Trong địa lao, Mạnh Doãn Đường ôm hai đầu gối, ánh mắt vô thần ngồi dựa vào tường.
Tuệ An cùng Hoà Thiện nhìn nhau, bê thức ăn đến bên cạnh nàng, thấp giọng nói: “Nương tử, bất kể như thế nào, phải ăn no bụng đã. Ta thấy thức ăn trong ngục này đưa đến đều là món người thích, chuyện chưa chắc đã tệ vậy đâu”
Mạnh Doãn Đường phục hồi tinh thần, nhìn những món ăn đặt trước mặt, bụng đói từ sáng đến giờ kêu rột rột.
Nàng cũng không có ý định tuyệt thực. Nàng chưa gặp nhiều chuyện, nhưng theo bản năng thì biết, bất kể gặp chuyện gì, chỉ khi còn sống mới có hy vọng.
Huống chi Tuệ An cùng Hoà Thiện theo nàng cũng bị đói từ sáng đến giờ, nếu nàng không đụng đũa, hai người đó cũng sẽ không dám ăn.
“Ừ, hai ngươi cùng ăn đi”, Mạnh Doãn Đường nhận đũa từ trong tay Tuệ An.
Ba người đang chuẩn bị ăn, chợt nghe tiếng động sột soạt lạ thường, nhìn xung quanh, phát hiện trong phòng giam lại có một con chuột, trước không biết trốn chỗ nào, chắc bị mùi thức ăn hấp dẫn mới thò ra.
Ba người bị sợ hét chói tai, Hoà Thiện đánh bạo cầm đôi đũa trong tay đập nó, con chuột không bỏ chạy, vẫn loanh quanh trên nền phòng giam.
Lúc này tiếng cửa sắt vang lên, Lộc Văn Sanh xông vào, hỏi 3 người đang kinh hoàng ôm nhau trong góc: “Phát sinh chuyện gì?”
“Con chuột!” Hoà Thiện chỉ vào góc, nói.
Lộc Văn Sanh nhìn một cái, lấy con dao nhỏ bên hông ra, tiện tay hất một cái, ghim con vật kia xuống nền đất, nhìn 3 người nói: “Đừng sợ, không sao”
Đầu óc Mạnh Doãn Đường vốn đã căng thẳng, bị một màn này hù doạ, không kiềm chế được nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, ngại vì Lộc Văn Sanh ở đó nên cố nén không khóc thành tiếng.
Hai nha hoàn thấy vậy cũng khóc theo.
Lộc Văn Sanh vốn nên chờ các nàng bình tâm lại một chút, nhưng trời đã tối, A Lang có thể tới bất cứ lúc nào, hắn thật sự không còn thời gian để lãng phí, liền mở miệng nói: “Mạnh tiểu nương tử, khóc không giải quyết được vấn đề. Cha mẹ người, còn có Hạ đại nương tử trước khi rời đi cũng từng hướng A Lang thỉnh cầu, bọn họ đều biết là A Lang mang người giấu đi, nhưng A Lang không chịu giao người, bọn họ cũng không có biện pháp. Mọi người ở đây sợ hãi không thôi, bọn họ ở nhà, tâm trạng chắc cũng giống như dầu sôi lửa bỏng”
“Ngươi cũng biết chuyện, sao không khuyên A Lang nhà ngươi thả nương tử ra?” Hoà Thiện lau nước mắt, chỉ trích.
Lộc Văn Sanh nói: “Mỗ bất quả chỉ là thuộc hạ của A Lang, làm gì có tư cách thay chủ nhân làm chủ? Vậy nếu có thể, sao ngươi không khuyên nương tử nhà ngươi đừng nên chọc giận A Lang chứ? Nếu ngươi làm được, nương tử nhà ngươi giờ này chắc đang vui vẻ ở nhà cùng cha mẹ nàng dùng cơm chứ không phải ở đây sợ hãi một con chuột”
Hoà Thiện á khẩu không trả lời được.
Lộc Văn Sanh nhìn Mạnh Doãn Đường nói: “Mạnh tiểu nương tử, A Lang hắn làm như vậy thật không ổn, nhưng không ai có thể làm gì, cha mẹ người cũng vậy. Người muốn ra ngoài, chỉ có một cách tự cứu”
Mạnh Doãn Đường thút thít nghẹn ngào: “Tự cứu? Như thế nào?”
Lộc Văn Sanh không đáp, hỏi ngược lại: “Tiểu nương tử có biết vì sao mình lại rơi vào tình cảnh như thế này không?”
Mạnh Doãn Đường nói: “Bởi vì ta xúc phạm hắn…”
Lộc Văn Sanh từ chối cho ý kiến, mà kể lại một câu chuyện cũ: “Mỗ quen A Lang vào 7 năm trước, khi đó Hạ gia chưa được khôi phục, A Lang cũng vậy, xuất thân tội thần, là lính thấp nhất trong quân doanh, là loại lính mà mỗi lần giao tranh luôn bị đẩy ra chết đầu tiên.
“Có một lần Đột Quyết xâm phạm, chúng ta bị chủ tướng phái ra ngoài phá đội kỵ binh của địch. Một ngàn người xông ra, cuối cùng chỉ còn 17 người sống sót. Mỗ cùng A Lang đều bị trọng thương, nằm bên cạnh thi thể quân Đột Quyết chờ chết. Mỗ cảm thán đời này mới anh niên đã chết, ngay cả vợ còn chưa kịp cưới. A Lang nghe vậy rất đắc ý, xoa xoa bàn tay đầy máu, từ trong ngực móc ra một cái hà bao được bọc giấy dầu rất kỹ, hàng tơ lụa cao cấp, màu trắng muốt, nói đó là vợ hắn thêu cho hắn.
“Mỗ nói: ‘vợ ngươi thật là cá tính, trên hà bao lại thêu cho ngươi một con sâu’, hắn mắng ta mắt mù, nói đó là một con rồng. Dưới góc phải của hà bao thêu một đoá hoa nhỏ màu hồng phấn, mỗ là người thô lỗ, không biết đó là hoa gì, A Lang nói đó là hoa hải đường. Từ đó trở đi, mỗ mới để ý, A Lang thường xuyên mang cái hà bao đó ra yên lặng ngắm, hoặc là lúc thoát chết sau đường tơ kẽ tóc, hoặc lúc đêm khuya vắng người”
Mạnh Doãn Đường khuôn mặt đẫm nước, hoàn toàn ngây dại.
“Mạnh tiểu nương tử, mỗ sở dĩ lựa chọn đi theo A Lang, núi đao biển lửa tuyệt không hối hận, đó là bởi vì nhiều năm qua như vậy, cho dù cảnh ngộ nào, lựa chọn nào, A Lang cho tới bây giờ chưa từng phạm qua sai lầm. Cảm tình rung động – 4 chữ đó ta chưa bao giờ từng nghĩ sẽ xuất hiện trên người A Lang. Nhưng khi quay về Trường An, ta mới hiểu được vì sao người ta cứ nói anh hùng không qua được ải mỹ nhân, A Lang hắn, cũng không vượt qua được cửa ải này”
Nói đến đây, Lộc Văn Sanh dừng lại một chút, nắm chặt nắm đấm, nhìn Mạnh Doãn Đường cúi đầu, lại nói: “Mạnh tiểu nương tử, ta biết trong chuyện này người hoàn toàn vô tội, cho dù A Lang thích người đi nữa, cũng không có đạo lý bắt người phải thích hắn. Nhưng nếu như… nếu như người cũng có một chút gì đó thích A Lang, xin đừng vì hành động của hắn hôm nay mà sợ hãi. Phải biết, hắn vốn là một người lý trí tỉnh táo trước sau như một, nếu không phải thương tâm thất vọng đến cùng cực, tuyệt đối không làm ra cái chuyện tổn thương người lại hại mình này”
“Vậy ta, ta phải như thế nào để hắn cho ta về nhà?” Mạnh Doãn Đường nhất thời lơ mơ không biết đâu mà lần, cầu cũng đã cầu rồi, yếu ớt xin lỗi cũng làm rồi, nhưng Hạ Lệ vẫn không lay chuyển.
Lộc Văn Sanh nói: “A Lang bén nhạy, đừng hỏi, ta không biết, dù ta có biết cũng không thể dạy người, thế là hại người. Nhưng người với người sống chung, lấy thật lòng đối đãi thì không bao giờ sai”
Hắn không dám ở lâu, nói xong câu này thì ra khỏi phòng giam, trước khi đi không quên mang theo con chuột đã bị phi chết.
Qua loa dùng xong bữa tối, ngục tốt đi vào thu dọn chén đĩa.
Địa lao ướt lạnh, Tuệ An đòi ngục tốt cho 2 chiếc chăn, ngục tốt đáp dạ, không lâu lắm mang đến hai cái chăn cho họ.
Tuệ An cùng Hoà Thiện chọn một chỗ tương đối sạch sẽ, trải một cái chăn xuống đất, 3 người ngồi lên trên, đắp một cái chăn lên người, ba người ngồi sát lại với nhau.
Ở một chỗ khác, Thích Khoát ngậm cọng cỏ trong miệng, núp sau một cây chuối tây trên con đường nối giữa Tùng Linh viện và địa lao, đợi thật lâu mới thấy trong bóng đêm, phía Tùng Linh viện có một bóng người chậm rãi đi tới, không thắp đèn nhưng dưới ánh trăng, dáng người cao lớn đó hẳn là A Lang.
Hắn tính toán, hẳn đã vượt qua 1 khắc mà Lộc Văn Sanh giao phó, liền không hiện thân, chỉ nín thở đợi cho A Lang đi xa mới thò đầu ra.
Hạ Lệ lặng yên không tiếng động, cô độc cùng màn đêm tĩnh lặng, làn gió đêm như có mùi đinh hương cùng đỗ quyên phảng phất.
Bên đường hoa hồng vừa nở rộ, bóng dáng yêu kiều hiện lên quyến rũ dưới ánh trăng.
Hạ Lệ đưa tay ra, những ngón tay thon gầy lạnh lẽo như bạch ngọc, theo nhịp bước đi của hắn chạm nhẹ vào những đoá hoa nhu mì diễm lệ. Đột nhiên hắn hơi dùng sức, những cánh hoa đỏ thẫm vỡ vụn đầy tay, rồi trôi qua kẽ ngón tay rơi xuống đất như máu.
Trong phòng giam, Mạnh Doãn Đường co ro trong chăn, đầu óc rối bời, chợt nhớ mấy ngày trước mẹ nói, thay vì không kết hôn, không bằng nghĩ cách đối phó với Hạ Lệ, bỗng nhiên nhớ tới hà bao mà Lộc Văn Sanh nhắc đến.
Vốn cho là hắn đã vứt bỏ hà bao đó đi rồi, không ngờ hắn lại mang theo bao nhiêu năm như vậy.
Hắn thật sự… thích nàng như vậy sao?
Nếu hắn thật sự thích nàng, vậy nàng nhất định có biện pháp để cho hắn thả nàng, đúng không?
Nên làm thế nào?
Yêu mà không được, cho nên tức giận, cho nên giam nàng. Vậy có phải, nếu để hắn có được nàng, là hắn có thể thả nàng?
Không được, như vậy quá xấu hổ, thật là đáng sợ, nàng không làm được.
Trừ cách này ra, còn có thể làm gì để hắn hết giận?
Tuệ An thấy Mạnh Doãn Đường im lặng, mặt mày ủ dột, nhẹ giọng trấn an nói: “Nương tử đừng quá lo, Hạ đại tướng quân có lẽ chỉ tức giận một lúc thôi, đợi đến ngày mai bớt giận thì sẽ thả chúng ta ra”
“Đúng vậy nương tử, họ Lộc kia cũng mới nói, Hạ đại tướng quân rất thích người, cùng lắm, cùng lắm thì người dụ dỗ hắn một chút. Đồ nương tử ở cửa hàng thêu thùa Tây thị từng nói qua, đại đa số nam nhân chạm phải nữ nhân thì sẽ mơ hồ, nữ tử chỉ cần thêm một chút thủ đoạn là sẽ dỗ được”, Hoà Thiện nói.
Mạnh Doãn Đường: “…”
Tuệ An huých Hoà Thiện một cái, ý bảo đừng nói bậy bạ, đây không phải là lúc chọc cười.
Hoà Thiện ngượng ngùng nói sang chuyện khác: “Cũng không biết trong ngục còn con chuột nào không? Chuột có thể cắn người, nhỡ buổi tối chúng ta ngủ, chuột cắn nương tử thì sao?”
Mạnh Doãn Đường: “…”
Tuệ An bất đắc dĩ nhìn Hoà Thiện một cái, nói: “Hẳn là không có, con lúc nãy chắc bị mùi thức ăn dẫn ra ngoài”
Hoà Thiện liếc nhìn cái lỗ dưới cánh cửa sắt dùng để đưa thức ăn vào, nói: “Ta đi tìm cái gì chặn chỗ đó lại, như vậy sẽ an toàn hơn”
Nàng ta bò dậy, định kiếm ít cỏ khô ở góc phòng để chặn cái lỗ, ngoài cửa tiếng xích sắt lại vang lên.
Ba người cùng hốt hoảng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt.
Cửa mở ra, Hạ Lệ đứng ở bên ngoài.
Hắn đã thay quần áo. Buổi sáng mặc đồ áo rộng tay cổ chéo, trông rất uy nghiêm, bây giờ hắn thay Hồ phục ôm sát thân hình, càng nổi bật dáng người cao lớn.
Trong phòng giam ánh đèn mờ nhạt, không thể chiếu tới tận cửa, Mạnh Doãn Đường không nhìn rõ biểu tình của hắn, chỉ thấy đôi mắt loé lên trong ánh sáng mờ ảo, như thể đang nhìn nàng chằm chằm.
“Đi ra”, hắn nói.
Lúc hắn không có ý dỗ người, giọng nói luôn lạnh lùng.
Mạnh Doãn Đường vội chui từ trong chăn ra, xỏ giày, đi về phía hắn.
Hai nha hoàn vội đuổi theo.
Hạ Lệ xoay người bước đi.
Mạnh Doãn Đường bước ra, hai nha hoàn bị đại hán giữ cửa ngăn lại.
“Nương tử!” hai người gấp gáp kêu.
Mạnh Doãn Đường quay đầu nhìn họ, nhưng cũng không thể làm gì.
Nàng đi theo Hạ Lệ băng qua hành lang hai bên toàn cánh cửa sắt đáng sợ, dọc theo thềm đá hẹp đi lên, lúc làn gió đêm mát mẻ thổi vào mặt, nàng phát hiện trước mặt mình là một sân khấu, mà Hạ Lệ đã vòng qua sân khấu, đi ra sân.
Bốn phía đen thui, nhìn rất hoang vu, trong lòng nàng sợ hãi vội vã đi theo.
Mới vừa đi tới trong sân, sau lưng truyền tới tiếng xích sắt kêu rổn rảng, nàng sợ hãi quay đầu lại nhìn, trố mắt nghẹn họng.
Dưới ánh trăng, nàng thấy phía sau sân khấu một tảng đá lớn như ngọn núi nhỏ từ từ hạ xuống từ không trung cùng với tiếng xích sắt. Khi rơi xuống đất, nó phát ra một âm thanh trầm đục, cho thấy tảng đá này cực kỳ nặng.
Lối vào địa lao nằm bên dưới tảng đá lớn được dùng làm bối cảnh sân khấu. Chẳng trách hắn dám giấu nàng ở đây. Ở một nơi như thế này, ngay cả khi cha mẹ có đến tìm, chỉ cần tháo sợi xích kết nối với máy móc dùng để mở cửa trên tảng đá ra thì sẽ không có âm thanh nào từ bên dưới có thể truyền đến được. Ai có thể hoài nghi dưới tảng đá không thể di chuyển này lại là cửa vào chỗ che giấu tù nhân?
Trong lòng Mạnh Doãn Đường run rẩy, quay lại thì thấy Hạ Lệ trong chốc lát đã gần ra khỏi sân, hắn hoàn toàn không có ý chờ nàng.
Nàng vội vã nhấc váy chạy theo.
Khu vườn hí kịch này được xây dựng gần hoa viên của phủ, trong chốc lát đã đi đến khu rừng cây rậm rạp trong hoa viên.
Đêm sâu gió mạnh, bóng của những cái cây hiện ra lờ mờ, cành lá xào xạc, cách đó không xa còn có thể mơ hồ thấy mặt hồ tối đen gợn sóng dưới ánh trăng.
Mạnh Doãn Đường biết rất không nên, nhưng không nhịn được nghĩ đến chuyện hầu hết người của phủ Vệ Quốc công đều chết oan, không biết quỷ hồn của bọn họ còn lang thang ở chốn cũ này không?
Tim nàng đập bịch bịch, cố gắng không nhìn xung quanh, nhưng lại không nhịn được.
Chỗ này dường như ít có người lui tới, đường mòn và cây cối hai bên không được cắt tỉa cẩn thận, phần nào che khuất tầm nhìn. Hạ Lệ thân cao chân dài, bước đi cực nhanh, Mạnh Doãn Đường hoang mang rối loạn chạy theo nhưng vẫn không đuổi kịp, chỉ thấy bóng lưng cao lớn của hắn như ẩn như hiện dưới bóng cây.
Thần kinh Mạnh Doãn Đường căng như dây đàn, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng kêu “cô ô ô” thê lương âm u, giống như ma quỷ.
Nàng sợ quá hét lên: “Lâm Phong ca ca”, giọng nức nở.
Bóng lưng phía trước dừng lại.
Nàng chạy tới, bắt được cánh tay hắn, tim như muốn rơi xuống đất, chưa tỉnh hồn thở d.ốc.
Hạ Lệ nghiêng mặt sang bên cúi đầu nhìn nàng.
Ánh trăng treo lưng chừng trời, dưới bóng cây, ánh sáng không thật tốt nhưng ở khoảng cách gần, Mạnh Doãn Đường vẫn thấy biểu tình lạnh lùng của hắn.
Nàng kinh sợ cúi đầu xuống, theo thói quen muốn lấy lòng liền buông cánh tay hắn, dò xét cầm bàn tay hắn.
Hắn không phản ứng, cũng không nắm lại tay nàng.
Tiếng kêu trong đêm vẫn tiếp tục vang lên, Mạnh Doãn Đường lo lắng bất an, cúi đầu thấp giọng nói: “Lâm Phong ca ca, ta thật biết lỗi rồi, chàng tha thứ cho ta lần này được hay không?”
Nghe vậy, Hạ Lệ cười lạnh một tiếng, nắm tay nàng kéo đến trước ngực, bóp cằm nâng mặt nàng lên, nhìn đôi mắt nàng phá lệ sáng ngời dưới ánh trăng, giọng nói lại hết sức ôn nhu, hoàn toàn trái ngược với hành động thô bạo: “Không phải nàng sai, là ta sai. Ngay từ lúc bắt đầu, ta không nên chơi với nàng, để cho nàng tạo thành hiểu lầm lớn đối với ta như vậy, cho tới bây giờ nàng vẫn tưởng rằng, khi đắc tội ta, chỉ cần nũng nịu xin lỗi là có thể được tha thứ”
Mạnh Doãn Đường kinh ngạc nhìn hắn.
“Dù sao cũng không liên quan”, hắn buông tay, quay người bế nàng lên nói: “Tối nay ta sẽ cho nàng cơ hội, để cho nàng hiểu thật rõ ta”
Hạ Lệ xuyên qua vườn, đưa Mạnh Doãn Đường tới Tùng Linh viện.
Trong một căn phòng đèn đuốc sáng choang, bên ngoài có 2 thị nữ. Thấy Hạ Lệ ôm người tới, một người giúp hắn mở cửa, một người khác cởi giày, tất của Mạnh Doãn Đường.
Thị nữ hầu Hạ Lệ cởi giày, hắn đi chân trần ôm Mạnh Doãn Đường vào cửa.
Mạnh Doãn Đường quay đầu nhìn lại, sàn phòng được lát bằng gạch đá cẩm thạch trắng chạm khắc, ở giữa là một hồ nước nóng lớn rộng hai trượng vuông, bên cạnh để mấy cái khay, trong khay có các đồ tắm như dầu tắm nước thơm, một khay đựng trái cây và rượu.
Bốn góc phòng tắm đều đốt đèn, trừ cánh cửa từ bên ngoài này, còn có một cánh cửa khác ở phía bên phải, cạnh đó là một giá y, bên trên treo tẩm bào (áo ngủ).
Ngoài ra, không còn vật gì khác.
Lúc nàng còn đang khiếp sợ quan sát phòng tắm, Hạ Lệ đã đi tới cầu thang cạnh hồ nước, bước từng bậc đi xuống.
Mạnh Doãn Đường chợt tỉnh hồn, giãy dụa: “Không muốn, thả ta xuống”
“Để nàng xuống?” Hạ Lệ cúi mắt xác nhận với nàng.
Mạnh Doãn Đường nhìn đôi lông mày sắc bén, trong mắt không có một tia cảm xúc nào để nàng có thể quan sát và phán đoán, khiến nàng nhất thời không dám gật đầu.
Nhưng hắn vẫn từ từ buông nàng xuống.
Mạnh Doãn Đường khẩn trương ôm cánh tay hắn, nước còn chưa tới cổ nàng, chân vẫn chưa chạm tới đáy hồ.
Nàng không dám buông tay, cả người bám lên người hắn, duỗi tay ôm cổ hắn.
Hạ Lệ không nói, mặc cho nàng treo trên người, đi tới nơi để khay bên kia, bước lên hai bậc thang rồi ngồi xuống một bệ rộng hai thước dưới nước, đặt nàng ngồi lên đùi mình.