cánh tay đẩy trở lại trong phòng.
Thích Khoát nhìn Mạnh Doãn Đường cùng Tuệ An, nói: “Đừng nghĩ đến chuyện nhờ người truyền tin, chúng ta là những người đi theo A Lang từ trên chiến trường, mọi chuyện đều tuân thủ quân lệnh. Lời của A Lang chính là quân lệnh, vi phạm chém không tha. Chạy trốn lại càng không thể, đừng nói ba tiểu nương tử yếu ớt các nàng, cho dù là một tên vũ phu chống lại vạn quân, một khi bị vào đây cũng chỉ có thể mặc cho người làm thịt”
Nói xong thấy mấy tiểu nương tử lộ vẻ sợ hãi, hắn không biết phải nói cái gì, bỏ lại một câu: “Các người dùng cơm đi” rồi quay người bỏ đi.
Ra khỏi địa lao, hắn không còn nghĩ đến chuyện vào bếp lấy rượu nữa, chạy thẳng đến phòng Lộc Văn Sanh, thấy hắn đang một mình ăn cơm liền ngồi xuống đối diện: “Vì sao A Lang lại nhốt Mạnh tiểu nương tử cùng các thị nữ vào địa lao?”
Lộc Văn Sanh cũng đang nhức đầu chuyện này. Mạnh gia tuy không có năng lực hô hoán với A Lang, nhưng ở Trường An người chằm chằm nhìn A Lang cũng không ít, chuyện này nếu bị ai bắt thóp được, tự ý khi dễ, nhốt nữ nhi quan viên, đây chính là tội rất lớn.
“Vì sao? Còn không phải tại ngươi à”, Lộc Văn Sanh tức giận.
Thích Khoát: “???”
Lộc Văn Sanh nói: “Nếu những chiêu số gọi là lấy lòng tiểu nương tử kia của ngươi hữu dụng, A Lang hà tất phải đi tới bước hôm nay?”
“Ngươi nói cái gì cùng cái gì… này, không phải ngươi đem phương pháp lấy lòng tiểu nương tử lần trước ta dạy cho ngươi dạy cho A Lang đấy chứ? Nhưng sao có thể oán trách ta được, ta nói hết rồi, đối với tiểu nương tử mà nói, tính thúi của A Lang đúng là đòi mạng, hắn muốn lấy lòng tiểu nương tử mà không thay đổi cái tính thúi của hắn, bất cứ chiêu gì cũng đều vô dụng”, Thích Khoát la lên.
“Hét cái gì? Ngươi sợ người khác không nghe thấy à?” Lộc Văn Sanh cau mày nói.
Thích Khoát im lặng, khoanh tay suy tính chốc lát, thấp giọng hỏi Lộc Văn Sanh: “A Lang âm thầm đem người giấu đi, chẳng lẽ là muốn…”
Lộc Văn Sanh dừng đũa, khuôn mặt lộ ra vẻ lo âu: “Ta cũng lo lắng nhất là cái này. Nếu A Lang thật sự cưỡng ép người ta, trừ phi đem người vĩnh viễn giấu đi hoặc gi.ết ch.ết, nếu không một khi mềm lòng trả về, cuối cùng có thể bị kẻ địch lợi dụng điểm yếu này”
“Thừa dịp mọi chuyện chưa phát triển đến cái bước kia, ngươi đi khuyên A Lang đi, ngươi không phải đầu óc thông minh, nhiều chủ ý sao?” Thích Khoát nói.
Lộc Văn Sanh lắc đầu: “Lần này không giống, ai khuyên cũng đều vô ích”
“Vậy ngươi đi khuyên Mạnh tiểu nương tử đi, chỉ cần nàng tự nguyện, mọi chuyện sẽ không sao”, Thích Khoát đĩnh đạc nói.
Lộc Văn Sanh liếc hắn một cái, nếu Mạnh nương tử tự nguyện, làm gì có chuyện hỏng bét hôm nay?
Thế nhưng Thích Khoát cũng đã gợi ý cho hắn, nếu bây giờ có một người có thể ngăn cản A Lang trong cơn thịnh nộ không mắc phải sai lầm nghiêm trọng, cũng chỉ có Mạnh tiểu nương tử đó. Chỉ sợ nàng bị hành động cùng lời nói của A Lang hôm nay làm cho sợ hãi, không còn đủ sáng suốt thôi.
Hắn gác đũa, vừa đi giày vừa nói với Thích Khoát: “Ta phải đi gặp Mạnh tiểu nương tử một lần nữa, ngươi bây giờ đến gần Tùng Linh viện theo dõi thật sát, nếu trong 1 khắc thấy A Lang đi ra muốn đến địa lao thì phải tìm cách ngăn cản để ta tranh thủ chút thời gian. Nếu sau 1 khắc hắn mới ra ngoài thì không cần ngăn cản”
“Ê ê, ta lấy cái gì ngăn cản?” Thích Khoát thấy hắn phải đi, vội vàng hỏi.
“Đầu óc không đủ thì dùng quả đấm”, Lộc Văn Sanh không có thời gian nói nhảm cùng hắn, mở cửa đi ra ngoài.
Thích Khoát: “…”